Chap 9
[ view quán]
Hai người nói chuyện rất thoải mái, bầu không khí cũng ví thế mà dễ chịu hơn rất nhiều. Tranh Nhi nhìn ra ô cửa sổ mà thở dài: haizzzz...
Kỳ Ca[ ân cần hỏi cô] sao vậy?
- Chỉ là tiết sau không muốn học Toán, có thù với Toán rồi
Kỳ Ca : [ cười nhẹ] sau này chỉ cậu
Tranh Nhi cũng chỉ than vãn cho có, nên cô cũng đồng ý cho quá: thế phải làm phiền cậu rồii
Hu hu hu....Tiếng khóc nức nở của con nít
Tranh Nhi bất giác nhìn ra bên ngoài lần nữa, đó là 1 cậu bé khoảng chừng 4 tuổi, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, quần áo sạch sẽ , nhưng mặt mày lại mếu máo
Tranh Nhi[ chạy ra ngoài] sao vậy ku? sao lại khóc
Kỳ Ca phán xét cậu bé 1 hồi: chắc là nó đi lạc đấy, đợi lát sẽ có người nhà đi tìm thôi
Tranh Nhi: chắc vậy[ dắt tay cậu bé] nào mau vào trong. Kỳ Ca cũng nhanh chóng đỡ lấy bàn tay mũm mĩm còn lại theo vào trong.
Cậu bé ngồi gọn trong vòng tay Tranh Nhi , không còn nức nở như ban nãy nữa
Cậu bé: chị gái à, có phải là lát nữa mẹ sẽ đến đón em không chị
Tranh Nhi : tất nhiên rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đây với chị mẹ em sẽ đến đón em
Nhóc con vừa mới mồm loa mép dãi, giờ lại cực kỳ biết nghe lời . Ánh mắt to tròn long lanh của nhóc đập vào ly kem mát lạnh phía trước, làm cho Tranh Nhi và Kỳ Ca cũng phải bật cười.
Kỳ Ca: muốn ăn không[ đẩy ly kem về phía nhóc con]
Nhóc đã muốn ăn lắm rồi nhưng vẫn lên tiếng hỏi: không phải là kem của anh à, em sao có thể ăn
Kỳ Ca nghe vậy thì mỉm cười dịu dàng: là của 1 nhóc con 192 tháng tuổi biếng ăn, nên là em anh đi [ nói xong cậu lại đưa mắt lên nhìn Tranh Nhi, làm mặt mũi cô lại đỏ tía tái]. Cô nhìn Kỳ Ca mà cười trừ: hì .. hì..[ khi cười còn để lộ 2 cái răng thỏ trông rất là đáng yêu ]
Còn cậu nhóc hoàn toàn là không để ý vế trước, chỉ để ý vế sau nên hưởng thụ 1 cách rất ngon lành.
Một lúc sau , cũng có người nhà đến đón cậu
Nhóc con không quên chào hỏi 2 người, còn cất tiếng nịnh hót Tranh Nhi : chị gái à, chị rất xinh đó. Đợi sau này lớn , em sẽ cưới chị
Người mẹ:[ véo má nhóc con] cái thằng này , mày chỉ được dẽo mỏ giống bố thôi. Cháu à, em đang còn nhỏ cháu đừng để bụng nhé
Tranh Nhi: dạ vâng...cũng đến lúc về trường rồi
Kỳ Ca : ừ..[ nhìn ánh mắt Tranh Nhi nhìn cậu bé rất trìu mến] hình như cậu rất thích trẻ con ? . Chợt cảm thấy câu hỏi của mình không đúng, cậu thanh minh: à tớ quên mất, cậu còn có em nhỏ cần được chăm sóc
Tranh Nhi : em nhỏ?[ nhắc lại việc ấy làm Tranh Nhi xấu hổ muốn chết ] đúng là tôi rất thích con nít, cũng thích được bọn nhóc kêu là chị nữa, nghe cứ như bề trên của bọn nó ấy nhưng tên đó là ngoại lệ nhé
Kỳ Ca : vậy là nếu ai là con nít cũng sẽ được cậu thích, cậu chăm sóc như cậu bé vừa rồi nhỉ[ vừa hỏi cậu vừa ghé sát xuống mặt Tranh Nhi như chờ đợi câu trả lời] nhỉ??
Bị hành động có hơi phần đột ngột này của cậu làm cô lấp bấp: à... à tất nhiên, chỉ cần là con nít trừ tê Tử Văn ra thì ai tôi cũng thích.
Kỳ Ca:vậy CHỊ à , mình mau về trường thôi.
Tranh Nhi: chị?
Kỳ Ca: không phải thích nhóc con kêu là chị sao, còn thắc mắc gì nữa[ cậu quay lưng đi về phía trước]
Tranh Nhi chỉ nghĩ là cậu đang trêu trọc mình,cũng lẩm bẩm phía sau: chỉ là nhóc con này lớn quá
Bất chợt , Kỳ Ca quay lại nhắc nhở cô rồi lại cất bước bỏ đi mà không đợi phản ứng lại của Tranh Nhi: à chị à, đôi giày ấy thật không hợp với chị đâu.
- Đôi giày? đôi giày lúc sáng nay á. Câu nói của cậu làm Tranh Nhi có chút khó hiểu , nhưng nhìn dáng người cao gầy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô cũng không để tâm nữa.
Sau lần tiếp xúc này, mặc dù nhiều lúc cậu ăn nói có hơi xà lơ nhưng không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, tính cách của cậu cũng rất tốt bụng và ấm áp. Nhìn cách cậu chăm sóc cho động vật rồi cho cả trẻ em nữa đảm bảo là 1 người chu đáo , giàu lòng nhân ái . Thiện cảm của Tranh Nhi đối với cậu 1 lúc 1 tốt hơn. Thật sự là không có điểm trừ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro