
iv
Thiều Bảo Trâm nghĩ rằng em sẽ không yêu thêm một ai nữa.
Em không muốn thông qua bất kì ai tìm kiếm một tiếng yêu không tồn tại, không muốn thêm một lần nữa sa chân vào những tình nồng.
Trâm không muốn yêu khi lòng em đã tan hoang thành trăm mảnh, gãy vụn rồi vụt tan. Và em chắc rằng sẽ chẳng có thêm một người nào khác chắt chiu nhặt nhạnh ngần ấy sầu đau của em lại với nhau đâu.
Em biết, bên trong mình đang tồn tại một nỗi buồn.
Một nỗi buồn chưa hẳn đã nguôi ngoai.
Vốn Trâm nghĩ đó chỉ là cảm xúc vu vơ bình thường. Nhưng một ngày rồi lại hai ngày, thứ cảm xúc ấy ngày càng lớn lên, xâm chiếm lấy em bắt đầu bén rễ trong em. Cây non ban đầu bé lắm, nhỏ xíu xiu như chẳng hề tồn tại, à không, Trâm chỉ đang cố gắng phủ nhận sự hiện diện của nó trong em mà thôi, "Mình không buồn đến thế." Em tự nhủ, chứ thật ra thứ bi quan ấy vẫn tồn tại trong em từ những ngày đầu, Thiều Bảo Trâm đoán chắc là ngày người ta bỏ em. Rồi sau đó nó lại lớn dần lên, đâm chồi và nảy nở trong lòng em, cành cây khẳng khiêu vươn ra và găm chặt lấy trái tim em.
Trái tim em bấy giờ, loang lổ những cơn đau tình.
Thế mà làm sao được, chúng ta vốn không thể cưỡng cầu hay đòi hỏi những thứ không thuộc về mình.
Thiều Bảo Trâm không thể nào làm gì hơn.
Có những đêm dài em trằn trọc khôn nguôi, dưới gió rít trăng mờ và khói thuốc bắt đầu lơi, em nhớ về anh ta. Ừ, thuốc lá đấy, Trâm hút thuốc, nhưng em chẳng nghiện. Vài ba điếu Camel hanh đắng bên môi cho đôi ngày mất ngủ. Lắm lúc chới với quá em mới động vào, vì em nào có thích thứ này đâu. Nhưng Trâm thấy bản thân bấp bênh quá rồi, tã tượi quá mới động ấy chớ.
Nhưng mà gần đây Trâm chẳng chạm vào một điếu thuốc nào cả.
Hoặc là do em quên bẵng đi mất, hoặc là vì một cái gì đó-
"Trâm, Trâm ơi, sao đấy em, sao lại ngơ ra như thế ơ kìa."
Là nàng, là Hoàng Yến đương gọi tên em. Em lơ đãng liếc người kia, "Đâu nào." Trâm chối đây đẩy, "Em đang nghiêm túc và đang suy nghĩ đấy."
"Thế á? Vậy mà chị thấy em cứ đờ người ra."
Nàng cười, Dương Hoàng Yến cười, Trâm để ý rằng nàng rất hay cười. Một điều không thể phủ nhận là chị ta cười lên trông đẹp lắm, em thầm mong lúc nào Yến cũng như thế để cho em xem.
Thật ra là do Trâm không tưởng tượng được khi nàng khóc sẽ như thế nào.
Không dám tưởng tượng.
Thế mà điều đó thật sự xảy ra, Dương Hoàng Yến đã khóc khi công diễn ba công bố những người bị loại.
Khi em khóc, nàng đã lau nước mắt cho em, đã ôm em. Nhưng khi nàng khóc, Trâm chỉ biết đờ người ra trong bất lực; chính mắt em thấy bàn tay của nàng run rẩy siết chặt lại, thấy nàng giấu mặt đi mà rấm rức nỉ non. Em thật sự muốn ôm nàng khỏi những ngổn ngang ấy vô ngần.
Nhưng, Dương Hoàng Yến xa em quá, nên Thiều Bảo Trâm chỉ có thể nhìn nàng khóc thôi.
"Này, lại ngơ ra rồi đấy." Nàng nhắc, Trâm lại chợt tĩnh và em có lẽ lại phải bào chữa cho bản thân.
"Không mà, chị bị làm sao rồi í."
"Làm sao cơ? Đội trưởng tập trung đi nào."
"Vâng vâng, em luôn nghe chị."
Em cười, thôi không nghĩ suy thêm nữa mà tập trung vào việc cần làm hiện giờ - xem xét các bài hát.
Chỉ là sau đó, khi Đợi bàn vang lên, ánh mắt em trong vô thức lại chợt rơi trên người Dương Hoàng Yến, có chút không muốn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro