Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ii




Hôm ấy Dương Hoàng Yến nhìn Thiều Bảo Trâm cả buổi.

Một phút giây nào đó Yến đã mong, mong rằng em sẽ chọn nàng.

Tiếc là, em lại không.

Nàng nhún vai, thôi, dù sao thì lần trước cả hai đã chung đội với nhau rồi, bây giờ mà lại tiếp tục như thế nữa thì chán chết.

Chỉ là nàng có chút tiếc nuối. Dương Hoàng Yến đã nghĩ Thiều Bảo Trâm sẽ tìm đến nàng. Nhưng mà em lại đến chổ của chị Minh Hằng, không phải nàng.

Người tiếp theo mà Trâm chọn, cũng không phải là nàng.

Yến không biết mình đã chờ em bao lâu, nhưng nàng nghĩ mình không chờ nữa. Thôi vậy, thay vì mỏi mắt đợi chờ Thiều Bảo Trâm, nàng nghĩ bản thân cần phải nên tập trung vào thứ khác.

Nhìn quanh một vòng, xung quanh vẫn ồn ào như cũ.

Nàng thấy Thiều Bảo Trâm có đồng đội rồi, và người đó là Mie, con bé loi choi đấy được em kéo về vô cùng dứt khoát.

Vào những giây cuối cùng của lượt đầu tiên, ánh mắt Yến đã chạm phải Trâm; nàng thấy em nhìn thẳng về phía mình, không rụt rè, cũng không né tránh. Hoàng Yến hơi hoảng, nàng thảng thốt đảo mắt một vòng.

Chỉ là hình như em vẫn đang nhìn nàng.

Mãi đến khi Trâm đi, tầm mắt nóng rực kia mới thôi không đặt trên người nàng nữa. Yến thở hắt ra một hơi, mệt thật đấy.

Em đi rồi.

Xung quanh vẫn đang náo nhiệt, trong một thoáng miên man, nàng tự hỏi liệu người tiếp theo em chọn có phải nàng hay không. Nhưng ý nghĩ này khiến nàng giật mình, chết thật, sao điều này cứ ám quẻ lên tâm trí nàng thế. "Chị sao đấy?", Thuý Hậu hỏi khẽ, trông con bé có vẻ ngơ ngác. "Không, chị chả sao hết ấy, tự dưng giật mình thôi."

Thật ra là do Thiều Bảo Trâm cả đấy, em ta khiến Hoàng Yến suy nghĩ nhiều.

Trong nàng ngay phút giây này chia làm hai ngã rẻ - một cái là, để mọi chuyện ra sau đầu, cái còn lại, muốn nàng chơi trò đánh cược.

Và Yến đã chọn cược với tâm trí nàng, rằng Trâm sẽ tìm đến nàng đây thây.

Nàng không nghĩ rằng mình sẽ thua, một điều gì đó khó gọi tên bảo với nàng như thế, nó nói rằng, tin tưởng người kia đi.

Nhưng qua rồi mấy mươi phút, Dương Hoàng Yến vẫn lẻ bóng.

Chết rồi.

Nàng than thầm, chết dở luôn là đằng khác. Nàng nào có tính đến đường lui cho mình đâu, cứ khăng khăng một mực vào việc người kia rồi sẽ tìm nàng.

Chẳng lẽ mình lại thua? Hồi nãy còn mạnh miệng lắm cơ, thế mà bây giờ-

"Chị Yến."

"Ơi?" Nàng ngó, là Kiều Anh. Ca nương tiến đến thuyết phục Yến bằng lời lẽ vô cùng êm tai. Kiều Anh nói nhanh quá, tấn công dồn dập vô cùng khiến nàng cũng dần xuôi lòng. Thôi vậy, nàng nghĩ đây là một lựa chọn tốt.

"Nhanh lên em còn có năm phút thôi đây này."

Khoảng khắc nàng chuẩn bị đồng ý, Thiều Bảo Trâm lại xuất hiện, "Em cũng gửi tâm tư tình cảm đến chị Yến rồi đấy." Từ bao giờ chẳng hay, Trâm lại ngay cạnh bên nàng.

"Vòng vừa rồi chị đã làm với Trâm rồi, bây giờ chị về với em." Ngừng một lúc, Kiều Anh lại nói, "Chưa kể là còn same same chiều cao nữa, trông là cái đội hình lên nó sẽ rất đẹp đấy."

"Đội hình đẹp nó không quan trọng bằng việc mình đứng ở đâu."

Em đứng song song với Kiều Anh, phong thái trông tự tin gớm. Hai đứa đốp chát nhau liên tục, chẳng ai chịu nhường ai câu nào.

"Chị về với đội của em. Em đã làm đội trưởng và em đã thắng hai lần rồi, cho nên chị cứ tin em." Kiều Anh nói, giọng nhỏ nghe lạnh tanh khác hẳn với thường này. Hôm nay ca nương nghiêm túc quá làm nàng khó thể quen.

"Em chưa làm đội trưởng lần nào nhưng em cũng đã thắng hai lần rồi." Thiều Bảo Trâm cũng đâu chịu thua.

Yến nhìn em, em nhìn thẳng mà chẳng dám nhìn lại về phía nàng.

Hoàng Yến phì cười, mới ban đầu còn nhìn nàng dữ lắm cơ, tưởng thế nào.

"Chị chọn..." Nàng cố ý để ngỏ câu nói, chậm chạp từ tốn vô cùng, "Thiều Bảo Trâm."

Ngay lập tức, em nắm lấy tay nàng, nhanh nhảu đeo chiếc nhẫn hoa lên ngón tay Yến như sợ nàng đổi ý. Kiều Anh trông có vẻ hụt hẫng, nàng dỗ: "Lần sau chị sẽ về với em." Chứ lần này chị muốn về với Trâm.

Ca nương đi rồi, Thiều Bảo Trâm vẫn giữ tay nàng. "Sao đấy? Bỏ ra nào chị đồng ý rồi kia mà." Nàng hỏi nhỏ, kéo kéo áo người kia.

"Em mới không ở đây một xíu mà chị đã theo người khác rồi."

"Đào hoa thật luôn í."

Câu sau, Trâm nói nghe bâng quơ vô cùng, chẳng rõ em đang có ý chọc ghẹo gì nàng nữa đây.

"Nhưng mà em đã mời chị vào đâu."

"Nếu em nói là em quên thì chị có tin không?" Trâm mím môi, lại siết chặt tay của người kia hơn một chút. Từ đầu đến cuối, người mà em muốn chung đội chính là nàng; nhưng do mải mê quá nên quên bén mất. Trâm cũng tự nhủ với lòng, chắc chắn là chị ấy sẽ về với em thôi nên cũng chẳng lo gì mấy.

Chỉ là khi thấy Kiều Anh đến bên cạnh nàng, Trâm biết em đã tính sai.

May mắn thay, cuối cùng nàng đã chọn em.

"Này, lúc nãy em lo lắm đấy, cứ sợ chị sẽ theo Kiều Anh mất."

"Có trách em không?"

Nàng lại cười, Dương Hoàng Yến vừa cười vừa gỡ tay em ra. Liền sau đó, Thiều Bảo Trâm cảm nhận được giọng nàng đột ngột vang lên ngay bên tai em, chầm chậm từng chữ rõ rệt.

"Có một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro