PHẦN 1
Tháng ba mùa xuân, muôn hoa đua nở. Cây bạch lan bên đường phủ đầy chồi trắng, có hai ba cánh hoa rải rác, tỏa ra hương thơm dịu mát, một lớp nước mỏng phủ trên cánh hoa mềm mại, giống như đôi mắt ướt át của người ấy.
"Châu Châu, đang nhìn gì đấy? Sao chăm chú vậy?" Vừa nhắc tới là xuất hiện liền.
Nhấc cặp lên vai, quay người đi thẳng về phía trước, tôi thậm chí không quan tâm đến việc xuất hiện thêm một người.
Anh dừng chân, chặn lại trước mặt tôi. "Tôi sẽ đến nhà cậu tối nay, cậu có thể dành chút thời gian nghe tôi nói không?" Giọng điệu tràn ngập van nài, tôi đáng sợ đến thế ư?
"Chuyện đính hôn của anh và chị gái tôi? Tôi biết."
Anh cao lớn hơn tôi một cái đầu, ghé mắt liếc sang cũng có thể thấy đôi môi tái nhợt của anh, điệu bộ ngập ngừng, răng nanh cắn xuống môi lưu lại dấu vết nhàn nhạt.
Đây là chàng trai lớn hơn tôi năm tuổi, là con trai của dì bán hoa đầu phố. Từ khi quen biết trong trí nhớ của tôi chúng tôi không chỉ là hàng xóm, anh còn là bạn cùng lớp với chị gái, học chung với nhau từ tiểu học đến cao trung.
Trước khi 14 tuổi, anh luôn cho tôi ấn tượng rằng anh là một tên đào hoa, ăn mặc hợp mốt, mười lần gặp thì chín lần đầu tóc vuốt keo bóng nhẫy, một phần còn lại là do gội đầu, chưa có thời gian để lau khô, anh rất mê gội đầu, ngày hai ba lần là chuyện thường. Mẹ anh hay phàn nàn với mẹ tôi, anh dù trông có bộ dạng như chó cảnh, nhưng cả ngày chỉ biết chơi bời, không phụ giúp gì cho gia đình, tiêu tiền như nước... Điều duy nhất anh cho tôi ấn tượng tốt đẹp là chơi bóng rổ rất đỉnh, thân thủ linh hoạt, tốc độ cực nhanh, hiếm có khi nào thua.
Không thể nghi ngờ anh là hot boy của trường, nhiều cô gái coi anh như Bạch mã hoàng tử, ngay khi còn học sơ trung, tôi vẫn thường nghe nữ sinh bàn luận về anh, kiểu như dương quang thiếu niên, tươi trẻ, trọng nghĩa khí, thần kinh vận động phát triển. Nghe nói còn cả đánh nhau...
Nhưng tất cả mọi thứ đều bị phá hủy trong vụ tai nạn xe hơi ấy, làm cho gia đình anh và gia đình tôi hoàn toàn thay đổi.
Tôi nhớ đó là một mùa hè nóng bức, cái nóng vào đầu tháng sáu như khiến tất cả mọi thứ bốc cháy, trong không khí dày đặc mùi mồ hồi, nóng đến khó thở, làm người ta phát rồ. Chiếc quạt trần chậm rãi xoay tròn, nhưng không xua tan được cái ngột ngạt. Bởi vì kỳ thi đến gần, tất cả học sinh đều im lặng chịu đựng, thật vất vả đến khi ra về, mọi người mới thoát nạn.
Khi về nhà, hai cái cô gái bên cạnh sôi nổi mà thảo luận việc thi vào trường đại học nào, vô tình nhắc tới anh, một cô gái tỏ vẻ thất vọng nói: "Cậu ấy cũng sẽ tốt nghiệp, về sau không gặp lại nữa!"
Một cô gái khác cũng luyến tiếc thở dài.
Tôi luôn tự hỏi, một người trang phục hoa lá sặc sỡ như vậy, suốt ngày chỉ biết nhe răng cười rốt cuộc là có điểm nào tốt? Ngay cả chị gái cũng thế, tôi biết chị thích anh ta đã nhiều năm, nhưng không dám tỏ tình vì sợ sau đó ngay cả làm bạn bè cũng không được, cho nên vẫn luôn im lặng
...
Buổi tối như bao ngày, nhưng hôm nay rất khuya chị gái vẫn chưa thấy trở về, cha mẹ cũng không hỏi tới.
Tôi là một kẻ lập dị, cho dù cùng cha mẹ và chị gái nói chuyện cũng không vượt quá ba câu, chủ yếu là một hỏi một đáp, mà tôi vẫn luôn là người trả lời. Trước khi ngủ mới hoảng hốt nhớ tới, chị gái hôm nay hình như kết thúc đợt thi tuyển sinh đại học.
Hai ngày sau đó, cuối cùng cũng gặp chị về nhà thu dọn đồ đạc. Tôi đứng cạnh cửa, lặng lẽ nhìn chị đem quần áo, vật dụng hàng ngày thu vào trong túi du lịch, xem tình hình này, khiến tôi liên tưởng tới việc bỏ nhà theo trai.
Cha mẹ vẻ mặt ưu thương mà dặn dò chị gái tự chăm sóc bản thân, vì vậy tôi lại cảm thấy mình như tội phạm phải lẩn trốn.
Chị gái trước khi đi thoáng nhìn tôi, mặt lộ vẻ mệt mỏi, lại cố gắng mỉm cười nói: "Châu Châu, cố gắng thi tốt nhé!"
Tôi gật gật đầu, nhìn theo chị gái cưỡi xe đạp đi xa.
Sau này tôi mới biết được anh gặp tai nạn xe cộ. Vụ tai nạn kia không quá nghiêm trọng, nhưng lại cướp đi ánh sáng của anh , cuộc sống của anh.
Hơn hai mươi ngày sau anh cuối cùng cũng xuất viện, mẹ bảo tôi đem chút hoa quả sang. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ sau buổi chiều mưa đấy, anh ngồi trên ghế mây nơi sân sau, trên cánh tay còn quấn băng gạc, một con chó vàng đang kéo ống quần anh. Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu lên thân hình đã gầy đi không ít của anh, sau cơn mưa cành lá còn đọng lại chút nước, thỉnh thoảng nhỏ giọt trên cơ thể đơn bạc của anh, anh lại chẳng để tâm, vẫn chỉ lẳng lặng hướng về phía trước, đôi mắt tối đen kỳ ảo, không còn tràn đầy sắc màu tươi rạng rỡ.
Đứng ở cửa một hồi, cuối cùng vẫn đem hoa quả đặt trên bàn trà cạnh anh.
Cún vàng hướng về phía tôi kêu ăng ẳng, anh phục hồi tinh thần, chuyển động, chậm rãi nhắm mắt lại, hỏi: "Tiểu Linh sao?"
Tiểu Linh là tên chị gái tôi.
Anh hỏi lại lần nữa, tôi vẫn không trả lời, anh cũng không hỏi tiếp.
Từ bên ngoài cửa hàng thổi tới một cỗ hương thơm nhàn nhạt, là mùi hoa oải hương. Anh dùng một tay còn lành lặn sờ Cún vàng, một bên quay về nằm trong ghế mây tiếp tục ngơ ngẩn.
Buổi chiều đó làm cho tôi có chút mất mát, nhưng lại không thể hiểu nổi vì sao. Khi về mẹ anh giữ tôi lại.
"Châu Châu, cháu có thể đến giúp đỡ A Du không?"
Tôi gật gật đầu, "Vâng!"
Xoay người ra khỏi cửa, một thanh âm trầm thấp nghẹn ngào truyền lại.
Về nhà mẹ thấy rổ trong tay tôi trống không, sờ sờ đầu tôi, bảo "Trước kia cảm thấy con quá hiền lành khiến cho mẹ lo lắng, hiện tại mới biết được con là đứa trẻ tốt nhất."
Mẹ nói, kết thúc ngày thi đại học anh cùng bạn bè lái xe máy đi lên núi cắm trại, nửa đường đâm phải một chiếc xe tải, anh vì người bạn học mà hai mắt bị tổn hại, tuy rằng rất nhanh được đưa đến bệnh viện, vẫn không cách nào xoay chuyển tình hình. Người bạn học kia cũng bởi vì số tiền thuốc men khổng lồ mà không thấy mặt.
Mấy ngày trước đợt thi tuyển sinh kết thúc, anh cảm giác vẫn bình thường, trên hai mắt chỉ khâu vẫn yên ổn, bất quá bây giờ cũng không dùng đến nữa.
Vì vậy, có đoạn thời gian, anh thường ngồi trên bậc thềm trước cửa hàng hoa, nắm một cái vòng dắt Cún vàng, băng gạc trên tay không còn, lười biếng mà phơi dưới ánh mặt trời. Nắng gay gắt rọi xuống như nướng khắp mặt đất, đỏ rực tựa bông hoa hồng kiều diễm phía sau lưng anh, nhưng anh lại không hề hay biết.
Vài năm trước có lần thấy anh bán hoa, cũng ở vị trí hiện tại, anh cầm kéo tỉa mấy nhành hoa phía dưới, hoa rụng mất, anh ngượng ngùng cúi đầu, trên mặt hiện lên nhàn nhạt ửng đỏ, hận không thể dúi đầu vào trong đám hoa.
Tôi chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, Cún vàng sủa hai tiếng, anh nhướng mày hỏi:
"Tiểu Linh?"
Anh lại bắt đầu mò mẫm hoa, nắng hè chói chang ngưng trước cánh cửa là tủ lạnh để bảo quản, khi có người muốn hoa ở bên trong, anh đứng lên, một tay giữ cửa tủ sờ soạng, thuần thục lấy hoa ra, gói lại cẩn thận, giao cho người ta.
Một cô gái mua hoa hồng trắng rất kinh ngạc, "Hình như bạn không nhìn thấy! Vậy bạn làm sao biết hoa hồng trắng ở chỗ nào, mà không phải hoa hồng đỏ?"
Mắt anh không tiêu cự mà đáp lại cô gái, nhẹ nhàng cười, nói: " Lúc tôi cắt cành hoa, tôi cố ý cắt hình dáng khác nhau, để thuận tiện phân biệt chúng."
Nói xong lại từ trong tủ lấy ra một nhánh hoa hồng đỏ. "Xem, hoa hồng đỏ phía dưới bị tôi cắt thành tam giác, tôi sờ một lần là biết đây là hoa hồng đỏ."
Cô gái cười cười, có phần si mê mà nhìn anh.
Hai tay anh hướng về phía thanh âm cô gái vươn tới. "Tặng cho bạn!"
Cô gái đỏ mặt nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi ôm hoa chạy đi.
Anh quay đầu lại tiếp tục việc cắt tỉa hoa hồng, tôi đứng ở cửa tiếp tục dõi theo. Bỗng nhiên tiếng anh khẽ kêu lên, có vẻ bị gai đâm vào tay. Tôi vội vàng đi qua, thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của anh có máu chảy ra, tạo thành một hình cầu màu đỏ, giống như viên hồng ngọc sáng long lanh mỹ lệ. Theo bản năng tôi đem đầu ngón tay trắng nõn kia ngậm vào miệng, nhẹ nhàng mút, có chút hương vị ngọt ngào. Chỉ chốc lát sau máu ngừng , tìm băng dán lên vết thương, mới phát hiện tay anh chỉ phải quấn băng một vòng.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè, tôi ở gần yên lặng mà nhìn anh dùng bận rộn vượt qua, tuy rằng anh vẫn luôn mỉm cười, đóa hoa cầm trong tay càng ngày càng thuận lợi, dùng mũi hơi ngửi một chút có thể biết đấy là hoa gì. Thế nhưng tôi lại dần dần cảm nhận được nụ cười kia, như xưa anh đi trên đường bị vây lấy bởi các cô gái, cười đùa ầm ĩ là phù nhất. Hiện tại anh mỗi ngày đều giả bộ thần sắc rất vui vẻ, một khi rảnh rỗi liền lộ ra biểu tình cô đơn, khiến người ta đau lòng.
Anh có lòng tự trọng rất cao, đôi khi chị gái nhịn không được muốn giúp anh làm việc, anh lại kiên quyết đuổi chị đi. Chị tuy rằng tức giận, nhưng cũng đành bất đắc dĩ.
Chị dối gạt ba mẹ vứt bỏ nguyện vọng một, chọn trường học ở gần, chính để mỗi ngày có thể về nhà nhìn thấy anh. Sau khi mẹ biết đã khóc thật lâu, ba không thể không tức giận, gào thét: "Nó hiện tại là một phế nhân, mày đi theo nó cũng sẽ không hạnh phúc, mày tại sao phải làm khổ mình."
"Rầm!" một tiếng, cánh cửa bị ném mạnh do ba cùng chị tranh cãi, nhưng tôi ở một bên đều nghe hết thảy.
Mỗi ngày chạng vạng anh sẽ đi ven đê tản bộ, tôi chạy như điên đến con đê, quả nhiên, anh đang nằm ở trên bãi cỏ, Cún vàng đã sắp biến thành chó lớn ở bên cạnh chạy tới chạy lui.
Bầu trời phía tây chỉ còn một mảnh ráng đỏ, ánh sáng hồng hồng chiếu trên người anh, đem chiếc áo sơ mi trắng nhuộm thành một màu đỏ thẫm, tựa như cả người phát ra ánh sáng, phảng phất một khắc sau sẽ biến mất với hoàng hôn.
Nhìn anh tôi cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, đáng tiếc chạy quá nhanh, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ thở ra một hơi dài.
Chó vàng phát hiện ra tôi, rất nhanh chạy tới, hào hứng nâng chân trước lên người tôi gãi. Theo thói quen cầm lấy hai chân trước của nó, sau đó một lúc ôm lấy nó, nước mắt chậm rãi chảy xuống, thấm ướt bộ lông màu vàng.
"Jordan?" Rốt cục anh cũng phát hiện chú chó yêu quý không ở bên cạnh, vội vàng ngồi xuống hướng bốn phía kêu lên.
Tôi vỗ vỗ lưng Jordan, Jordan thoáng chốc chạy lại, trực tiếp đẩy anh ngã lên mặt đất, vươn đầu lưỡi nhiệt tình mà liếm mặt anh.
"Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta trở về đi!" Anh từ từ đứng lên, Jordan chuyên nghiệp ở phía trước dẫn đường, anh theo sau Jordan , chậm rãi vượt qua bên người tôi.
Nhìn bóng dáng anh ngày càng xa dần, không biết đây đã là lần thứ bao mấy chúng tôi thoáng qua nhau.
....
Ba cuối cùng cũng thỏa hiệp, dù sao chị gái theo trường đại học kia, sau khi ra trường có thể làm giáo viên, coi như là con đường không tồi .
Tôi lên cao trung, ngoại trừ xuất hiện thêm nhiều bạn học mới, từ sơ trung đổi thành cao trung, trường học vẫn là nơi ganh đua, dường như không hề thay đổi. Mỗi ngày sau khi tan học, tôi trước tiên vòng đến nhà anh nghỉ ngơi trong chốc lát mới về nhà, sau đó lại đến tiếp. Nhìn anh khóe léo ứng xử với khách, thậm chí có ngày còn giúp đỡ bốc dỡ hàng, không tự giác cong lên khóe miệng.
Sau khi các công nhân đem chậu hoa đưa cho anh, anh ôm hoa chậm rãi lần mò hướng về phía sân sau. Chẳng có thời gian suy nghĩ, tôi ngay lập tức chạy tới phía trước. Đem cửa mở ra đến lớn nhất, cất gọn chiếc ghế nhỏ phía trước về một góc, cách đó không xa mấy nhánh cây buông xuống tôi so ra vẫn còn thấp, bật người nhảy lên bồn hoa đem thân cây kéo lên, mặc kệ lá khô trên đầu lả tả rơi. . . Anh một đường thuận lợi mà đi. Tôi đổ mồ hôi, tim lại càng đập nhanh hơn.
Mẹ anh từ phía sau trông thấy liền bị hù chết , trực tiếp theo sau người công nhân hồ đồ mắng chửi. Anh mỉm cười ý nói không sao. Lúc này đây tôi thật sự cảm thấy anh cười thật hạnh phúc, phát ra từ đáy lòng, giống như ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, vô cùng chói lóa. Bỗng nhiên trái tim đập thình thịch đến hoảng hốt.
Mỗi ngày tôi đều nhìn anh như vậy, có đôi khi nhịn không được nghĩ có thể hay không cứ như vậy trải qua một đời? Nếu vậy tôi cũng nguyện ý. Trên người anh đã mất đi dương quang, tôi muốn vì anh mà tìm trở lại.
Thời điểm vào xuân, tôi thường xuyên thấy một người đàn ông quanh quẩn trước cửa hàng nhà anh, mỗi lần tưởng như đã hạ quyết tâm, rồi lại kề cà không dám, giẫm chận tại chỗ. Rốt cục có một ngày mẹ anh nhận ra người đó, mời hắn ta vào nhà.
Buổi tối nghe mẹ nói, người kia chính là bạn học đã gây ra tai nạn cho anh, hắn ta cho biết đã liên lạc với một bác sĩ nổi tiếng, có hi vọng chữa khỏi mắt cho anh, chỉ là phải tốn không ít tiền.
Nghe xong tôi có chút vui mừng không đứng dậy, về sau không bao giờ nữa có thể yên lặng nhìn anh, rồi lại vì loại ý nghĩ thấp hèn này mà vứt bỏ. Anh khẳng định rất muốn lần nữa nhìn thấy trời xanh mây trắng, thế giới rực rỡ màu sắc, mừng cho anh còn không kịp, như thế nào còn có thể kỳ vọng phẫu thuật không thành công?
Chờ tới khi tôi phản ứng lại, đã đứng trước cửa nhà anh, mẹ anh đang thu dọn bát đũa, thấy tôi cũng không kinh ngạc, nói: "Châu Châu, đến tìm Jordan chơi hả? Nó ở đâu trong phòng thôi!"
Tôi gật gật đầu, hướng sân sau quen thuộc đi đến.
Jordan là giống Golden Retriever, tuy rằng không phải giống thuần chủng, lớn lên vẫn rất đẹp, đặc biệt mấy tháng gần đây nhất, bộ lông càng sáng bóng, vàng óng ả đến mê hoặc, được 9 tháng mà đứng thẳng lên cao gần bằng tôi.
Vào đến nơi nhưng không thấy Jordan nằm sấp ở cửa, tôi lại đi vào bên trong. Jordan từ phòng anh chạy ra, ở trên người tôi cọ cọ. Nhưng mọi chú ý của tôi đều bị thanh âm phòng trong thu hút.
Tôi đi qua từng gian nhà anh, một phòng dán đầy áp-phích của những ngôi sao bóng rổ, tạp chí cùng bóng chiếm phần lớn không gian, có chút hỗn độn giống gian phòng một nam sinh.
Anh nằm trên giường dường như đang ngủ, lại liên tục nói mớ, bộ dạng vô cùng thống khổ. Hơn nửa ngày tôi mới nghe rõ, "Tôi thật sự không trách cậu. . . A. . . Không trách cậu. . ."
Chiếc giường dúm dó, quần áo trên người thì cực kỳ hỗn độn, đứng cũng ngửi được một cỗ mùi rượu nồng đậm, lúc này mới phát hiện ra trên giường có rất nhiều vỏ chai bia, rượu.
Nhìn đôi lông mày nhíu chặt lại, anh cuối cùng là vì điều gì mà đau đớn đến vậy? Đưa tay đặt giữa hàng lông mày, chậm rãi vuốt nhẹ cho giãn ra. Ngay sau đó cổ tay tôi bị nắm chặt.
"Thật thoải mái!" Gò má anh nóng hổi sáp đến, áp vào mu bàn tay của tôi không ngừng cọ, tôi sững sờ không biết nên làm gì.
"Đừng đi, được không? Tiểu Linh!" Anh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt trống rỗng tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ thứ gì, còn tôi lại bị cái tên kêu lên sau đấy làm cho kinh hoảng mà lùi lại. Bỗng nhiên anh dùng hai tay, thoáng chốc đã đem tôi kéo nằm trên giường, tiếp theo cả người tôi bị mùi rượu bao phủ.
Vô số nụ hôn lên mặt, hỗn đỗn giữa mùi rượu cùng hơi thở nóng bỏng, tôi cảm thấy mình cũng đang say. Khi môi lưỡi giao triền, tôi mở mắt, khuôn mặt anh phóng đại đến mức tôi có thể thấy rõ ràng từng sợi lông tơ cùng lỗ chân lông nhỏ tí. Ngũ quan anh tuấn, động tác vong tình khiến tôi rơi lệ. Khi anh gắt gao ôm chặt lấy tôi va chạm, tôi cảm nhận được rằng bản thân có được anh, chúng tôi hòa nhập, liên hệ chặt chẽ với nhau, cho dù loại cảm giác đi cùng chính là nỗi thống khổ giày vò.
Một tháng sau, anh cùng ba mẹ đi xuống thành phố kia phẫu thuật. Chị gái thường nhìn anh, còn tôi chỉ có thể dắt Jordan, mỗi ngày tản bộ đều nhớ lại từng hành động của anh, từng biểu tình một, lại im lặng cầu nguyện cho ca mổ thành công.
Chưa đầy một tháng anh đã trở lại, phẫu thuật đúng như mọi người kỳ vọng đã thành công. Tôi biết tin ngay khi mới vừa về nhà, đang chuẩn bị dắt Jordan ra ngoài đi dạo, mẹ nói cho tôi anh trở lại, đã đem Jordan đi rồi.
Tôi hưng phấn ném túi sách, lập tức xông ra ngoài, trong lòng tràn ngập niềm vui. Anh nhìn thấy tôi sẽ biểu lộ vẻ mặt gì? Ngạc nhiên? Vui vẻ? hay sẽ cho tôi một cái ôm thật chặt?
Vừa tới cửa đã đụng phải anh, hóa ra anh vừa mới mang Jordan tản bộ về.
Tôi nín thở chờ anh, nhìn anh nói cẩn thận rồi liền đi vào trong cửa hàng, thả Jordan, tự mình ngồi xuống trên ghê sô pha. Tôi vội vã theo vào.
"Hey, Châu Châu, sao em lại ở đây?"
Chị gái từ bên ngoài vừa vào đến, nhìn tôi một chút, sau đó lập tức đi đến bên cạnh anh ngồi xuống. Anh nâng cánh tay lên, tự nhiên mà đặt lên đôi vai gầy gò của chị, ôm lấy, có chút kinh ngạc hỏi: "Phải em trai cậu không? Wow, mấy tháng không gặp đã cao lớn thêm nhiều như vậy, cũng thay đổi rất nhiều."
"Nó còn đang trưởng thành mà! Châu Châu, ăn táo không?" Chị gái dựa vào ngực anh, giơ trái táo đỏ tươi lên.
Tôi lắc đầu, nửa muốn đi nhưng không thể, cứ chôn chân tại chỗ..
"Châu Châu, lại đây ngồi!" Anh hất cằm, ý bảo ghế sô pha đối diện.
Tôi vẫn là lắc đầu, đột nhiên cảm thấy trong mắt nóng lên, có cái gì đó mãnh liệt trào ra.
"Sao lại khóc?" Anh sửng sốt.
Chị đặt trái táo đi tới, vừa lau nước mắt cho tôi vừa hỏi: "Làm sao vậy? Em đã 15 tuổi rồi, đã là thanh niên, thế nào còn khóc!"
"Châu Châu, đừng khóc đừng khóc, khóc nữa giống con gái đấy! Oa, như thế nào khóc nhiều hơn? Bất quá trông rất dễ thương, giống một con mèo nhỏ, ha ha!"
"Cậu sao nói chuyện như thế, có người nào khuyên người khác như vậy không?"
Chị gái trừng mắt nhìn anh liếc xéo một cái, quay đầu lại tiếp tục an ủi tôi. "Châu Châu ngoan, có phải luyến tiếc Jordan hay không? Đừng lo, dù sao khoảng cách cũng gần, nếu em thật sự thích nó, chị sẽ mua cho em một con giống vậy." Chị gái nói xong lại trợn mắt liếc nhìn anh.
"Bà xã, tôi sai rồi còn không được sao, xem đây." Anh từ trên ghế sô pha nhảy lại, nhìn tôi lập tức cười hối lỗi, vỗ nhẹ vào vai tôi. "Tốt, tốt, anh đây không phải chuyên gia an ủi người khác, cậu hẳn là rất thích Jordan sao, Du ca để nó lại cho cậu là được rồi, ai kêu cậu là em vợ anh chứ, em vợ tương lai, thế nào? Ok?"
Tôi xem anh cười đùa, những ảo tưởng tôi vẫn luôn cầu nguyện khi gặp lại anh, giờ phút này lại giống vô số lưỡi dao sắc bén, đâm tôi đến thương tích đầm đìa, từng tế bào đều rỉ máu.
Tôi đẩy anh ra, cố gắng ngăn chặn những giọt nước mắt, xoay người, chậm rãi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro