Chương 24 - Lần thứ nhất nghịch chuyển
Trong ba ngày tiếp theo, Đinh Trình Hâm không lúc nào là không phòng bị.
Tuy rằng Thần đúng là đã nói sẽ giúp cậu ngăn cách một bộ phận Thế giới ý thức, mở rộng thế giới tuyến, cũng mang tới không gian có thể cải biến, nhưng Đinh Trình Hâm vẫn như cũ thận trọng giữ mọi việc trong ký ức như ban đầu, để đề phòng gây ra sai lệch lớn.
Hiện giờ không rõ có phải bởi vì Thần ngăn chặn hay là hiện thực như đang muốn ém một cái thật lớn với cậu, Thế giới ý thức sửa đổi trước sau không có tới.
Cho đến.....
Trong đầu giống như có côn trùng gặm cắn khắp nơi, hoặc là giống như một chiếc máy khoan công suất lớn đang khoan trên đầu. Đau đớn ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu, Đinh Trình Hâm đứng cách không xa phòng của Tống Á Hiên dùng sức day day huyệt thái dương.
Hôm nay là thời điểm nguyên bản cái chết của Tống Á Hiên.
Trong trí nhớ, vốn chiều nay hắn phải lên máy bay tới tỉnh bên quay ngoại vụ. Bởi vì máy bay gặp rủi ro, trăm người không ai sống sót....
Buổi chiều, Đinh Trình Hâm đem một viên thuốc làm nóng người không có tác dụng phụ mà cậu đổi từ cửa hàng của hệ thống bỏ vào trong nước của Tống Á Hiên, vì thế hắn bởi vì phát sốt, không kịp lên chuyến bay kia.
'Còn mười ba phút nữa.'
Đinh Trình Hâm trong lòng mặc niệm, bây giờ là ba giờ chiều, cách thời gian chiếc náy bay kia xảy ra chuyện còn đúng mười ba phút.
Phương pháp này đúng là có thể ngăn cản Tống Á Hiên lên máy bay, nhưng vừa nghĩ tới còn 165 người vẫn tiếp tục lên máy bay, biểu tình trên mặt Đinh Trình Hâm không khỏi ảm đạm.
Cậu thậm chí không dám tưởng tượng sau đó sẽ có bao nhiêu gia đình gặp bất hạnh, nhưng Đinh Trình Hâm cũng không có cách nào ngăn cản.
Cậu suy sụp ngồi xổm xuống, đau đớn xé rách cơ thể khiến cậu vô pháp hít thở. Đinh Trình Hâm chỉ đành dựa vào tường, nỗ lực bình phục hơi thở dồn dập của mình.
"Cạch" cửa mở ra, Tống Á Hiên cầm cốc nước đi ra ngoài. Bởi vì sốt cao mơ mơ hồ hồ nên hắn không nhìn thấy một cái cục nhỏ ngồi xổm cách đó vài bước. Hôm nay những người khác hình như đều có việc không ở nhà, Tống Á Hiên vừa thức dậy cũng không muốn tìm ai giúp đỡ.
Tống Á Hiên uống hết nước để ở bên đầu giường xong, cảm giác cổ họng mình vẫn muốn bốc khói như cũ.
Vì để đảm bảo riêng tư, tuy rằng trong phòng mỗi người đều lắp camera, nhưng nút tắt mở thì vẫn ở trên di động của bọn họ. Chỉ khi tổ tiết mục yêu cầu, bọn họ mới mở camera trong phòng.
Hôm nay vừa hay được nghỉ, không mở livestream.
Tống Á Hiên định đi xuống máy lọc nước dưới lầu để lấy nước ấm, nhưng vì sốt cao nên chân có chút yếu, vì vậy hắn đi vô cùng chậm.
Trước đây bởi vì hàng năm đều chạy khắp các nơi, không tránh khỏi bởi vì đủ loại nguyên nhân mà sốt cao, nhưng lần này lại không giống. Không xuất hiện các triệu chứng đồng thời với khi sốt cao, chỉ là đầu có hơi không thoải mái một chút, cả người đều ngây ngây.
Nhưng không biết vì sao, khi hắn vừa định xuống lầu, nhìn cầu thang, đầu Tống Á Hiên bỗng choáng váng.
Cầu tháng dưới chân mơ hồ không rõ, Tống Á Hiên không dám bước chân xuống, đang chuẩn bị lùi lại thì vô tình bước hụt.
Đinh Trình Hâm vốn đang vì đau đớn mà ngồi sụp xuống bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện một trận âm thanh sắc nhọn, cậu không kịp nghĩ nhiều ngước mắt lên liền nhìn thấy Tống Á Hiên đứng ở cầu thang lung lay sắp ngã.
Cậu lấy tốc độ bình sinh nhanh nhất vọt qua đó, kéo Tống Á Hiên sắp lao đầu xuống lại.
Bởi vì quán tính, hai người đập xuống mặt đất. Tống Á Hiên bị Đinh Trình Hâm kéo chặt, chỉ bị đập vào cánh tay và bả vai.
"Đinh ca? Anh không sao chứ?" Tống Á Hiên vốn đang mơ mơ hồ hồ hiện tại nôn nóng đỡ Đinh Trình Hâm biểu tình thống khổ bên cạnh lên.
Đáng tiếc, hiện tại Đinh Trình Hâm cũng không có sức lực trả lời hắn.
Đau đớn từ khoang mũi truyền ra khiến cậu cắn chặt răng, đại não bởi vì căng thẳng nên thiếu oxy, nhưng cậu không không dám hít vào một chút không khí nào bởi vì cảm giác kia giống như dao cắt vậy.
"Anh? Anh chảy máu rồi!....... Làm sao bây giờ?" Máu đỏ từ trong mũi chảy xuống dọa Tống Á Hiên ngây người, máu nhẹ nhàng rơi xuống tay hắn, hắn căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
Tống Á Hiên ép bản thân trấn định lại, hai tay hắn run rẩy đỡ Đinh Trình Hâm lên, để cậu dựa vào tường còn mình thì đi vào trong phòng lấy hòm thuốc.
......
Thay mấy tờ giấy rồi nhưng máu vẫn không cầm được, gương mặt Đinh Trình Hâm bởi vì mất máu mà trở nên trắng bệch.
"Đinh ca....chúng ta gọi xe cứu thương có được không? Máu cứ chảy mãi không cầm được là không bình thường, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đi." Tống Á Hiên không dám nhìn đống giấy bị máu tươi nhiễm đỏ bên cạnh, hắn dùng tay khẽ xoa nhẹ gương mặt Đinh Trình Hâm.
Bởi vì sốt, nhiệt độ cơ thể hắn vốn đã rất cao, độ ấm chạm vào gương mặt lạnh lẽo của Đinh Trình Hâm càng khiến cho hắn nhịn không được trong lòng phát run.
"Không sao, đừng lo. Chỉ là không cẩn thận vị va vào thôi, một lát là ổn." Đinh Trình Hâm miễn cưỡng cười, bất an bắt lấy tay Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên nắm lại, nhưng biểu tình vẫn lo lắng như cũ. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, chuẩn bị mà phát hiện ra điều gì bất thường thì lập tức gọi điện thoại.
Cũng may là Đinh Trình Hâm nói xong không bao lâu thì máu cũng ngừng chảy một cách thần kỳ.
Trái tim vốn treo cao của Tống Á Hiên cuối cùng cũng hạ xuống, hắn dùng cồn pha với 1 chút nước, bắt đầu dùng tăm bông tỉ mỉ giúp Đinh Trình Hâm xử lý sạch vết máu trên mặt.
Đinh Trình Hâm cười, nhưng tâm tình càng thêm nặng nề hơn.
Mùi cồn ngay cả khi đã pha với nước cũng vẫn gay mũi, nhưng cậu lại chẳng ngửi được mùi gì, cho dù là một chút.....
......
"Vì sao? Tống Á Hiên không phải đã không lên chiếc máy bay đó rồi hay sao? Vậy thì chuyện xảy ra lúc sau là vì sao?" Sau khi trở về phòng, Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại chìm vào Thế giới ý thức, nhìn Thần thần sắc nhàn nhạt, phẫn nộ chất vấn.
"Nhân loại, ta thừa nhận ngươi rất thông minh. Ngươi biết rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, trước khi thời điểm mấu chốt quan trọng đến, cố gắng hết sức để duy trì hiện trạng mà không thu hút sự chú ý của Thế giới ý thức. Nhưng ngươi hình như đã xem nhẹ một chuyện....Không ai nói với ngươi thay đổi tử kiếp thì sẽ không xảy ra tử kiếp mới." Thần nâng mắt nhìn nhân loại đang phẫn nộ trước mặt, ngữ khí vẫn bình đạm.
"Nhưng người đã đồng ý với tôi! Tôi nguyện ý để người lấy đi bất cứ thứ gì, chỉ cần bảo vệ được bọn họ!" Đinh Trình Hâm lại tiến lên phía trước một bước, kích động.
"Cho nên cậu bây giờ thành công rồi." Ngữ khí của Thần không đạm nhiên nữa, hắn tựa hồ cũng bị nhân loại trước mắt này ép cho mất kiên nhẫn.
Không đợi Đinh Trình Hâm tiếp tục mở miệng, Thần dùng đôi mắt kim sắc nhìn cậu từng câu từng chữ nói, "Nếu như ta không thực hiện lời hứa, thì vừa rồi cậu ta đã rơi xuống dưới chết rồi."
Đinh Trình Hâm ngẩn người, ".....Người đã lấy đi cái gì?" Ngây người một lúc sau đó cậu như nhớ ra gì đó liền tiếp tục mở miệng, "Là....khứu giác của tôi?"
"Cũng không ngốc. Ta lấy đi khứu giác cùng mười năm thọ mệnh của ngươi, ngươi hiện tại hai mươi lăm, ngươi còn năm mươi hai năm." Thần tiếp tục dùng ngữ khí ngập tràn ác ý giải thích cho Đinh Trình Hâm, hắn rất hứng thú quan sát biểu tình của đối phương, hi vọng có thể nhìn thấy kinh hoảng cùng hối hận trên gương mặt không tồi kia.
Đáng tiếc, Thần tính sai rồi.
Đinh Trình Hâm nghe thần nói xong suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thần trước mặt, ngữ khí nghiêm túc, "Oa, thì ra tôi có thể sống đến tám mươi bảy tuổi. Nhưng chỉ có thọ mệnh có được không? Sáu người kia mỗi người mười năm thì số năm còn lại của tôi cũng không đủ."
"Hừ, đúng là nhân loại ngu xuẩn. Lấy đi cái gì, là do ta quyết định. Nhưng xem ngươi là nhân loại đầu tiên ta gặp mà có hứng thú, ta cho ngươi một cơ hội đổi ý. Nếu như sau này ngươi hối hận, thì ấn vào dây chuyền ba lần để gọi ta."
Trên gương mặt mơ hồ không rõ của Thần dường như lộ ra một loại biểu tình hình tượng hóa 'Ngươi ngốc sao?', nói xong câu cuối cùng, Đinh Trình Hâm liền bị Thần nổi nóng đá ra khỏi không gian ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro