Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

v




Có lẽ là Dương Hoàng Yến sẽ nhớ đội trưởng Thiều Bảo Trâm của nàng lắm.

Chắc như thế thật, bởi nhẽ bây giờ em một đường nàng một nẻo, có còn gì với nhau đâu. Thật khó để mở lời cho được, Hoàng Yến cũng không biết mình có thể nói gì với em. Nàng thấy ngượng ngùng khi câu hỏi thăm cứ treo mãi bên đầu môi mình mỗi khi gặp em ở phòng tập hay ở kí túc xá, nhiều lần rồi, nàng muốn nói lại thôi. Có chăng mấy cuộc trò chuyện vặt vãnh toàn là Trâm ngỏ lời trước, và rồi nàng sẽ đáp như một lẽ thường tình. Hai câu rồi lại ba, lại bốn, lại năm, cuộc hội thoại nhỏ xíu ấy sẽ ngưng dần rồi chìm hẳn vào dĩ vãng như chưa từng xảy ra.

Điều đó làm nàng thấy chóng vánh.

Nàng giờ đây không còn chung đội với Trâm nữa; rõ là cả hai vẫn gặp nhau, vẫn chưa từng có điều gì bất-ổn-định hết cả, nhưng khó khăn cho nàng rất nhiều để có thể thủ thỉ với em như những ngày của hai công diễn trước. Yến tự thấy mình kỳ quặc, và cái điều khó gọi tên này khiến nàng cứ rối bời.

Chắc là nàng nhớ em.

Nàng nhớ em khi Trâm cười xoà trước câu đùa nhạt của nhỏ My, nàng nhớ em khi Trâm tập trung toàn lực của mình, không nói là Hoàng Yến thích dáng vẻ này của em đâu. Và nàng nhớ em cả khi Trâm âm thầm nắm lấy tay nàng, đôi khi lại đan tay nàng lẫn tay em với nhau. Thực lòng, Yến vẫn không biết ý nghĩa của điều đó là gì, chắc em thích vậy. Dương Hoàng Yến để ý thấy Thiều Bảo Trâm hay có mấy cái cử chỉ vụn vặt như thế, nàng cũng muốn nói rằng nàng thích tay em lắm, thích em nắm tay nàng.

Vì tay Trâm ấm, thế thôi.

Thật ra nàng vừa gặp em vào mấy hôm trước, tại một bữa tiệc do được tổ chức không vì dịp gì cả, chỉ vì mọi người thèm được nhậu, thế thôi.

Đương nhiên là Trâm cũng tới, và khi em tới, gần như là ngay lập tức em ngồi xuống ngay cạnh nàng.

"Đừng có nhìn em như thế, tại hết chỗ rồi. Chị muốn đuổi em đó hả?" Thiều Bảo Trâm nói.

"Ừ, chị chán Trâm rồi." Xạo đấy, Yến chưa bao giờ chán em cả.

"Chị nói dối dở tệ."

"Tin hay không tuỳ em."

Trâm nhún vai, cười có vẻ vui lắm, "Không lừa được em đâu ạ."

Sau đó thì nàng nhớ rằng em đã uống rất nhiều; vì bị Kiều Anh lôi kéo, ca nương có vẻ thiếu điều muốn trút hết cả lon bia vào miệng em, và vì bị thách uống. Nàng chẳng biết em đã cho bao nhiêu sinh tố lúa mạch vào bụng rồi, chỉ biết còn chưa đến tàn cuộc thì mặt Trâm đã đỏ lên gay gắt, hai má em nóng hừng hực như muốn bốc khói.

Yến biết được nhiệt đó, chính xác là do nàng đã thật sự chạm vào má em.

Dương Hoàng Yến uống không nhiều lắm, vì chốc về nàng còn phải lái xe. Nên cảm giác bên tay đến giờ nàng hẳn vẫn còn nhớ.

"Em say rồi đấy, mặt nóng bừng." Nàng nói khẽ, ngần ngừ muốn rút tay về nhưng lại bị em giữ lại, "Tay chị mát quá, để yên có được không?" Em hỏi, nàng không đáp lời, lát sau lại nghe Trâm khúc khích bên tai, "Im lặng là đồng ý đấy nhé."

Mọi người vẫn đang chiến đấu, có vẻ đã qua được một nửa hành trình còn Thiều Bảo Trâm thì gục rồi. Em ngồi ngay bên cạnh nàng, thôi không giữ tay Hoàng Yến nữa mà loạng choạng tìm gì đó trong túi xách. Mãi một lúc sau, mặt em mờ mịt méo xệch nhìn nàng.

"Sao đấy?"

"Em mất điện thoại rồi."

Nàng liếc thấy điện thoại em đang yên vị trên bàn.

"Em cần gọi taxi, trời ơi..."

Nàng nhìn em cuống quýt lên hết cả, thở dài, cầm điện thoại nhét vào tay em, "Thôi lát về với chị."

Trâm vẫn ngây ngốc nhìn nàng.

"Hả?"

"Chị bảo là lát về với chị."

"À vâng." Em đáp, ngớ người ra nhìn nàng. Mắt em phủ mờ một tầng sương, nàng đoán em định nói gì đó nhưng chắc do cơn say bí tỉ đã khiến cho em quên bẵng đi mất.

Sau đó nữa thì khi đưa em về, nàng nhớ là em đã hôn má nàng.

Ừ, hôn má, tự dưng Thiều Bảo Trâm lại hôn má Dương Hoàng Yến rồi xiêu vẹo khuất bóng sau cánh cửa nhà em.

Hơi men làm em trở nên lạ quá, ít nhất là đối với nàng.

Nàng thề là nàng đã đơ ra đó mất một khoảng thời gian, má nàng lúc đó có khi còn đỏ hơn cả em. Mà đúng vậy thật, Hoàng Yến thấy màu đỏ lan dần qua hai tai nàng, xuống cả cổ qua kính trên xe, nhìn giống hệt như nàng đã uống hẳn mười chai rượu.

Nàng vẫn nghe bảo rằng trên đời này có hai loại người khi say, loại thứ nhất là nhớ hết tất cả những gì mình đã làm, loại thứ hai là chẳng nhớ gì cả, một chút cũng không.

Thiều Bảo Trâm thuộc loại hai.

Vốn dĩ không tin đâu, nhưng mà bây giờ nàng đã tận mắt thấy nhân chứng sống rồi.

Và rồi mấy hôm sau em ta lại cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nàng ngại không bắt chuyện với em không phải là vì cái hôn phớt qua má này đâu nhé.

Giờ thì khi tự dưng nghĩ lại, Dương Hoàng Yến thấy đỡ nhớ Trâm hơn, mà thấy ghét ghét là đằng khác.

Thiều Bảo Trâm là đồ đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro