
vi
Nàng và Trâm gặp nhau sau hai tuần chẳng thấy nổi mặt của đối phương.
Thật ra cũng không hẳn là hai tuần, chỉ là nàng quá bận bịu để có thể quan tâm đến thời gian đó là bao lâu. Và tất cả bắt đầu bằng một cuộc điện thoại vào mười giờ tối, khi Dương Hoàng Yến vừa mới về đến nhà.
"Chị."
"Ơi," Nàng đáp, "chị nghe, giờ này sao lại chưa ngủ đấy."
"Mất ngủ ạ." Bên tai nàng là tiếng em văng vẳng, chỉ là không hiểu nghe sao mà nghèn nghẹn. Em vừa khóc à? Nàng bối rối, nhưng nhanh thôi lại khước từ ý nghĩ ấy trong đầu. "Thật ra do em nhớ giọng chị."
"Vậy nên mới gọi cho chị?"
"Vâng."
"Đùa à." Nàng cười.
"Đùa đấy." Trâm ở bên kia cứ khúc khích, Hoàng Yến thậm chí đã tưởng tượng ra trước mắt dáng vẻ em híp mắt nghịch ngợm rồi. "Này chị đừng tắt nhé-"
"Ừ, không tắt đâu, thế còn gì để nói không."
"Chị dỗi đấy à? Em bảo là em đùa mà, thôi Yến đừng giận em, tội nghiệp."
Buồn cười.
"Có giận em bao giờ."
Thật sự là nếu Thiều Bảo Trâm đang ở ngay bên thì em đã bị nàng đánh vào vai rồi đấy.
"Chị nói nhá." Trâm nhỏ giọng, vào nàng thấy em đã dừng lại trong một thoáng chốc, "Em muốn gặp chị."
"Có phiền chị quá không? Ngày nào cũng được."
"Không phiền."
Vài ba giây ngắn ngủi kia nàng đã nghĩ, chỉ cần là em, chắc chắn sẽ không phiền.
"Thật ạ? Thế thì tốt quá." Yến nghe giọng em chợt cao lên, hớn ha hớn hở tiếp lời nàng, "Em cứ lo là chị bận quá thôi."
Nàng cười cười, lặng im nghe em thủ thỉ vài ba câu trước khi tắt máy. Lời cuối cùng em là "Chúc chị ngủ ngon."
Tối đó nàng ngủ ngon thật.
"Chị."
"Chị Yến."
"Yến."
"Ơi?"
Dương Hoàng Yến ngơ ngác khi nghe em í ới tên nàng từ xa. "Chị ngơ ra thế." Trâm cười xoà, khuôn mặt em phóng đại trước mắt nàng. Xinh quá, Yến lẩm bẩm, xinh ghê. Không biết bao nhiêu lần nàng thầm tán thưởng nhan sắc của Thiều Bảo Trâm rồi.
"Chị đợi em lâu không?"
"Không lâu lắm, chị vừa đến."
Trâm kéo ghế, nhanh nhảu ngồi vào phía đối diện nàng, "Em nhớ chị lắm đấy."
"Mới hai tuần."
"Hai tuần là lâu rồi." Trâm bĩu môi, trông em có vẻ bất mãn lắm, "Yến không nhớ em à."
"Không?" Nàng nhướng mày, "Nếu em thật sự nhớ chị thì hôm trước em đã đến dự tiệc rồi."
Thiều Bảo Trâm chống cằm, môi đỏ khẽ nhếch lên, nàng thấy mắt em chợt ánh lên một điều gì đó khó mà gọi tên được. Em nhoẻn miệng, "Thì hôm đấy em bận mà."
"Nhưng hôm đấy vui thật, em thấy mọi người up nhiều thứ lắm. À đấy lại quên, chị uống nhiều không?"
"Em để ý à."
"Em quan tâm."
Tức thời, Dương Hoàng Yến bỗng cảm thấy hơi ngượng. Nàng đánh mắt sang chổ khác, không dám nhìn em nữa.
"Không nhiều lắm."
Hôm đó nàng đã mong Trâm đến lắm đấy.
Không rõ lắm, chỉ là phút chốc khi tâm trí còn chới với trong hơi men nồng đượm, nàng đã ước có em ngay bên mình.
Sau đó thì khi tỉnh rượu, ý nghĩ đó đã bị nàng vứt ra ngay sau đầu, đơn giản chỉ vì Hoàng Yến thấy điều đó thật kỳ quặc.
"Em không tin đâu đấy." Trâm kéo tay nàng, "Nhìn em này, chị lại nhìn đi đâu đấy? Bộ chị không thấy em xinh à."
"Chị đã chê em bao giờ đâu, Trâm xinh đẹp nhất mà."
"Tạm tin."
Nàng chống cằm, giống y hệt em bây giờ, "Lần sau phải đi đấy nhé, mọi người mong em lắm đấy."
Chị cũng thế.
Nửa câu sau Dương Hoàng Yến chôn lại nơi lòng mình.
"Em biết mà, hôm đấy không đến được em cũng tiếc lắm." Trâm thở dài.
"Cơm áo gạo tiền nhỉ."
Trâm nghe nàng đùa mà cười khúc khích, hai mắt em cong cong. Đáng yêu, lần thứ bao nhiêu không biết trong một buổi mà nàng đã khen em rồi.
"Vâng, cơm áo gạo tiền, phải cố để giàu chứ." Thiều Bảo Trâm lại tiếp lời, "Em giàu, em nuôi cô giáo nhớ."
Hết đáng yêu rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro