Chap 15
Tranh Nhi cũng nhận ra Tuấn Viên đang nhìn mình, cô lao đến phía cậu như 1 chú mèo nhỏ trông vô cùng đáng yêu, tóc mái bay theo gió càng tăng thêm sự tinh nghịch, kháu khỉnh
Tranh Nhi[ vẻ vui mừng] kem này là cho tôi sao
Tuấn Viên : à ừ,kem đây
Tranh Nhi[ nhận lấy cây kem , cô hí hửng dơ đôi chân trắng nõn của mình ra] tôi đập lợn mua giày mới rồi, cậu thấy có đẹp không?[ ánh mắt cô long lanh mong chờ đáp án của cậu]
Tuấn Viên: à à đẹp lắm, thôi ngoan ngoãn chơi ở đây đi, tôi đi hút thuốc 1 lát
Tranh Nhi: okk[ cô cắn 1 miếng kem thật to, vừa hưởng thụ vừa suy nghĩ] sao mặt cậu ta đỏ thế nhỉ
Hình bóng thiếu niên tóc trắng dần khuất khỏi tầm mắt,cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa quay lại sân bóng
Lúc này từ đâu 1 trái bóng bay tới cạnh người Mạch Nha, Tranh Nhi dùng hết sức chạy đến để đỡ quả bóng cho cô, chỉ tiếc là chậm 1 bước Bùi Kiện thân thủ tốt đã nhanh chân chạy đến 1 bước
Bùi Kiện[ dang cánh tay vừa dài vừa rộng ra đỡ quả bóng, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay][ cậu cất giọng lạnh lùng nói] là bạn tôi sơ ý, xin lỗi
Mạch Nha[ vừa bị 1 phen hú hồn, nghe anh nói vậy tâm trạng biến chuyển chút][ âm điệu cô có hơi phần e thẹn] không sao , không sao em không sao cả
Bùi Kiện: vậy tôi đi trước[ xoay người lại anh ta cứ đi thẳng về phía trước mà không hề quay đầu lại, từ nãy đến giờ cơ mặt cũng không hề biến dạng, phải nói là vô cùng lạnh lùng]
Mạch Nha:[ cười tít mắt] ôi đến bóng lưng có cần đẹp đến vậy không, ỏ chồng emm
Tranh Nhi[ bị phản ứng của cô bạn mà nổi da gà] biết là đẹp rồi không cần phải thế đâu Mạch Nha
Mạch Nha: cậu đúng là không biết tán thưởng cái đẹp gì cả
Tranh Nhi; ai bảo tớ không biết
Mạch Nha: vậy cậu nói xem giữa Bùi Kiện và Kỳ Ca , ai xứng đáng là nam thần của trường hơn?
Tranh Nhi: tất nhiên là Kỳ Ca rồi, cái này còn phải hỏi
Mạch Nha: thấy chưa đúng lag không biết thật mà, đàn anh Bùi Kiện xứng đáng hơn nhiều
Tranh Nhi: hứ Kỳ Ca của tớ xứng đáng hơn chứ[ vừa nói cô vừa dùng ánh mắt đánh giá Mạch Nha]
Mạch Nha: Kỳ Ca của cậu, trời ơi chẳng lẽ nào
Tranh Nhi[ nhận ra mình lỡ lời thì có hơi xấu hổ] không phải tớ lỡ lời, nhầm không tính
Mạch Nha: thì ra là của cậu
- Đã nói là lỡ lời mà
[---]
Kết thúc giờ thể dục mệt mỏi người Tranh Nhi đã thấm đẩm mồ hôi, nhưng thật kì lạ trên người cô vẫn luôn tỏa ra 1 mùi hương dễ chịu, tựa như mùi sữa của em bé
Tranh Nhi[ đang đi dạo thì bước chân cô dừng lại trước cửa sổ 1 lớp học trống]
Từ góc nhìn này qua cửa sổ, góc nghiêng của Kỳ Ca hiện lên sống động hơn bao giờ hết Mũi cao, mắt to và dài , lông mi cậu đen láy , xương quai hàm góc cạnh càng làm bật lên làn da trắng không tì vết, mái tóc cậu bồng bềnh tựa kẹo bông gòn? Bộ dạng cậu nghiêm túc suy nghĩ thật là khiến người ta rung động quá đi, ngón tay thon dài đang xoay xoay bút, có vẻ bài tập này khá khó khiến Kỳ Ca phải đau đầu rồi
Tim Tranh Nhi lại như lỡ mất một nhịp, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu say sưa vào 1 thứ gì đó như vậy, cũng là lần đầu tiên tim Tranh Nhi đập nhanh như vậy, thật muốn chạy đến bên cạnh cậu nói chuyện với cậu quá nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng bị tiếng ồn ào của đám nữ sinh kia dập tắt
Đám nữ sinh: này này mau tránh ra, chắc cậu ấy học quá nhiều cậu mong ăn bánh đi, sữa nữa, nhớ ăn uống đầy đủ nhé
Thầy Toán[ trên tay cầm cái thước gỗ vừa to vừa dài ra khua đuổi] này mấy em nữ kia, mau đi chỗ khác chơi Học không học chỉ biết ghẹo trai thôi
Kỳ Ca thấy họ bị đuổi như vậy thì nở nụ cười rất trìu mến, tất nhiên Tranh Nhi cũng thường thấy cậu hay cười với mình như thế Hóa ra là ai cậu cũng tốt không phải chỉ riêng mình, 1 chút hi vọng nhàn nhạt trong lòng Tranh Nhi nhanh chóng phai tàn Bởi hơn ai hết, cô hiểu rõ mình là ai, làm sao có thể với tới bông tuyết trắng như cậu
Đúng lúc Tranh Nhi đang thẫn thờ thì
Thầy Toán[ lớn giọng] Lưu Tranh Nhi có về lớp học không, ngắm trai nhiều mòn mắt đo nghe chưa
Tranh Nhi: [ bị thầy lớn giọng làm cho giật mình] em em [ hằng ngày thấy thầy ta đã như thấy tà rồi, hôm nay còn kêu hẳn tên cô làm cô hoảng sợ mà bỏ chạy, bộ dạng giống như mèo vụng trộm mà bị chủ nhà phát hiện , cực kỳ chọc cười]
Thầy Toán : cái con bé đó, hành tung kì lạ quá đáng nghi
Kỳ ca[ bật cười] thầy dọa con gái nhà người ta sợ rồi đó
Thầy Toán : còn em nữa mau làm bài đi, thầy cũng thấy em nhìn con gái nhà người ta cũng hơi nhiều rồi đó
Khóe môi Kỳ Ca có chút cười, mắt cậu cũng tràn ngập ý cười, nút ruồi lệ cũng càng trở nên duyên dáng, có thể thấy tâm trạng của cậu đang rất vui
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro