Chương 8 - Dỗ
"Cốc! Cốc! Cốc!"
"Hạo Tường, anh có thể vào không?" Đinh Trình Hâm đứng ở cửa.
Người trong phòng cũng không nói gì, Đinh Trình Ham bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ.
Kỳ thực từ sau khi bị thương tỉnh lại, trạng thái của Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn không ổn. Tuy rằng vẫn đùa giỡn với mọi người như trước, nhưng đối với cậu, vẫn luôn có chút giận dỗi.
Những ngày ở trong bệnh viện, Nghiêm Hạo Tường không chỉ một lần tránh ánh mắt Đinh Trình Hâm, bình thường cũng không chủ động nói chuyện với Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm ẩn ẩn cảm thấy, Nghiêm Hạo Tường có chút tức giận.....
Đinh Trình Hâm đang tự suy nghĩ không hề chú ý tới động tĩnh nhỏ trong phòng.
Nghiêm Hạo Tường đấm mấy cái vào gối trên giường, trong lòng nghẹn một cục tức.
Hắn hiện giờ rất cáu gắt, thậm chí còn có chút không khống chế được cảm xúc của mình.
Loại cảm giác mất khống chế này khiến hắn vô cùng bất an.
Nghiêm Hạo Tường dỏng tai lên cẩn thận nghe ngóng, nhưng bên ngoài cửa sau ba tiếng gõ liền không có động tĩnh gì nữa.
'Chẳng lẽ về rồi?'
Nghiêm Hạo Tường có chút gấp, bỏ gối xuống, bước nhanh đến cửa.
Hai mắt hắn đỏ bừng thở hổn hển, mạnh mẽ kéo cửa ra, lại thấy Đinh Trình Hâm đứng ngốc ở cửa.
Đinh Trình Hâm bị động tác của Nghiêm Hạo Tường dọa cho hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.
Lại không ngờ tới, cậu đứng ở bên ngoài một chút chân phải bị thương lại không có sức, chống đỡ cả cơ thể chỉ còn duy nhất chân trái đã tê rần.
Đinh Trình Hâm đứng không vững ngã về phía sau, lại bị Nghiêm Hạo Tường dùng sức bắt lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo vào trong ngực.
"Ding! Nhiệm vụ "Vết thương ở chân phát tác' ba giây sau phát ra, mời ký chủ sẵn sàng chuẩn bị."
Âm thanh giống như lò vi sóng, cái hệ thống không biết chọn thời điểm lại phát nhiệm vụ.
Lần này không để Đinh Trình Hâm nghĩ nhiều, một trận đau đớn kịch liệt từ vết thương trên chân phải truyền ra, nháy mắt quét tới toàn bộ cơ thể, khiến Đinh Trình Hâm ngay cả sức để giãy dụa cũng không còn, cậu lập tức suy yếu dựa vào người Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường nhìn người đang tê liệt trong lòng mình, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, môi khẽ run.
"Anh sao vậy?!"
Nghiêm Hạo Tường hoảng loạn giơ tay ra, sờ sờ trán Đinh Trình Hâm.
Trên trán Đinh Trình Hâm toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, gió vừa thổi qua, một mảnh lạnh lẽo.
"Đau....đau..." Đinh Trình Hâm đau tới mức ngay cả khí lực để nói cũng không có.
"Anh? Đau ở đâu?" Nghiêm Hạo Tường hoảng loạn hỏi, tay trái ôm lấy eo Đinh Trình Hâm để cậu dựa vào người hắn, tay phải không ngừng nhẹ vỗ về sống lưng đối phương.
Nghiêm Hạo Tường chỉ lo trấn an Đinh Trình Hâm, lại quên mất bản thân còn đang ôm chặt cậu.
Tư thế của hai người có chút ái muội.
"Chân đau....."
Nghiêm Hạo Tường ngây người, ngay sau đó liền phản ứng lại, ôm ngang Đinh Trình Hâm lên, đi vào trong phòng.
Đinh Trình Hâm không có giãy dụa, cậu ôm cổ Nghiêm Hạo Tường bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mấy ngày này bị bệnh, đã bị mấy người này ôm thành quen rồi.
Nghiêm Hạo Tường thật cẩn thận ôm Đinh Trình Hâm đặt lên giường, sau đó cởi giày trên chân cậu ra, để cậu ngồi ổn định rồi bắt đầu kiểm tra vết thương trên chân cậu.
Miệng vết thương do động tác của Đinh Trình Hâm bị rách ra, băng gạt đã thấm ướt sũng máu.
Nghiêm Hạo Tường trừng mắt nhìn Đinh Trình Hâm một cái, xoay người đi tìm hộp thuốc ở phòng khách.
Đinh Trình Hâm bị trừng mắt chột dạ sờ sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hung dữ vậy....."
Nghiêm Hạo Tường cầm thuốc sát trùng quay lại, Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn phối hợp với đối phương giúp mình lau khô vết máu chảy ra xung quanh miệng vết thương, sau đó lại rửa sạch một lần nữa, cuối cùng dùng băng vải quấn quanh hai vòng, buộc thành một cái nơ.
Bận rộn xong, Nghiêm Hạo Tường mới thở phào nhẹ nhõm, Đinh Trình Hâm ngước mắt cười nhìn hắn.
"Cảm ơn nha."
Nghiêm Hạo Tường không thèm để ý tới lời cảm ơn của Đinh Trình Hâm, mà ngược lại xụ mặt bắt đầu thu dọn bông băng vừa dùng.
Dọn dẹp xong, Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại nhìn Đinh Trình Hâm, lại bị đối phương dọa sợ tới mức hồn phi phách tán.
Có lẽ do khát nước, Đinh Trình Hâm dùng tay trái chống đầu giường, tay phải vươn theo người với tới chiếc cốc trên bàn. Lúc Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy, nửa người Đinh Trình Hâm đã thò ra ngoài rồi.
Nguy hiểm!
Nghiêm Hạo Tường nghĩ cũng không kịp nghĩ xông qua, nắm lấy cánh tay đối phương.
"Cẩn thận!"
Do quán tính, đầu Đinh Trình Hâm đụng vào tủ đầu giường, Nghiêm Hạo Tường lập tức buông Đinh Trình Hâm ra, hai tay ôm lấy đầu đối phương, nôn nóng hét lên: "Sao rồi, có đụng hỏng không?"
Đinh Trình Hâm vẻ mặt mờ mịt nhìn Nghiêm Hạo Tường, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Đụng ngốc luôn rồi?
Nhìn biểu tình mờ mịt của Đinh Trình Hâm, trong lòng Nghiêm Hạo Tường lại càng lo lắng, Hắn không biết phải làm gì nhìn Đinh Trình Hâm hỏi: "Có bị đụng hỏng không vậy, đau ở đâu?"
Nghiêm Hạo Tường càng hỏi càng gấp, tốc độ nói nhanh dần.
"Không sao."
Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng hồi thần, nhìn vẻ mặt quan tâm của Nghiêm Hạo Tường, lắc đầu nói: "Không đau, đầu có chút choáng thôi."
Nghe thấy câu này, Nghiêm Hạo Tường mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn giơ tay vỗ vỗ ngực, nhìn Đinh Trình Hâm cười nói: "Không sao thì tốt."
Nhìn dáng vẻ này của Nghiêm Hạo Tường, Đinh Trình Hâm không nhịn được cười.
Nghiêm Hạo Tường nhìn nụ cười trên mặt Đinh Trình Hâm, trong lòng bỗng nhiên xông lên một cái gì đó khác thường.
"Bây giờ A Tường có thể nói với anh mấy ngày hôm nay em có chuyện gì không?" Đinh Trình Hâm tựa vào đầu giường, ánh mắt nhu hòa nhìn Nghiêm Hạo Tường hỏi.
"Không có gì." Nghiêm Hạo Tường rũ mắt, không dám nhìn Đinh Trình Hâm, chỉ có thể giả bộ làm ra dáng vẻ không để tâm.
"Thật sao?"
Đinh Trình Hâm nhìn Nghiêm Hạo Tường chậm rãi nói từng chữ, trong mắt lóe lên sự không tin tưởng.
Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Trình Hâm, lại nhanh chóng cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Thật sự không có chuyện gì."
Nghiêm Hạo Tường càng làm ra bộ dạng này, trong lòng Đinh Trình Hâm lại càng không yên.
Cậu không tin.
Nếu không có chuyện gì, thì dáng vẻ của Nghiêm Hạo Tường sao lại như vậy.
"A Tường, nói thật!" ngữ khí Đinh Trình Hâm có chút nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Hạo Tường, nghiêm túc hỏi.
"Em..."
Nghiêm Hạo Tường mở miệng, lại không biết nên giải thích thế nào.
"Em có chuyện giấu anh." Đinh Trình Hâm nhíu mày nhìn Nghiêm Hạo Tường, "Em có phải ghét anh không?"
"Không có!" Nghiêm Hạo Tường theo bản năng phủ nhận.
Phản ứng của Nghiêm Hạo Tường khiến Đinh Trình Hâm nhẹ thở ra, cậu tiếp tục truy hỏi: "Vậy thì có thể nói với anh không?"
"Em có chút tức giận..." nói rồi Nghiêm Hạo Tường lại cúi thấp đầu, nói chuyện có chút vấp.
"Tức giận?" Đinh Trình Hâm hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc, "Vì sao lại tức giận?"
"Anh, anh có phải vẫn chưa tha thứ cho em không...." Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút không xác định.
"Vì sao lại hỏi như vậy? Chuyện đó không phải sớm đã trôi qua rồi sao?" Đinh Trình Hâm không biết cái gì đã khiến Nghiêm Hạo Tường cảm thấy bất an, nhưng cậu vẫn nhẫn nại dò hỏi.
"Anh, lúc anh bị người đó....uy hiếp, vì sao lại không nói với em?" kỳ thực mấy ngày nay Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn rối rắm về vấn đề này.
Nghiêm gia cũng có chút năng lực, Đinh Trình Hâm và hắn quen biết lâu như vậy, không thể không biết. Lúc xảy ra chuyện như vậy, vì sao lại không tìm hắn chứ.
Nghe thấy Nghiêm Hạo Tường nói xong, Đinh Trình Hâm ngẩn người, cậu có chút hoảng loạn hỏi, "Mấy đứa biết từ khi nào?"
Nghiêm Hạo Tường nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Đinh Trình Hâm, bất đắc dĩ thở dài, hắn giơ tay day day huyệt thái dương, ngữ khí trầm thấp trả lời: "Nếu không phải lúc anh bị bệnh Hạ Nhi nói lộ ra, anh còn định giấu bọn em cả đời sao?"
"Anh...."
"A Trình ca, lúc Hạ Nhi lỡ miệng nói ra bọn em đều bị dọa chết khiếp, anh, em không đáng để anh tin tưởng như vậy sao?"
Đinh Trình Hâm đang chuẩn bị nói, cửa lại bị một chân đá văng, nhìn thấy người đến, cậu tức khắc ngây người....
Đoán xem ai dám đá cửa xông vào nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro