Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ix




"Sau khi chương trình kết thúc, tụi mình vẫn gặp nhau chị nhé, có được không ạ?"

Thiều Bảo Trâm níu tay nàng lại, kéo Hoàng Yến đi gần với em hơn. Cả nàng và em đều rất tự nhiên mà đi chầm chậm dần phía sau đoàn người.

"Nói gì đấy." Dương Hoàng Yến dừng bước, nàng ngẩng đầu nhìn em, lại nhón chân mà vươn tay xoa đầu em, "Có phải đoạn tuyệt nhau đâu mà không gặp nhau nữa."

Thiều Bảo Trâm rũ mắt, không hé môi nửa lời. Em cứ để mặc cho tay nàng làm xù mái tóc của mình. Hoàng Yến thôi không xoa đầu em nữa, nàng lại dùng hai tay nhéo má em, "Chị thấy mọi người thường gọi Trâm là cún, ban đầu chị chả tin đâu nhưng bây giờ chị được chứng kiến rồi." Dừng một lúc, Thiều Bảo Trâm nghe tiếng nàng cười khúc khích bên tai, sao nhỉ, hôm nay em thấy nàng cười hay như hát, không phải nịnh nọt đâu nhé. Sau, Hoàng Yến tiếp lời, "Lúc nãy chị còn ngỡ trên đầu Trâm có tai cún đấy, chị cứ mò mẫm miết để tìm."

Trâm ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước nhìn chăm chăm vào Dương Hoàng Yến. Em tự dưng lại khóc. Trâm chẳng biết nữa, chỉ là nước mắt cứ tuôn ra thôi, em không thể nào ngăn lại được. Chắc do đêm nay có quá nhiều cảm xúc chăng. "Ơ sao lại khóc rồi." Nàng luống cuống, vội mở túi xách tìm khăn giấy để thay em lau nước mắt. Trâm mím môi, không cản nàng lại, em chỉ nhỏ giọng:

"Em hơi xúc động một chút, em xin lỗi-"

"Đừng xin lỗi." Nàng cướp lời em.

"Hồi còn trong trường quay cứ cười miết, ra đây lại khóc là làm sao? Nào cười lên chị xem."

"Em khóc xấu lắm ạ?"

"Ừ xấu lắm." Dương Hoàng Yến thản nhiên đáp, nàng trông thấy Thiều Bảo Trâm xụ mặt xuống. Chà, nếu mà thật sự có tai cún thì tai cún cũng xụ hệt như mặt em ta rồi đấy. "Trâm khóc xấu lắm nên đừng khóc nữa, em không hợp với nước mắt đâu."

"Phải cười chứ, vì em cười lên rất đẹp mà."

"Em... em khóc xấu rồi thì Yến không gặp em nữa ạ? Yến bỏ em ạ-"

Thiều Bảo Trâm bối rối khi nhận ra mình lỡ lời, sao lại là bỏ chứ, em hơi lùi ra sau, đáng nhẽ ra em không nên nói câu đấy. Nghe có kỳ quặc lắm không khi em thốt ra như thế, thật ra em chỉ muốn trẻ con một chút với Dương Hoàng Yến thôi. Vì đêm nay chung kết nhưng nàng chẳng ôm em như các chị em khác. Có đôi lần em đến gần nàng với mong muốn được cô giáo ôm thôi, nhưng mà Dương Hoàng Yến lại gần như là ngó lơ, để rồi sau đó cả hai lướt qua nhau. Đột nhiên lúc đấy Trâm lại lo, em lo rằng Yến muốn phủi bỏ tất-cả sau đêm nay. Trâm cứ đau đáu trong lòng, rõ là lúc em bước lên bục, nàng đã nhìn em rất lâu kia mà, thế nhưng nàng lại chẳng ôm em.

Thiều Bảo Trâm nhớ mình đã tha thiết với Dương Hoàng Yến rằng em thích được ôm lắm, lúc đó nàng còn ngây ngô hỏi em lí do cơ, thế mà bây giờ đây Dương Hoàng Yến không hề ôm em.

Em nên trách nàng đã quên hay trách bản thân trẻ con đây.

Thôi, Trâm trách bản thân vậy. Vì em không nỡ trách nàng.

Đính chính lại là Trâm không hề khóc vì nàng không ôm em đâu nhé, như thế thì mít ướt quá đấy.

"Không? Sao lại bỏ, dù em khóc xấu nhưng Yến vẫn ở đây lau nước mắt cho em mà."

Thấy không, hệt như những ngày đầu hai đứa tiếp xúc với nhau ấy. Khi nước mắt em lăn dài trên má vì cảm xúc rối bời, khi nàng chầm chậm thay em lau khô hàng mi ướt đẫm.

Thấy không, hệt như cách cả hai đã đứng cùng với nhau ở những nơi không người, tránh đi tai mắt của những kẻ không-đâu.

Thấy không, nàng vẫn ở đây với em.

Dương Hoàng Yến vẫn ở đây với Thiều Bảo Trâm.

"Chị đã bảo là Trâm có chị mà, nhớ không?"

Trâm không tin vào thứ mình vừa nghe.

Em mím môi, đáy lòng chợt tê dại và tâm trí dần trở nên trống rỗng. Để rồi Trâm, gần như quên đi mọi thứ vào phút giây này; đoàn người đông đúc đang đi xa dần ngoài kia, thời gian đang trôi đi, nỗi đau đáu về cái ôm mà em không nhận được từ nàng, mọi thứ. Chỉ còn sót lại Dương Hoàng Yến - Người vẫn rõ nét trong đôi mắt ráo hoảnh vừa được nàng lau khô nước mắt của em.

Trâm không hiểu được, không thể hiểu.

Cớ sao nàng lại tử tế với em thế.

Gió đêm vừa hay lại thổi, khẽ lướt qua gò má em, và Trâm thấy lòng mình chợt bị cơn gió muộn kia cuốn đi theo mất: nó chạy loanh quanh một vòng, rong ruổi khắp nơi rồi lại quay về, nhẹ nhàng đậu lên trên vai của Hoàng Yến.

Thiều Bảo Trâm nào có nghe được tim em đang thổn thức lên từng hồi đâu.

"Chị-"

"Chị Trâm ơi, chị Yến ơi, nhanh lên đi hai chị ơi, đi sau làm gì mờ ám đó à."

Trâm định nói gì đó, nhưng em lại bị tiếng gọi í ới từ xa của Lê Thy Ngọc cắt ngang.

"Ơi, chị biết rồi." Dương Hoàng Yến nói lớn, rồi quay lại đối mặt với em, "Em nói tiếp đi?"

"Thôi ạ." Trâm cười cười, "Em cũng quên mình định nói gì rồi."

Hoàng Yến không nghi ngờ, nàng kéo tay em, "Đi nào, mọi người đợi." Nhưng ngay sau đó lại ngừng cất bước, "À quên đấy." Nàng nhón chân, vuốt lại bên tóc mai của Thiều Bảo Trâm.

"Tóc em rối rồi kìa."

"Sao cơ ạ?"

Dương Hoàng Yến vươn tay muốn chỉnh lại tóc cho em, nhưng giữa chừng bị Thiều Bảo Trâm ngăn lại. Em nắm lấy tay nàng, dịu dàng thủ thỉ:

"Em tự chỉnh được, không cần phiền đến chị đâu. Yến chỉ cần lau nước mắt cho em thôi ạ."

"Và ôm em nữa."

"Hôm trước chung kết một vừa ôm xong." Nàng chê Trâm, nhưng vẫn nhón chân ôm em như cái cách lần trước đã vỗ về em cún.

"Trâm thích được ôm thật đấy nhỉ."

"Vâng." Thiều Bảo Trâm cũng lại ôm lấy eo Dương Hoàng Yến, "Em cảm ơn Yến rất nhiều."

Cảm ơn vì đã ở đây với em.

"Gì chứ, hết xin lỗi giờ lại cảm ơn." Nàng buồn cười, "Rồi, ngoan nào mọi người đợi đấy."

"Vâng ạ."

//

Cái câu "Tóc em rối rồi kìa." có ý nghĩa đấy nhé =)))))))) trích nguyên văn: ❝ 你的头发乱了 (Tóc em rối rồi kìa) Xuân Thụ trong thôn tôi từng nói, nếu tôi yêu một người mà người đó cũng yêu tôi. Vậy khi tóc người ta bị rối tôi sẽ cười giúp người đó chỉnh lại, còn khẽ vuốt ve tóc người ta. Nhưng nếu tôi yêu người ta mà người ta không yêu tôi. Vậy thì khi tóc người ta bị rối, tôi sẽ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, tóc bạn rối rồi kìa.❞

Vậy thoai chứ cũng không có ý gì cả =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro