Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Charlotte (4)

"Ta từ chối khi quý cô trong tình cảnh khó khăn đó đang cố gằng trèo tường để không phải lấy ta."

Charlotte im lặng. Im lặng đến mức nàng có thể thề rằng máu của nàng đã ngừng chảy. Nàng nhìn lên. Đôi mắt của anh ta, thực sự rất, rất hài hước.

"Xin chào Charlotte," anh ta nói. "Ta là George."

"Ta—ta—"

Đôi môi anh ta cong thành một nụ cười quỷ dị. "Nàng..."

Nàng cúi chào. Một cái cúi đầu rất sâu. Nàng như muốn cạo trán xuống đất nếu nàng có thể. "Ta vô cùng xin lỗi, thưa Đức vua."

Ngài đưa tay xuống và nắng lấy tay nàng, đỡ nàng đứng len. "Không phải Đức vua. Là George." Miệng của ngài tạo thành một đường thẳng hài hước, và trong một khoảnh khắc nào đó, trông ngài thật sự lúng túng. "Ý ta là, đúng vậy, Đức vua. Nhưng với nàng, ta là George."

Charlotte khá chắc chắn rằng không có một từ nào tồn tại để miêu tả trạng thái thê thảm của nàng lúc này. Không phải bằng tiếng Anh hay tiếng Đức. Nhưng nàng đã cố, dẫu sao đi nữa. "Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của ta," nàng van nài. "Nếu ta biết rằng ngài là ngài..."

"Nàng sẽ làm gì? Không kể cho ta nghe về kế hoạch trốn thoát của nàng sao>"

Ngài đang trêu đùa nàng. Nàng có thể nghe thấy điều đó trong giọng điệu của ngài. Nhưng điều này không làm vơi bớt đi cảm giác nhục nhã và sợ hãi của nàng.

Dường như ngài là một người tốt. Ngài không giận dữ vì cách cư xử của nàng. Mặc dù cả hai người bọn họ đều biết rằng ngài có thể biến cuộc sống của nàng thành địa ngục chỉ với một cái búng tay. Và nàng vừa mới chỉ xúc phạm ngài theo cách tồi tệ nhất.

"À..." nàng nói bằng giọng nhát gừng, cố gắng tìm những từ phù hợp trong hoàn cảnh này. "Vâng. Ý ta là, không. Ý ta là, ta xin lỗi, thưa Đức vua."

"George," ngài nói. "Chỉ là George thôi."

Nàng không dám nhìn vào ngài. Ngài thật... tốt bụng. Nó không phải tất cả những gì nàng đã tưởng tượng, chỉ trước khi nàng cố hỏi về ngài một cách vô ích.

Không phải vì ngài đẹp trai, mặc dù sự thật là vậy.

Ngài rất đẹp trai.

Mà vì một thứ gì đó khác. Thứ mà nàng không biết phải diễn đạt thế nào, trừ việc cánh tay nàng đã trở nên nhức nhối từ lúc ngài nắm lấy tay nàng, và nàng cảm thấy cơ thể nàng nhẹ như không, như thể nàng đang bay lơ lửng trên mặt đất vài inch.

Mọi thứ đã khác. Nàng cũng cảm thấy thật khác biệt.

Ngài tiến gần hơn. "Vấn đề về Đức vua," ngài nói, một cách gần như bí mật. "Nó ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta. Ta chỉ ngẫu nhiên trở thành vua. Nhưng ta nghĩ rằng, với tư cách là vợ của ta, nàng sẽ không quan tâm đến điều đó, và ta chỉ là George đối với nàng mà thôi."

"Chỉ là ... George?" nàng lặp lại đầy nghi vấn.

Ngài gật đầu. "Đó là điều đương nhiên trước khi ta được biết là nàng không muốn lấy ta."

"Ta không nói như vậy," Charlotte nhanh chóng trả lời.

"Ồ nàng đã nói thế."

"Ta không nói thế."

"Nàng đã nói."

"Đó không phải ..." Charlotte lắc đầu đầy bất mãn. "Ta không biết ngài là ai."

Ngài đưa tay sang hai bên. "Ta cũng không biết nàng là ai. Trừ việc nàng rất tệ trong khoản trèo tường."

"Ngài thử trèo tường trong bộ trang phục này xem," nàng đáp trả.

Ngài bật cười.

Nàng cũng cười rạng rỡ.

"Sao nào?" nàng hỏi.

Ngài lắc đầu, như thể ngài không tin vào chính những suy nghĩ của mình.

"Nàng thật khác biệt. Không ai nói với ta rằng nàng xinh đẹp thế này."

Bỗng nhiên, Charlotte không biết phải làm gì với đôi tay của nàng. Hoặc đôi chân. Cơ thể nàng cảm thấy thật lạ lẫm. Như thể không khí mà nàng đang thở là vài chất liệu lạ lẫm, nhấp nháy trên những cơn gió.

"Nàng quá xinh đẹp để kết hôn với ta," George tiếp tục. "Mọi người sẽ nói vậy." Ngài nghiêng đầu, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị. "Dù cho ta là một con quỷ lùn."

Charlotte muốn chết đi. "Thưa Đức vua—"

"George."

"George," nàng cố gắng nhắc lại. Điều này thật không dễ dàng. Ngài là vua. Không ai gọi mọt vị vua bằng tên thánh của họ.

"Nàng muốn biết điều gì?" ngài hỏi.

"Gì cơ?"

"Nàng không biết ta là ai. Đó là vấn đề của nàng mà, không phải sao? Nàng muốn biết điều gì về ta?"

"Điều đó khá là ... ta không ..."

Ngài nở một nụ cười đầy mong chờ, không rời mắt khỏi khuôn mặt của nàng.

"Mọi thứ," nàng nói.

Ngài gật đầu một cách chậm rãi. "Được rồi. Mọi thứ, eh? Ta là một đứa trẻ sinh thiếu tháng, và mọi người đều nghĩ ta sẽ chết. Nhưng ta không chết. Ta là một kiếm sĩ. Ta cũng là một xạ thủ. Món yêu thích của ta là thịt cừu. Ta không ăn cá." Ngài nhìn nàng một cách dứt khoát."Nàng có thích cá không?"

"Ta—"

"Không sao," ngài nói, rõ ràng ngài không hứng thú với câu trả lời của nàng. "Chúng ta sẽ không ăn nó. Ta thích sách, nghệ thuật và những cuộc trò chuyện thú vị. Nhưng hơn tất cả, ta thích khoa học."

"Khoa học sao?"

"Hóa học, vật lý, thực vật học. Và đặc biệt là thiên văn học. Những vì sao và bầu trời. Ta cũng là một người nông dân. Nếu không ở vị trí hiện tại, rất có thể ta sẽ là một người nông dân."

Charlotte chớp mắt, cố gắng theo kịp những gì ngài nói.

Ngài chỉ vào vị trí xương sườn của mình. "Ta có một vết sẹo ở đây vì bị ngã ngưa. Và một cái ở đây"—ngài chỉ vào ngón tay ở gần ngón cái – từ việc vụng về với con dao lột vỏ. Và ta rất lo lắng về việc cưới một cô gái mà ta chỉ mới gặp vài phút trước đám cưới của chúng ta, nhưng ta không thể thể hiện điều đó ra và trèo tường để trốn chạy vì ta là Vua của Vương quốc Anh và Ireland và điều đó sẽ tạo ra một vụ bê bối. Nhưng ta hứa với nàng, ta không phải quỷ lùn hay quái vật." Ngài dừng lại, và Charlotte cuối cũng cùng cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt đen ấm áp của ngài.

Ngài nhìn nàng. Thật sự nhìn nàng. Và ngài nói, "Ta chỉ là George."

Charlotte cảm giác gương mặt của nàng đã thay đổi. Nàng đang cười. Nàng không thể nhớ lần cuối nàng cười là khi nào. Nàng thích ngài. Nàng thích ngài. Điều này như một phép màu. Nhưng nàng thích người đàn ông mà cô bị ra lệnh rằng phải kết hôn này. Ngài nói có chút nhanh khi ngài cảm thấy hào hứng, nhưng ngài rất thú vị. Và hài hước.

Và ngài thực sự khá đẹp trai.

"George," nàng thử gọi tên nàng bằng chất giọng của chính nàng. "Ta—"

"Liechen!"

Nàng quay người lại. Adolphus đang chạy nhanh về phía nàng.

"Chúng ta đã tìm em khắc nơi!" Anh trai của nàng nói. "Em đang làm cái---" anh gầm lên. "Đức vua."

Adolphus cúi đầu. Rất sâu. Rất khiêm tốn.

"À," George nói, bằng cách thân thiện nhất mà ngài có thể. "Ngài là người đàn ông chịu trách nhiệm cho hạnh phúc tương lai của ta."

"Ja' Adolphus trả lời trong tâm thế rất mất tự tin. "Tôi xin lỗi. Vâng. À không. Tôi –"

"Chà, ngài đã xuất hiện vào thời điểm rất thuận lợi," George nói. "Charlotte vừa mới suy nghĩ xem có nên quyết định lấy ta làm chồng hay không."

Nỗi sợ hãi hiện lên một cách rõ ràng trên khuôn mặt của Adolphus. "Charlotte rất vui mừng vì được trở thành vợ của ngài."

"Không," George phản bác một cách săc bén. "Nàng vẫn đang cân nhắc." Ngài nghiêng đầu về phía bức tường trong vườn. "Nàng có thể vượt qua bức tường kia thay vì lấy ta."

Adolphus há hốc miệng. Đóng lại. Rồi lại há hốc thêm một lần nữa.

"Sự lựa chọn thuộc về nàng ấy," George nói.

Charlotte đã quyết định yêu ngài. Có thể là vậy. Và nàng chỉ mới biết ngài vỏn vẹn năm phút. Nàng không phải một người mộng mơ như vậy.

George quay lại nhìn nàng với một nụ cười ngại ngùng. "Ta phải trở lại vì ta nghi ngờ rằng lúc này những thị vệ có vẻ sẽ rất lo lắng, họ sẽ nghĩ ta đã bị bắt cóc. Charlotte?"

Nàng ngước nhìn ngài, không nói nên lời.

Ngài nắm lấy bàn tay của nàng và đưa nó đến gần, đôi môi của ngài lướt qua những khớp ngón tay của nàng. "Ta hy vọng sẽ gặp nàng ở trong đó."

Nàng chỉ có thể nhìn chăm chăm.

"Và nếu được," George nói, để những ngón tay của nàng trượt qua đôi môi của ngài, "Ta sẽ đứng bên cạnh Tổng giám mục Canterbury."

Ngài bước đi, ngài thật lộng lẫy trong chiếc áo thêu theo phong cách của ngài.

"Đừng nói với anh rằng em vẫn đang lưỡng lự?" Adolphus nói.

Charlotte quay sang nhìn anh trai một cách chậm rãi. Nàng suýt thì quên mất anh đang ở đây. "Chà," nàng nói thật từ tốn, nhìn xuống chiếc váy đáng ghét mà Augusta đã bắt nàng mặc. "Đầu tiên, em cần phải thay váy đã."

ins: confused.203

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro