Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.

Ông nội ! Chuyện này con không đồng ý với ông được ! Mỹ Kì hơi trầm lại .
Lão gia có chút suy tư , ông muốn Mỹ Kì đến Anh trong vòng 3 năm , ông muốn cô tự tay cắt đứt đoạn tình duyên này .
Hai đứa là chị em cùng dòng tộc , làm sao có thể sinh tình cảm với nhau ! Lão gia đau đầu nhíu mày lại
Bọn con không cùng dùng máu ! Lữ Dã từ khi nào đứng trước thư phòng , tầm mắt có chút lạnh nhạt .
Dã nhi! Lão gia nhướn mày nhìn Lữ Dã , thoáng trong mắt ít đau thương .
Chúng con muốn ở bên nhau , chỉ như thế thôi ! Ông à! Nếu ông không muốn bọn con làm xấu mặt gia tộc ! Vậy ......ông cũng có thể loại bỏ tên con trong gia phả mà ! Lữ Dã chậm rãi bước đến trước mặt lão gia , trong đáy mắt ngập tràn đau xót .
Con......! Lão gia thật sự hoảng sợ với lời nói của Lữ Dã  .
Mỹ Kì đứng dậy cúi đầu chào lão gia rồi kéo Lữ Dã rời đi , lão gia ngã dựa vào ghế lớn thở dài một hơi .
Mỹ Kì kéo cô về phòng mình , để cô ấy ngồi xuống giường , cô khuỵ chân ngồi trước mặt Lữ Dã .
Chị đừng như vậy ! Ông nội sẽ buồn lòng ! Cô vươn tay giữ mặt Lứ Dã nhùn thẳng vào mình .
Vậy thì thế nào ! 5 năm trôi qua ông vẫn không thay đổi ! Vẫn giữ suy nghĩ như thế ! Chị biết phải làm gì ? Giọng Lữ Dã nghẹn lại , nhiều năm như vậy ông cũng chưa từng vì cô mà động tâm thương xót .
Dã Dã ! Chúng ta ......cùng đi Trung Quốc ! Về nhà cùng em! Có được không ? Mỹ Kì hướng Lữ Dã mong chờ , chỉ khi họ trở về Trung Quốc mới trốn được ông . Gia tộc của cô ở Trung Quốc rất có tiếng , ông sẽ không gây hại cho cô .
Em nghĩ ông nội sẽ không làm gì chúng ta sao ? Lữ Dã hơi trầm giọng xuống .
Dã Dã ! Chị ......có phải không cần Kì nhi nữa ? Mỹ Kì vì câu nói của cô ấy mà đau lòng , cô ấy thật sự muốn bỏ cuộc rồi sao hệt như 5 năm trước .
Kì nhi! Không phải như thế mà! Lữ Dã có chút gấp gáp vì lời nói của Mỹ Kì .
Chị bây giờ giống hệt thời điểm chị bỏ đi 5 năm trước ! Mỹ Kì đứng dậy , đôi mắt mang theo đầy ưu thương .
Kì nhi! Thật xin lỗi ! Là vì chị ! Xin lỗi em ! Lữ Dã đứng lên kéo góc áo , mắt đã đầy nước chực tuôn ra .
Dã Dã ! Đừng khóc ! Em đau lòng ! Mỹ Kì như tiếng cô nghẹn lại tâm liền đau , xoay người ôm cô ấy vào lòng , nếu biết trước phải dằn vặt như thế này cô nguyện mãi không bước chân vào gia tộc Tôn , dù thế nào cũng không muốn phá huỷ cuộc sống này của Lữ Dã .
Đoạn tình duyên này cô buông không được , Tôn Lữ Dã - người cô đời này cũng không muốn quên . Kiếp này , chỉ cần có cô ấy thôi , không còn gì hối tiếc nữa .
Bầu trời bỗng chốc đổ mưa , không khí cũng theo đó chìm trong ưu phiền .

Hôm sau Tiêu Tiêu được Ân Hy đưa đến trường , cô cùng hiệu trưởng nói chuyện một chút sau đó dặn dò Tiêu Tiêu vài câu rồi trở về.
Tiêu tỷ tỷ ! Dạ Anh nhìn thấy cô đang lơ ngơ ở hành lanh liền chạy lại chỗ , phía sau còn có Trân Thục đang điềm tĩnh bước đi .
Anh nhi! Tiêu Tiêu nhìn thấy họ liền nở nụ cười .
Chị học lớp nào ? Trân Thục dời tầm mắt từ cuốn sách lên nhìn cô .
A412 ! Tiêu Tiêu đưa bản tên cho họ xem .
Là lớp bọn em! Trân Thục mỉm cừoi đưa cô bản tên của mình , Tiêu Tiêu liền suy nghĩ được hai đứa trẻ này là thiên tài nên mới học vượt nhanh như vậy , cô nhớ được hôm qua Ân Hy nói họ thua cô 1 tuổi .
Như chị nghĩ ! Hai bọn em là học sinh học vượt duy nhất của trường ! Chị Ân Hy cũng chính là học vượt ! Đến tận 2 năm nha ! Hâm mộ thật ! Dạ Anh tiến lại gần Tiêu Tiêu nhìn sát vào mặt cô .
Vào lớp thôi ! Trân Thục kéo cả hai người theo lối hàng lang vào lớp .
Tất cả học sinh trong lớp này đều là những người thừa kế , đây là lớp chuyên nghành quản lí tập đoàn , ai ai cũng mang khí chất vương giả dễ nhận ra .
Mọi người ! Dạ Anh đứng trên bục cao gọi cả lớp .
Lớp ta có học sinh mới ! Bạn ấy tên là Trình Tiêu Tiêu ! Người nhà họ Tôn ! Thân phận của Tiêu Tiêu được mọi người kiên dè , gia tộc Tôn không phải là nơi nên đụng vào .
Xin được giúp đỡ ! Tiêu Tiêu nhìn những gương mặt mĩ mạo mà tim đập liên hồi , có rất nhiều người mang ngoại hình con lai bắt mắt .
Hey ! You là người Trung Quốc ! Right? Một chàng trai người Mỹ bắt chuyện cùng Tiêu Tiêu .
Mình là con nuôi! Chưa kịp để Dạ Anh đáp Tiêu Tiêu liền trả lời .
Oh ! I'm sorry girl ! Chàng trai có chút thẹn liền xin lỗi .
Chị đến bàn gần cuối ấy đi! Không có ai ngồi đó đâu! Trân Thục dắt Tiêu Tiêu đến chỗ ngồi sau đó ngồi lên vị trí phía trước cô .
Reng! Reng ! Reng! Tiếng chuông vào lớp vang lên khiến cô hồi hộp .
Giáo viên chủ nhiệm của cô chính hiệu là mỹ nữ , cô ấy vừa mới ra trường , năm nay tròn 21 tuổi .ngoại hình vô cùng nổi bật với những đường nét thanh tú .
Các em gặp bạn mới rồi chứ ? Chất giọng mềm nhẹ của cô ấy làm cô thích thú .
Vâng ạ ! Mọi người trả lời lại
Good! Hôm nay cũng không có thông báo gì nên các em học vui vẻ nhé ! Cô giáo xem lịch trình rồi vui vẻ rời đi .
Cô ấy tên gì thế ? Tiêu Tiêu tò mò nên hỏi Trân Thục ngồi phía trên.
Là Kim Huyền Tinh ! Nhị tiểu thư gia tộc Luis còn có thể gọi là Luis Huyền Tinh ! Dạ Anh quay xuống vui vẻ trả lời lại cô .
Là người lai sao? Họ này ở Hàn Quốc chính là người lai .
Chuẩn đấy chị à ! Trân Thục gật đầu .
Ngôi trường này ngay cả đến giáo viên cũng có gia thế lớn như vậy , thật quá đỗi xa hoa mà .
Từng tiết học trôi qua nhẹ nhàng, họ học chủ yếu về việc điều tiết thị trường kinh tế , quản lí cổ phần tập đoàn .
Các giáo viên đều là giáo sư có tiếng về chuyên nghành này .
Tiêu tỷ tỷ ! Buồn chán quá ! Chúng ta xuống nhà ăn chơi đi! Dạ Anh vừa ngáp vừa kéo tay Tiêu Tiêu , hai đứa trẻ này là thiên tài bẩm sinh cho nên những thứ thế này chúng đã học từ lâu.
Nhà ăn của trường hết sức sa hoa , được bố trí như một nhà hàng 5 sao cao cấp , có hẳn phục vụ riêng cho từng bàn , các món ăn từ khai vị đến tráng miệng đều cầu kì .
Quá xa hoa rồi ! Tiêu Tiêu lẩm nhẩm trong miệng , họ chọn bàn nằm cạnh lan can tầng 2 , từ đây có thể nhìn ra được khuôn viên trường bằng kính trong suốt .
Dạ Anh đọc vài dòng chữ tiếng Anh phục vụ liền hiểu rời đi chuẩn bị .
Chị dùng bít tết nhé! Dạ Anh hướng Tiêu Tiêu hỏi liền nhận được cái gật đầu của cô .
Aizz! Thật chán ! Giờ này mà đến Nga chơi thì tốt biết mấy ! Dạ Anh thở dài dựa người ra sâu , nét mặt chán chườn nhìn ra bên ngoài .
Cậu không thấy ở đó cũng chán à! Trân Thục thật lâu không nói gì bây giờ đã lên tiếng .
Thục nhi! Em chán sao? Dạ Anh ghé sát mặt Trân Thục trêu chọc khiến mặt cô bé đỏ ửng lên đẩy cô ấy ra .
Chị nhìn xem ! Có giống tiểu xấu hổ không? Chúng em quen nhau cũng được 3 năm rồi mà cậu ấy vẫn dễ ngại như vậy ! Dạ Anh nhếch miệng cười khi nhìn thấy người yêu mình như vậy .
Tiêu Tiêu cảm thấy hai đứa trẻ này rất đơn thuần mà yêu nhau , chẳng lo toan tính điều gì . Cứ đơn giản mà ở bên cạnh nhau vậy thôi.
Đến khi nào cô đối với Ân Hy mới như thế , cô vẫn không quên được mối hận kia , vẫn chưa thể chấp nhận được Ân Hy trong trái tim mình .

"Khi còn son trẻ, chứng mình đã từng lạc bước,  nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc...thì ra em vẫn ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #eunxiao