Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ

4.

Châu Sinh Thần không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn hỏi riêng Quân y, nhưng bên kia lại không rõ lắm, chỉ nói sẽ nghiên cứu kỹ.
Chiều ngày hôm sau, Quân y chần chừ đưa cho hắn một cuốn sách cũ.

Châu Sinh Thần mở sách ra, vẻ mặt đông cứng lại.

Quân y thận trọng nói:

"Điện hạ, bệnh này thật ra là..."

Châu Sinh Thần đóng sách và ra lệnh cho y rút lui.

Hắn rầu rĩ xoa trán, giống như đau đầu.

——Là tương tư bệnh, lại còn chỉ được chữa khỏi bằng cách hôn chân ái ?

Thật kinh khủng.

Nhưng mà nói cũng thật lạ, Thời Nghi suốt ngày chỉ ở nhà, nàng còn có thể thích ai ? Ai là người có thể khiến nàng đau khổ đến thế, vậy mà lại từ chối biểu lộ nửa phần tâm tư của mình ?

Châu Sinh Thần đang đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ rất nhiều. Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, hắn dừng lại. Châu Sinh Thần tự chạm vào gò má, nhiệt độ nóng ran truyền đến trong lòng bàn tay.


5.

Thời Nghi ôm mặt thất thần ngồi trong gian phòng.

Nàng càng ngày càng ốm nặng, nôn ra hoa gần như không thể kiềm chế nổi, vóc dáng ngày càng gầy yếu.

Thời Nghi đang ôm mặt ngẩn ngơ, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Nàng quay đầu lại và nhìn thấy Châu Sinh Thần đang đứng bên cạnh nàng.

Thời Nghi vùi mặt vào trong ống tay áo của hắn, thì thào nói:

"Sư phụ, sao Người lại ở đây ?"

Bên kia không phát ra tiếng động.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến:

"Thập Nhất của chúng ta đã lớn rồi."

Thời Nghi ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt đen trong vắt của Châu Sinh Thần.

Châu Sinh Thần kiên định nhìn nàng:

"Con dường như không thích nói nhiều nữa."

Thời Nghi sững sờ nhìn về phía trước. Toàn thân nàng đắm trong ánh nắng ban mai, như một đóa sen trắng nhỏ đung đưa trước gió.

Một lúc sau, nàng nói nhỏ:

"Là tại con không muốn nói."

Nhưng làm sao ta có thể nói được.

Rõ ràng là người đã thân cận như vậy, nhưng dường như vĩnh viễn cũng không thể chạm vào.

Rõ ràng là người đã mến mộ điên cuồng như vậy, nhưng lại phải giả vờ không quan tâm.

Nàng mang đầy tâm trí u sầu của một thiếu nữ, bị khóa chặt bởi hôn ước và cái gọi là lễ nghĩa sư đồ. Vì vậy, theo thời gian, nàng vẫn âm thầm ngắm nhìn hắn, gọi hắn bằng cái tên Châu Sinh Thần, tham lam một chút khoảnh khắc dịu dàng đó, vì sợ rằng mình sẽ không thể nắm bắt được dù chỉ là một tia hy vọng cuối cùng.

Thật trớ trêu làm sao.

Thật nực cười làm sao.

Thời Nghi cụp mắt xuống, gạt đi sự vương vấn trong đôi mắt.

Có một luồng hơi ấm đột ngột trùm lên đầu.

Châu Sinh Thần sờ sờ đầu nàng:

"Vậy từ nay về sau ta không nói chuyện này nữa."

Thời Nghi nhẹ nhàng gật đầu.


6.

Châu Sinh Thần mang rượu Hoa Tiêu đến, hai người họ vẫn trò chuyện với nhau như thường lệ.
Nàng không biết có phải do rượu quá mạnh không. Đến lúc này thiết nghĩ câu nói "mượn rượu giải sầu" không thể đúng hơn. Sau khi uống xong nàng cảm thấy rất vui vẻ, trong đầu hầu như đã quên hết mọi chuyện.

Nàng quay đầu lại nhìn Châu Sinh Thần. Vì quá mệt mỏi nên người kia đã ngủ gục trên bàn. Hiếm khi hắn ngủ gục trước nàng, hàng mi đen nhánh che đi đôi mắt cương trực thường ngày của hắn, thật ấm áp.

Thời Nghi đến gần Châu Sinh Thần, ngắm nhìn khuôn mặt của hắn một cách cẩn thận.

"Thật đẹp......" - nàng thì thầm.

Thời Nghi ho mấy tiếng rồi nhổ ra vài bông hoa đào đang nở rộ. Hoa đào rơi trên mặt bàn, vỡ vụn như ngọc, giống như màu môi của nam nhân kia, sáng lên một lớp đỏ hồng rất dịu dàng. Đàn hương mù như sương khói, giống như mây chiều hoàng hôn phủ đầy trên bầu trời Tây Châu.

Nàng dò dẫm tay áo người đàn ông, rồi đến vai, rồi lên đến mặt.

Khoảng cách càng ngày càng gần, ánh mắt càng ngày càng say.

——Nàng hôn lên khóe môi người mình yêu .

Một lúc sau, hai đôi môi tách ra.

Thời Nghi bật cười, hốc mắt đỏ bừng:

"Con say rồi, là do rượu mạnh quá. Sư phụ, Người đừng trách con."

... Quên đi, Người cũng sẽ không nhớ.

Đã đến lúc phải từ bỏ rồi.

Đầu càng ngày càng nặng, Thời Nghi khẽ lắc lư rồi gục xuống bàn.

Vào lúc này, nam nhân được cho là đang ngủ ở bên cạnh mở mắt.

Châu Sinh Thần duỗi ngón tay ra lau đi nước mắt cho nàng.

"Đừng lo, ta vẫn sẽ nhớ."

Hắn đã nói như vậy.

Bên ngoài gian phòng hoa đào như sương, mây mù như khói.

Trong gian phòng, sư phụ và tiểu đồ đệ tựa đầu vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro