Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Charliebabe]. xin lỗi NT.


Lại một năm nữa trôi qua, mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo của nó. Đường đua thiếu King Of The Hallows tuy có chút tiếc nuối nhưng ai cũng hiểu một phần nào lý do, mọi người trong garage cũng chỉ có thể động viên cho tay đua cừ khôi ngày nào. Hai năm qua với mọi người chỉ là những ngày bình thường nhưng với mọi người trong garage và nhất là đối với Babe thì mỗi ngày trôi qua đều rất nặng nề, mọi thứ như hẫng đi một nhịp, trái tim rộn ràng của vị King ngày xưa đã không còn nữa mà thay vào là một trái tim lạnh lẽo héo úa.

Mỗi ngày Babe đều bên cạnh Charlie trò chuyện với cậu dù biết mọi thứ đều vô vọng, nhưng tận sâu trong trái tim anh vẫn nung nấu một tia hy vọng rằng người anh yêu sẽ tỉnh lại và cho anh chuộc lại lỗi lầm. Mỗi ngày trôi qua đều khiến tim anh đau nhói khi thiếu niên từng hoạt bát vui đùa, giờ đây lại nằm yên trên chiếc giường trắng xóa. Hai năm nay mọi thứ với anh đều trở nên vô nghĩa khi không có Charlie ở bên, anh gắng gượng đến hiện tại cũng chỉ vì muốn được nhìn thấy nụ cười của người mình yêu thêm lần nữa.

Tình yêu trên thế giới này liệu có thay đổi quá nhiều chăng? Khi tình yêu quá hạnh phúc lại không biết gìn giữ, đến khi mất đi mới đau lòng khóc than. Thật trớ trêu cho một cuộc tình đẹp. Quá đẹp nhưng cũng quá đau.

.

Phải chẳng số mệnh đã bị anh lay cảm khi thấy anh sống trong nổi dằn vặt lâu dài như vậy, có lẽ là không nỡ. Và rồi phép màu đã đến, đến với anh và người anh yêu.

Vẫn là một buổi sáng với những giọt mưa lăn tăn rơi, cái thời tiết se se lạnh mà con người ta đều rất thích. Anh vừa từ garage về vì có một số chuyện cần bang với Alan về mùa giải sắp tới. Mang thân thể uể oải vào phòng bệnh anh chợt bất động khi thấy thân ảnh của người anh yêu đang tựa lưng vào giường ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, mọi thứ trong anh như ngưng lại không tin điều mình thấy là sự thật. Charlie của anh thật sự đã quay về bên anh rồi, sự chờ đời suốt hai năm qua đã được hồi đáp.

Charlie đã biết anh đến từ lâu, sâu thẳm trong tim cậu đã không còn thất vọng hay giận anh nữa. Bởi vì cậu biết trái tim cậu chưa bao giờ ngừng thổn thức vì anh, nó vẫn luôn hướng về phía anh, hướng về ánh sáng của đời cậu. Nhìn Babe đứng sững sờ trước cửa, Charlie nở nụ cười mà Babe rất thích dùng chút sức lực ít ỏi mà bản thân còn lại dang tay về phía anh.

"Anh vất vả rồi."

Giọng nói hơi khàn của người mới tỉnh lại khiến niềm vui trong anh dâng cao, nước mắt không làm chủ được mà rơi xuống. Anh vội vàng đi đến dùng hết thảy sự dịu dàng mà bản thân có mà ôm lấy thiếu niên vào lòng. Charlie nhìn anh khóc chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về anh, để anh khóc một lúc cũng không hề hấn gì.

Chẳng ai biết Babe hiện giờ vui sướng và hạnh phúc đến nhường nào khi người mà bản thân mong mỏi suốt hai năm qua đã tỉnh lại, chẳng ai biết khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy bao nhiêu mệt mỏi trong anh liền tan biến, cũng chẳng ai biết anh đã tự dằn vặt, tự trách bao nhiêu khi nhìn thiếu niên ngày nào giờ lại nằm trên giường bệnh đối chọi với sự sống. Chính anh cũng không biết bản thân đã bao nhiêu lần nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó Charlie tỉnh lại mà mỉm cười với anh.

Nhưng không sao cả, đợi bao lâu cũng được, lâu đến đâu cũng được chỉ cần người anh yêu tỉnh lại anh đều nguyện ý đợi.

Cuối cùng anh cũng đợi được, đợi được ngày thiếu niên ấy quay về, mang nụ cười của nắng xuân ấy chào đón anh.

Babe ôm lấy người thương khóc thật lâu, khóc để thỏa nỗi nhớ nhung, khóc để cảm nhận hạnh phúc hiện tại, khóc để cảm ơn bản thân đã không ngừng hi vọng và khóc vì cảm ơn Charlie đã không rời bỏ anh.

Khi khóc xong anh chợt nhớ ra phải gọi bác sĩ, anh nhanh chóng gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho cậu. Từng cử chỉ hành động của bác sĩ đều được anh đặt trong tầm mắt đến khi bác sĩ kiểm tra xong anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu Charile đã không còn gì trở ngại, nhưng nằm hai năm nên chân sẽ khá yếu nên người nhà cố gắng giúp cậu ấy đi lại nhiều hơn để nhanh khỏi. Và cũng cố gắng bồi bổ dinh dưỡng cho cậu ấy nhiều vào, thiếu dinh dưỡng nặng lắm đấy."

"Vâng cảm ơn bác sĩ."

Tiễn bác sĩ xong anh quay lại nhìn thiếu niên đang nhìn vào mình. Charlie lại lần nữa mỉm cười, chất giọng ngọt ngào ấy lại lần nữa vang lên.

"Anh ơi."

"Anh đây."

Babe tiến đến bên giường thận trọng chạm nhẹ vào tay cậu, khi xác nhận cậu không phản ứng gì liền nắm cả bàn tay người thương lên. Đôi bàn tay thon dài, trắng sáng đã khiến tim anh động liên hồi.

"Cảm ơn em đã chở lại, cảm ơn em, thực sự cảm ơn em Charile ơi."

"Em phải cảm ơn anh mới đúng. Cảm ơn anh vì hai năm qua vẫn luôn kiên trì đợi em và luôn trò chuyện cùng em."

Babe thoáng chút bất ngờ, anh không nghĩ rằng những lời nói ấy lại được Charlie nghe thấy. Anh luôn kể mọi chuyện cho cậu nghe trong suốt hai năm qua, chỉ riêng việc anh đã giải nghệ là không hé nữa lời.

"Charile..."

"Em đây ạ."

"Em...còn hận anh không?"

Trái ngược với suy nghĩ của anh thì Charlie chỉ cười rồi dùng tay xoa mái tóc thả mái của anh.

"Không ạ. Em không hận cũng không giận, vì em biết anh đã thay đổi rồi King của em."

Anh như trút được gánh nặng ôm chặt cậu vào lòng, vùi mặt vào bả vai người thương. Chợt anh nhận ra điều gì đó liền thở dài. Cọ cọ vào cổ người yêu rồi nói.

"Anh giải nghệ rồi."

Charlie ngạc nhiên liền kéo anh ra khỏi cổ mình mà hỏi.

"Sao vậy ạ? Hay do anh chăm em nên không đua nữa? Anh có thể để em một mình cũng được mà."

Anh lắc đầu, cọ má vào tay người yêu vài cái rồi mới đáp.

"Chăm em là bản thân anh tự nguyện, chỉ là không có em ở bên nên anh không muốn tiếp tục nữa."

Charlie im lặng không nói gì, anh nhìn người yêu trầm lặng như vậy trong lòng cũng bắt đầu dậy sóng. Không biết có phải Charlie thất vọng về anh hay không nhưng sự im lặng này làm anh khó thở quá! Muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Giờ vào thế hèn rồi.

Đang lúc suy nghĩ ngổn ngang thì một nụ hôn nhẹ lướt trên má anh, anh ngạc nhiên nhìn người đối diện.

"Gần đến mùa giải rồi phải không ạ?"

"À ừ đúng rồi. Sao thế Charlie."

Anh ấp úng trả lời nhưng vẫn không hiểu lý do Charlie hỏi như vậy. Hay do anh già rồi không thể bắt kịp suy nghĩ người trẻ? Nhưng anh cũng đâu già lắm đâu nhỉ?

"Em muốn được nhìn thấy King của em lại tỏa sáng trên đường đua. Được không ạ?"

"Việc này..."

Không phải là không thể nhưng cũng đã hai năm anh không đua nữa, anh không tự tin lắm. Nhưng mà nhìn xem người yêu anh đang làm gì kìa. Đôi mắt cún con đấy đang nhìn anh đó.

"Anh ơi, không được ạ? Charlie rất muốn xem P'Babe dành chiến thắng đó ạ, nha nha nha anh ơi."

Trúng chiêu rồi. Nhìn ánh mắt cún với giọng nói nũng nịu đó đi, thêm hay tay nhỏ đang lắc lư cánh tay anh nữa. Pit Babe đầu hàng.

Được rồi. Charlie đã muốn thì không được cũng phải thành được.

"Được, chỉ cần Charlie muốn thôi. Mùa giải sắp tới anh sẽ lấy chiến thắng về cho em."

"P'Babe là tuyệt nhất luôn ạ."

Nói rồi cậu nhào đến ôm chầm lấy anh, may mà anh nhanh tay ôm lấy cậu nếu không kim truyền nước trên tay cũng bị cậu làm cho rơi ra. Thật là làm cho anh lo sốt vó mà, nhưng ai bảo đây là Charlie cơ chứ! Anh tình nguyện lo thế này suốt đời.

.

Một tuần sau Charlie được xuất viện, nhờ anh thường thì giúp cậu đi lại nên chân cậu bây giờ cũng đã trở lại bình thường. Cậu cũng đã đến gặp mọi người trong garage, ai ai cũng vui mừng thay cậu. Mọi người còn dành hẵn một tuần để ăn mừng mặt trời nhỏ đã trở lại. Way và Alan cũng mừng thầm khi hai người đã thấu hiểu nhau và cho nhau một cơ hội để bên nhau, đôi lúc cả Way và Alan còn chấm chấm nước mắt như thể người cha già thấy con mình được hạnh phúc.

Từ khi về nhà Charlie thấy không khí dễ chịu hơn nhiều so với mùi bệnh viện, mọi thứ trong nhà đều vẫn như cũ không xê dịch một chút nào cả. Charlie rất tận hưởng cuộc sống này, hằng ngày ở nhà tận hưởng bồi bổ sức khỏe, đôi lúc sẽ theo Babe đến trường đua xem anh tập luyện những lúc như thế đồ ăn và nước uống luôn đầy xung quanh cậu vì mọi người sợ cậu buồn chán hoặc đói bụng. Có thể nói Charlie bây giờ được Babe cưng chiều như báu vật và được anh em trong garage chăm như hoàng tử nhỏ. Nhiều lúc cậu còn tưởng bạn thân là em út không đó chứ.

Tuy được cưng chiều như vậy nhưng có một chuyện Charlie không đồng tình, chính là Babe bắt cậu ăn những món cậu không muốn ăn chẳng hạn như cháo, canh rau củ, rau củ hầm, gà hầm và ti tỉ các món tham đạm khác làm cậu muốn khóc đến nơi.

"Em không ăn đâu."

"Ngoan, em uống nước canh thôi cũng được không cần ăn rau đâu.

Charlie hậm hực nhìn anh, mấy món này lạt lẽo lắm cậu không muốn mà. Nhưng nhìn người yêu năn nỉ đến thế nên Charlie cũng buộc mềm lòng mà há miệng cho anh đút.

"Charlie ngoan lắm, ngày mai là đua rồi. Anh sẽ nói mọi người sắp xếp chỗ ngồi cho em, Charlie nhớ ngồi ngoan không được đi lung tung đấy."

"Em biết rồi mà, anh cứ làm như em là em bé vậy."

Anh đưa tay véo lấy chiếc má mềm mà bản thân cất công nuôi trong 1 tháng qua, rất mềm và cũng thơm nữa.

"Ừm, em bé của anh."

.

Mùa giải năm nay nhộn nhịp hơn hẵn, mọi người tất bật chuẩn bị mọi thứ để có một cuộc đua tốt nhất. Và năm nay cũng có chút đặc biệt khi vị King vắng bóng hai năm qua đã trở lại đường đua làm các fan hâm hộ phải dậy sóng một phen.

Sáng hôm nay nơi tụ tập nhiều nhất chắc chắn là nơi vị Pit Babe kia đang nhận phỏng vấn. Mọi người hưng phấn hỏi anh những câu hỏi mà bản thân đã chuẩn bị.

-Xin hỏi lí do vì sao anh lại trở lại đường đua vậy? Là do anh quay lại với đam mê hay có lý do gì khác.

"Là do Charlie muốn xem tôi đua."

-Lần trở lại này anh có tự tin là bản thân sẽ về nhất không?

"Có. Vì Charlie muốn tôi thắng."

-Xin hỏi tay đua Charile là người yêu của anh đúng không?

"Đúng."

-Những mùa giải tiếp theo anh vẫn sẽ ra sân đúng không?

"Là do Charile quyết định."

Một câu cũng Charlie hai câu cũng Charlie khiến các phóng viên cũng phải cảm thán sự cưng chiều của vị King này dành cho tay đua kia, trong lòng ai cũng ngầm hiểu chỉ cần vị tay đua kia muốn thì vị King này không gì là không thể. Cuộc phỏng vấn này được đăng trên các nền tảng mạng xã hội làm ai nấy đứng ngồi không yên, ai cũng tự hiểu tay đua Charlie chính là vẩy ngược của King Of The Hallows, Pit Babe.

Cuộc đua sắp sửa bắt đầu mọi người đều đến vị trí của mình, Charile được xếp ở vị trí dễ quan sát nhất và xung quanh cậu vẫn đày đủ đồ ăn và thức uống, anh em trong garage vừa quan sát trận đấu vừa quan sát cậu. Nếu lỡ để hoàng tử nhỏ này bị một chút gì thôi cũng đã đủ để bọn họ lãnh đủ phẫn nộ của người kia rồi. Cứ quan sát cho chắc ăn vậy.

Các tay đua đã sẵn sàng chỉ chờ hiệu lệnh bắt đầu. Bình luận viên cũng hăng say làm nóng không khí trong trường đua.

"Chào mừng mọi người đến với trận đua hôm nay. Mùa giải này sẽ rất gây cấn và hấp dẫn khi vị King của chúng ta đã trở lại đường đua sau những mùa giải vắng bóng, xin chào đón sự trở lại của Pit Babeeeeeee."

Mọi người hò reo hét lớn tên anh như một vị thần, sự trở lại ngày hôm nay đã làm  chấn động mọi thứ. Ai nấy đều háo hức mong chờ cuộc đua đầu tiên sau khi trở lại của King Of The Hallows.

Vừa có hiệu lệnh, mọi tay đua đều đạp ga và xuất phát, tiếng động cơ vang lên những chiếc xe lao đi như gió. Ai cũng đều mong muốn là người về nhất và thắng được Pit Babe. Nhưng cái danh King Of The Hallows không chỉ để cho oai, anh luôn là người dẫn đầu trong suốt quá trình đua không một chiếc xe nào có thể vượt qua anh. Đích đến đã cận kề, các tay đua đều đạp ga tăng tốc nhanh nhất có thể và kết quả cũng đã có, người về nhất là anh.

Trong khi mọi người hô hào vì kết quả thì anh nhanh chóng cởi mũ rồi chạy đến nơi người yêu anh đứng đợi. Charlie dang tay chào đón anh trên môi còn nở nụ cười mà anh trân quý, Babe đi đến ôm Charile xoay vòng. Cả hai cười hạnh phúc vì chiến thắng và cả vì tình yêu của họ.

Các anh em trong garage thấy một màn sến sẩm này liền chê ra mặt nhưng trong lòng vẫn mừng thầm vì anh em của họ đã có được hạnh phúc cho riêng mình, và biết trân trọng tình yêu hơn.

Những ngày tiếp theo mọi người đều phải ngán ngẩm trước sự quấn người của Pit Babe, Charlie đi đâu anh cũng nằng nặc đòi đi theo chỉ hận không thể đem Charile dính luôn trên người mình. Các anh em nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu âm thầm rủa trong lòng.

Thật khổ cho phận độc thân quá đi!

_________________________

Chap hôm nay hơi bị dài luônnnn
Vậy là Xin lỗi cũng chính thức hoàn rồi nè.

Plot sau mọi người chủ tịch và sinh viên hay là chủ tiệm hoa và?????

Cho mọi người chọn plot nè, cái nào nhiều lượt chọn hơn tui sẽ viết. Nhưng chọn plot thui còn ppv hay pvp là tui chọn nhe hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro