Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 56

Edit: Lũy Niên

Sau đó, livetream của chó sói màu đen bị tứ phương công kích, một số người còn quay trở lại livetream của Trang Thâm tố cáo, còn tiện tay nói đôi ba lời quan tâm cậu.

Cũng có người nghi hoặc cậu, kỹ thuật của Trang Thâm tốt cũng sánh bằng được với chó sói màu đen. Thế nhưng, chó sói màu đen dù gì cũng là một game thủ thi đấu, còn Trang Thâm thì khác. Chỉ là loại người vô danh, người mới vào. Vậy mà lại đánh thắng được hắn, những kỹ thuật của cậu tốt đến nỗi người khác không thể tiếp thu.

Trang Thâm rời khỏi app livetream rồi thì cũng lười vào lại, nên những chuyện sự tình manh mối đằng sau cậu không để ý nữa.

Cậu mở khung chat của Tiết Trì Mặc ra.

Trước Tiết Trì Mặc đã chia sẻ cho cậu một số web học lập trinhhf.

Trong đó nổi tiếng nhất là diễn đàn của các hacker.

Bên trong diễn đàn chia làm 8 khu vực khác nhau. Mỗi người chỉ có thể ghi tên một lần, và chi được vào một khu. Bên trong này đủ loại người hỗn tạp. Hầu như những nhân đều là những tay mơ mới, phải mở topic để giải đáp, học hỏi thêm kinh nghiệm, cũng có những đơn hàng có thù lao, nếu may mắn thì có thể được đại lão nhận lời.

Diễn đàn hacker này cũng rất nghiêm khắc trong việc thăng cấp.

Hàng năm đều có những mùa kiểm tra đánh giá, toàn bộ đề đều là lão đại của các khu ra. Sau khi hoàn thành thì cứ theo điểm mà chấm, có thể danh được những tư cách vào khu vực khác.

Mỗi một lần một khu, trong mỗi khu người người tiếp xúc không giống nhau. Mở topic trao đổi đồ đạc cũng ngày một phát triển hơn. Danh tiếng càng cao tiền tài càng nhiều, người người nếu có lòng tham, có dã tâm đều muốn leo đến đỉnh cao.

Những đề mà lão đại ra đương nhiên là rất khó, ở đây cũng giống như những cuộc thi khác. Cũng đã có rất nhiều người thi nhiều lần, nhiều năm mới chỉ có thể có tư cách vào ba đến bốn khu.

Nghe nới người trong 8 khu đại lão, con số không cao hơn 50.

Tiết Trì Mặc cũng đã nói với Trang Thâm, y đã vào được tổng cộng 7 ku.

Ở trong diễn đàn, Trang Thâm ngồi lướt bài bên trong diễn đàn, đúng lúc thấy một người mới vừa đăng top, cầu người hỗ trợ một văn kiện, định giá là 20 tệ.

Bên dưới có hai bình luận: [ Chủ top chắc không phải tên ăn mày đâu chứ? ]

[ Hài hước thật, chút tiền như thế tôi đoán không ai đồng ý làm nghiêm tục cho cậu đâu cảm ơn. ]

Chủ top kia trả lời lại cmt số 1: [ Chỉ là học sinh, nên chỉ có chút tiền như thế này thôi…]

Trang Thâm nhìn số liên lạc của chủ top, copy lại thêm bạn bè.

…………………………………………………………

” Trang Thâm, bên ngoài có người tìm cậu. “

Trong lớp học, Trang Thâm ngồi ở chỗ của mình đeo tai nghe luyện nghe tiếng anh. Bị tiếng gọi ở bên ngoài cửa sổ đánh tỉnh.

Ngoài hành lang lớp bọn họ xuất hiện bóng dáng của một nữ sinh, mái tóc ngắn, khuôn mặt đáng yêu. Mọi người trong lớp nghe được giọng nói đều xôi nổi nhìn lại.

Trang Thâm tháo tai nghe xuống, cầm điện thoạt thuạn tay để vào túi quần. Đi ra bên ngoài, cậu nhìn nữ sinh xa lạ kia hỏi: ” Cậu tìm tôi? “

Nữ sinh ngẩng đầu dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn cậu, nắm chặt hai tay, kéo kéo đầu ngòn tay. Nhìn qua cũng biết cô khẩn trương đến độ nào: ” Trang Thâm, tớ là học sinh của…lớp năm, lớp năm…”

Trang Thâm rũ mắt nhìn cô, cô gái ấy ấp a ấp úng không nói lên lời. Đứng lâu như vậy mà mới chỉ nói được một câu đầy đủ.

Nhưng cũng chỉ là một câu tự giới thiệu đầy đủ mà thôi.

Nữ sinh giới thiệu lại một lần nữa, sau đó ánh mắt lộ vẻ vô cùng mong chờ: ” Tớ rất thích cậu…”

Học sinh của lớp 11-10 đứng đấy hóng chịu đều mở to hai mắt.

Nữ sinh này cũng thật gan nha, tuy rằng nhìn rất xấu hổ nhưng tại sao không nghĩ đến kéo cậu ra góc vắng người nhỉ.

Nhưng với cách thức tỏ tình này, không biết Trang Thâm sẽ đáp lại thế nào nhỉ.

Tất cả mọi người đều nhìn cậu, Trang Thâm không biết có cho nữ sinh này mặt mũi không nhỉ?

Dáng dấp nữ sinh ấy thực sự rất đáng yếu, rất cỏ thể khi bị từ chối sẽ khóc lóc chạy đi. Bất kỳ nam sinh nào cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc, những nam sinh như vậy được tỏ tình cũng sẽ không từ chối thẳng thừng, muốn từ chối thì cũng phải uyển chuyển một tí.

Nữ sinh cúi đầu, một bộ dáng tôi đây rất yếu đuối.

Tạm nói Trang Thâm bình thường lạnh lùng đúng không? Nếu như nói lời yêu thương với tiểu mỹ nhân này thì cũng khá hợp lí.

Trang Thâm không có cảm xúc gì đáp lại: ” Ừm. “

Ừm?!

Mọi người đều nhìn cậu.

Nữ sinh cũng rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trang Thâm một lời cũng không nói nữa.

Nữ sinh nhìn cậu như vậy tâm trạng cũng trở lên loạn, cô không hiểu ý cúa cậu là gì. Tuy rằng biết Trang Thâm là một người không thích nói chuyện, nhưng cô nghĩ ít nhất cậu cũng sẽ cho cô một câu trả lời thích hợp.

Cô là người đầu tiên dám đứng ở trước mặt nhiều người như vậy tỏ tình, nói kiểu gì Trang Thâm cũng sẽ không ở ngay trước mắt nhiều học sinh như vậy từ chối cô.

Nữ sinh hỏi: ” Vậy còn cậu? “

Trang Thâm nâng mắt: ” Tôi cái gì? “

Đối với người trước mặt mình cậu hoàn toàn không biết cái gì, khuôn mặt cậu quá lạnh lùng, khiến nữ sinh trước mặt hơi sợ hãi, cô đáp: ” Vừa rồi chính là tâm ý của tớ….cậu không thể cho tớ một cậu trả lời rõ ràng hơn sao? “

Lần này Trang Thâm đáp lời tương đối dài: ” Tôi biết chuyện cậu thích tôi, nên tôi ừm. “

Người hóng chuyên xung quanh hai người bọn họ rất náo nhiệt.

Lời này mặc đù là nói với nữ sinh kia, nhưng không hiểu sao lại nghe như đang nói với rất nhiều nữ sinh khác.

” Cậu thích tôi thì cậu cứ thích, tôi cũng không cần…phải trả lời từng người một. Lười! “

Trang Thâm cho tay vào túi lấy điện thoạt di động ra khỏi quần, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ lạnh nhạt. Cậu vừa mở điện thoại vừa nói: ” Đến giờ học rồi đi về đi. “

Nói xong câu ấy, lạnh lùng xoay người đi vào lớp học.

Lời này rõ ràng rất, nữ sinh ấy bị từ chối rồi.

Thế nhưng nữ sinh ấy vẫn không có chạy đi.

Cô đứng phía sau cửa, nhìn gò má lạnh lùng của Trang Thâm, trong lòng lại rạo rực.

Tuy là bị Trang Thâm từ chối, nhưng cậu ấy thật là đẹp trai mà!

Cậu còn nhắc nhở cô phải về học, để cho cô quay về lớp!

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý bị từ chối, nhưng đến kia quay về lớp hai chân nữ sinh ấy đã sớm mềm nhũn.

Trang Thâm quay về chỗ ngồi của mình, Tưởng Hoài nhìn cậu, nhiều chuyện hỏi: ” Cậu cảm thấy nữ sinh bày tỏ với mình khi nãy như thế nào? “

Trang Thâm rời mắt khỏi điện thoại di động: ” Cái gì? “

Tưởng Hoài: ” Tướng tá, khuôn mặt. Cậu cảm thấy thế nào? “

Trang Thâm nhớ lại: ” Tàm tạm. “

” Như vậy mà còn tàm tạm? ” Tưởng Hoài suy tư nói: ” Nữ sinh ấy trong trường được xem là một trong những nữ sinh đáng yêu nhất. Như vậy mà mới tàm tạm? Còn nói, cậu rốt cuộc tích nữ sinh như thế nào? Mấy ngự tỷ à? “

Lúc này, bên cạnh Trang Thâm xuất hiện thêm một người. Thẩm Văn nghe được câu này, liếc nhìn Trang Thâm.

Còn chưa mở miệng, bên kia Lưu Phàm chạy đến.

Y cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm bên cạnh Trang Thâm, vội vàng nói: ” Thâm ca! Cậu lúc này từ chối nữ sinh kia à? “

Trang Thâm gật đầu.

Lưu Phàm sờ sờ lồng ngực đập loạn nãy giờ của mình, thở phào nhẹ nhõm: ” Vậy là được rồi! “

Y lại hỏi: ” Cô ấy mới nói gì với cậu vậy? “

Trang Thâm vẫn như vậy lười đáp.

Lưu Phàm ngửa đầu nhìn cậu, nỗ lực nói: ” Thâm ca, tôi có thể vinh hạnh được nghe không? Tôi thích cô ấy cũng lâu rồi! Thế nhưng không biết cách tiếp xúc với cô ấy….”

Trang Thâm: ” Lớp, ngồi chỗ, tài khoản mạng, số điện thoại. “

Đại loại là những thứ có thể liên hệ.

Lưu Phàm: ” Tài khoản mạng của cô ấy…cái kia…Trang Thâm, cậu có thể cho tôi không? “

” Không được! ” Trang Thâm lạnh lùng cách đứt ý của y.

Lưu Phàm sợ hãi gục đầu xuống: ” Được rồi, để tôi tự đi hỏi…”

Nhưng nữ sinh ấy đều thích Trang Thâm, y có thể theo đuổi được người ta nhưng khả năng thành công khoong cao.

Lưu Phàm vừa đi, chuông vào học cũng vang lên. Tưởng Hoài cũng xoay người lại.

Thẩm Văn mở sách ra, nhưng ánh mắt lại nhẹ nhàng quét về phía Trang Thâm.

Anh biết khi nãy Trang Thâm được nữ sinh tỏ tình, cũng từ chối nữ sinh ấy.

Nhưng khi Lưu Phàm hỏi cách liên hệ, thái độ của cậu tuy rằng thờ ơ cùng với dáng vẻ không để ý nhưng lời nói trong miệng lại hoàn toàn trái ngược.

Thẩm Văn lật vài trang sách, mười mấy phút qua đi mởi mở khung chat của Tưởng Hoài ra: [ Tiết trước xảy ra chuyện gì? }

Tưởng Hoài không nghĩ ra được gì: [ Chuyện gì??? ]

Thẩm Văn: [ Trong giờ học! ]

Tưởng Hoài: [ Trong giờ học làm sao? Máy tính của cậu bị trộm à? ]

” … ” Thẩm Văn: [ Có người qua đây tở tình với Trang Thâm? ]

Tưởng Hoài bây giờ mới hiểu được ý của Thẩm Văn.

Thì có một nữ sinh đến tỏ tình với Trang Thâm thôi mà, tại sao còn nhắn tin trong giờ? Đợi lúc tan học hỏi cậu cũng được mà.

Tưởng Hoài đương nhiên cũng không dám nói thẳng suy nghĩ của mình. Lập tức kể lại chuyện khi nãy xảy ra. Phát huy hết trí óc của mình kể cho Thẩm Văn nghe một vở kịch: [ Sau khi kết thúc tiết, có một nữ sinh đến tìm Thâm ca, cô gái ấy là người đầu tiên dám đứng ở trước mặt nhiều học sinh để bày tỏ tình cảm của mình! Nữ sinh kia rất xinh xắn, đáng yêu lại rất dịu dang. Nếu đứng với Thâm ca lạnh lùng thì đúng là một đôi trai tài gái sắc. ]

[ Nhưng mà, nữ sinh vào thẳng vấn đề hỏi thẳng cậu ấy có cảm giác gì. Cậu đoán Thâm ca trả kời thế nào?! ]

[ Thâm ca thờ ơ lại kiêu ngạo nói: Cậu thích tôi thì cậu cứ thích, tôi cũng không cần…phải trả lời cậu. ]

[ Ây da, quả nhiên là Thâm ca của chúng ta, ngay cả từ chối người ta cũng phải tinh tế! Cậu thích tôi và tôi thích cậu đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Thật là khóe nói mà! Chỉ với những lời này trước mắt sẽ không có ai dám tỏ tình với cậu ấy nữa. ]

[ Haizzzz, thật tột nghiệp những người yêu Thâm ca mà! Câu trả lời Thâm ca cũng không cho, bọn họ chỉ có thể sống trong ảo tưởng, thích một người không nên thích, yêu một người không nên yêu! Thật tội nghiệp! ]

[ Cậu nói xem có đúng không? ]

Thẩm Văn: ” …. “

Thẩm Văn tắt điện thoại di dộng lại.

Trong khoảng mấy ngày nay, người hội học sinh đã chuẩn bị xong kịch bản lẫn đạo cụ, nghỉ giữa giờ tất cả thành viên đều được thông báo thời gian tập kịch. Giờ tự học buổi tối sẽ là buổi tập luyện đầu tiên, công việc hôm nay phải quen thuộc với những ví trí của mình.

Trang Thâm cùng Thẩm Văn nói gì cũng chỉ là hai cái cây không cần động cũng không cần nói chuyện. Thế nhưng hội học sinh vẫn gọi bọn họ đến.

Vì đây là buổi luyện tập đầu tiên, nên tốt xấu gì mọi người vẫn nên có mặt đông đủ thì hơn. Như vậy đối với việc tập kịch cũng rất có ý nghĩa.

Tiết 1 giờ tự học buổi tối, Trang Thâm đi đến sân khấu luyện tập. Lúc cậu đến mọi người cũng đến gần hết, hội học sinh vẫn còn đang chỉ huy: ” Hiện tại trong thời gian tập kịch thì ở đây chúng ta sẽ dùng mấy cái bàn kia để kê lên, trước mắt tạm thời như vậy đã. Đến ngày cuối cùng sẽ kê giường lên, còn có những đạo cụ khác…”

Trang Thâm đi đến, hội học sinh đều nhìn về phía cậu, vội vàng vẫy tay: ” Trang Thâm đến đây đi! Cho cậu xem đạo cụ, cái này để trên bàn. Có một phân cảnh cậu cầm cái này đứng ở cửa sổ. Xong có thêm một phân cảnh nữa đổi thành đứng phía sau cái cây. Cho nên cậu cầm hai thứ. “

Trang Thâm xem lấy mấy cái bọt biển dùng làm đạo cụ, ừ một tiếng.

” Vậy bây giờ chúng ta thử xem trước một bàn nhé… ” Chủ tịch hội học sinh vừa đi vừa nói. cô lùi về phía xa nhất, nhìn về nữ diễn viên chính: ” Người đọc vai mỹ nhân nằm lên xem trên đi! “

Diệp Phân Phân đứng dậy đi đến trước cạnh bàn, thử nằm lên trên đó. Những người khác cũng xôn nổi đi đến nơi mình phải đứng.

Mặt bàn khá nhỏ, cộng thơm chân bàn rất cao. Diệp Phân Phâm nằm trên bàn nhưng không tìm được chỗ để tay, muốn đứng lên đi xuống nhưng lại trượt tay.

Trang Thâm mới vừa cầm đạo cụ dựng bối cảnh đi đến cạnh cô, thuận tay đỡ lấy cánh tay của cô đỡ người xuống dưới.

Cửa phòng học nhẹ nhàng bị đẩy ra. Thẩm Văn nâng mắt nhìn vào bên trong, đứng ở nguyên đó không nhúc nhích.

Bên trong, Trang Thâm một tay nắm lấy cổ tay Diệp Phân Phân, mà Diệp Phân Phân vì không tìm thấy được điểm tựa nên ngược lại ngã về phía cậu.

Thân hình nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, đỉnh đầu cô vừa lúc chạm đến cằm Trang Thâm. Đôi mắt Trang Thâm nhìn cô, vì bị lông mi chắn đi nên không thấy rõ được trong mắt cậu bây giờ là gì.

Hai người đứng cạnh nhau rất gần, mọi người còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy bọ họ đột nhiên nửa ôm nửa nắm đứng đấy.

Bên cạnh lập tức vang lên tiếng hỏi: ” Chuyện gì xảy ra vậy? “

Diệp Phân Phân nhìn thấy người trước mắt mình là Trang Thâm, vội vã vịn tay lên ghế: ” Cảm ơn cậu, Trang Thâm! “

Diệp Phân Phân phục hồi lại tinh thần, nở nụ cười với mọi người: ” Là do tớ không cẩn thân nên té xuống, may mắn là Trang Thâm phản ứng nhanh, nên tớ không có chuyện gì! “

Trang Thâm cũng nói câu không có gì, nhặt đạo cụ của mình lên.

Thanh âm của chủ tịch học sinh truyền đến: ” Thẩm Văn cũng đến rồi! Mau đến đây, đây là đạo cụ của cậu. Cậu đứng phía sau công chúa. Đứng Trang Thâm bên cạnh là được. “

Thẩm Văn cầm lấy đạo cụ, đi đến đứng bên cạnh Trang Thâm.

Trang Thâm nâng mắt nhìn anh, xem như là một tiếng chao. Cầm đạo cụ không di chuyển.

Đạo cụ vây xung quanh hai người, tựa như đem hai người cất trong một không gian độc lập. Tạo lên một không gian nhỏ chỉ có hai người.

Những người trước mặt bắt đầu tập luyện, Trang Thâm đứng chán đến chết nên nhìn qua lỗ nhỏ chỗ đạo cụ. Ngoại trừ xem khung cảnh bên ngoài thì cậu chẳng có gì để làm cả.

Cũng không lâu lắm, cậu nghe được thanh âm trầm thấp của Thẩmm Văn. Tuy rằng trong khung cảnh này, nơi đâu đâu cũng ồn ào nhưng không hiểu sao lại vô cùng rõ ràng: ” Đẹp không? “

Trang Thâm kỳ kỳ mà liếc nhìn anh.

Mi mắt của Thẩm Văn rũ xuống, đường nét bén nhọn trên gương mặt anh vẫn như cũ thờ ơ lạnh nhạt, môi vì căng thẳng mà mím lại.

Không biết tại sao không khí xung quanh lại khá thấp.

Trang Thâm nhìn ra biết bên ngoài còn đang tập kịch bản, đúng trọng tâm đáp: ” Tàm tạm. “

Chắc là Thẩm Văn cũng chán như cậu.

Nếu như không phải đây là buổi tập đầu tiên của hội học sinh thi mấy loại như thế này bọn họ không đến cũng được.

Trang Thâm nhàm chán nâng nâng đạo cụ chơi đùa, ánh mắt liếc nhìn ra phía bên ngoài.

Trong cái thế giới này, nữ sinh đứng biểu diễn bên ngoài kia chính là nữ chính Diệp Phân Phân, theo lý mà nói thì vị trí nam chính trong vở kịch này hoàng từ chính là do Thẩm Văn diễn đóng.

Kết quả, Thẩm Văn lại chọn theo cậu làm một đạo cụ không hơn không kém, cậu cũng không hiểu nổi Thẩm Văn suy nghĩ gì trong đầu.

Nếu như thấy người mình thích khiêu vũ với người khác, không biết anh có ghen hay không?

Đương nhiên, đây không phải đều mà Trang Thâm cần quan tâm.

Thẩm Văn trơ mắt nhìn cậu trả lời cho có lệ xong, đôi mắt lại rơi lên người Diệp Phân Phân. Không hiểu sao trong òng anh lại cảm thấy rất lOẠN.

Đây không phải một lần vì Diệp Phân Phân, mỗi lần như vậy biểu cảm của Trang Thâm rất bất đồng.

Rõ ràng có thể đi cứu Diệp Phân Phân, nhưng khi nhìn được bạn cùng bàn của mình đến thì cũng là lúc bước chân anh dừng lại. Anh thật sự không dám bước đến.

Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, hiện tại suy nghĩ lại thật sự lại có thêm một cách giải thích khác.

Hai người vẫn im lặng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thì cửa phòng lại bị đẩy ra, bên ngoài có mấy nữ sinh đi vào

Còn đang đứng bên kia chỉ đạo, chủ tích hôi học sinh quay lại nhìn về phía sau: ” Các cậu đến đây làm gì vậy? “

Nữ sinh kia: ” Bọn tớ có thể xem các cậu tập không? Bọn tớ sẽ không ồn ào đâu! “

Chủ tịch hội học sinh nhìn thoáng qua, biết họ cố ý đi qua đây để có thể nhìn thấy hai nam sinh kia, nên chỉ có thể gật đầu: ” Vậy các cậu đứng bên đó, không quấy rầy chúng tớ là được. “

Thẩm Văn tựa như quen miệng hỏi: ” Chờ lát nữa đi ăn khuya không? Tưởng Hoài đang ở đấy rồi! “

Trang Thâm nghĩ về sớm một chút viết thếm ít code, nên cũng không nghĩ quá nhiều, từ chối: ” Không được, tôi còn việc muốn làm!”

” Tưởng Hoài gọi đồ cho ba người rồi, cậu không đi thì cũng chỉ có lãng phí thôi. ” Thẩm Văn đem đạo cụ bỏ sang mọt bên, đứng gần với Trang Thâm: ” Đi ra ngoài cũng không lâu đâu. “

Trang Thâm biết Tưởng Hoài sợ cậu từ chối, trước giờ đều hỏi rồi mới định vị trí.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: ” Được! “

Ăn một bữa cũng không tốn bao nhiêu.

Bởi vì là lần đầu tập nên cũng không chiếm quá nhiều thời gian của mọi người. Trước giờ tan học tiết thứ hai mọi người đã kết thúc buổi luyện tập đầu tiên, mọi người vẫn còn một tiết tự học nữa để làm bài tập.

Trang Thâm bỏ đạo cụ xuống, trên tay cậu dính không ít bụi. Thẩm Văn thấy vậy đưa cho cậu một tờ giấy, hai người hiểu ý bắt đầu lau tay.

Một bên khác, mấy nữ sinh có trong tay những tập hình ứng ý hài lòng mà post lên diễn đàn.

Mọi người đều biết, bọn họ không phải đến xem hai người diễn vai chính mà là đến để xem hai bối cảnh nhỏ bé!

Tưởng Hoài đặt bàn ở một nhà hàng gia đình, trên bài bày không ít những món ăn lớn nhỏ, nhưng không phải món chính.

Ba người ngồi xuống, Tưởng Hoài hỏi: ” Hôm nay có uống rượu không? Kỳ thực nói buôi tối ăn lót dạ, nhưng chủ yếu vẫn là uống rượu với nhau! Tôi nhớ hình như Thâm ca không uống được nhiều! “

Thẩm Văn trừng mắt lên nói: ” Đừng uống, ngày mai còn phải đi học! Uống nước ngọt đi! “

” Nửa chén uống được! ” Trang Thâm ngắt lời đáp.

Tưởng Hoài ngẩn người: ” Nếu không uống nước ngọt nhé? “

Trang Thâm: ” Không cần, tôi không thích uống! “

Tưởng Hoài kiểm tra lại rượu cùng món ăn, lập tức nói: ” Các cậu đoán xem hôm nay khi Lưu Phàm đi xin QQ đã nhận được câu trả lời thế nào? Nữ sinh kia nói sẽ không thích thêm bất kỳ ai, cho dù thi vào đại học cũng chỉ thích mình Trang Thâm. Trừ phi, Trang Thâm có người yêu nếu không sẽ không bỏ cuộc! “

Tưởng Hoài lắc đầu: ” Thâm ca, tôi cảm thấy cậu làm như vậy còn không bằng trực tiếp nói cho con gái nhà người ta biết! Cậu chắc chắn không thích cậu ấy, như vậy sẽ không phải tốt hơn à? “

Trang Thâm tự nhiên nhấp một ngụm rượu, biểu cảm như thường: ” Không cần thiết! “

Tưởng Hoài nghĩ thầm Trang Thâm đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Ở bên cạnh, Thẩm Văn im lặng không nói chuyện mở bình rượu ra, rót ra chén. Toàn bộ quá trình không hè mở miệng.

Tưởng Hoài nói vài câu, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không được: ” Thẩm Văn ca, cậu hôm nay có chuyện không vui à? “

Trang Thâm cũng nhìn sang.

Hôm nay, Thẩm Văn đúng thật im lặng đến lạ, nhưng hình như trong lòng anh có chuyện không yên.

Chắc là nhìn thấy Diệp Phân Phân khiêu vũ mới nám ính khác cho nên mới không được vui.

Cậu không biết Thẩm Văn và Diệp Phân Phân đã phát triển đến bước nào rồi, nhưng hai người này chắc ít nhiều đã gặp nhau mấy lần.

Nếu không…Thẩm Văn sao lại tự nhiên đồng ý tham gia diễn kịch?

Mấy câu trước đều là quay vòng xung quanh nhiều chuyện, Tưởng Hoài nghĩ đến chuyện gi đó. Đột nhiên hỏi: ” Văn ca, lần trước cậu nói cậu có người mình thích. Vậy người cậu thích….có học ở trường chúng ta không? “

Thẩm Văn không do dự đáp: ” Có! “

Tưởng Hoài: ” ! “

” Cô ấy học chung khối với chúng ta à? ” Tưởng Hoài cẩn thận từng ly từng tí dò hỏi.

Đây chính là tin tức lớn! Y phải nắm giữ đươc nó!

Thẩm Văn không suy nghĩ nhiều nói: ” Ừm! “

Tưởng Hoài mở to hai mắt nhìn anh.

Y nghĩ đến lười Lưu Phàm nói.

Thẩm Văn không phải thật sự thích Trang Thâm chứ?

Tưởng Hoài nhớ kỹ vóc dáng của Trang Thâm.

Thiếu niên ấy vô cùng bình tĩnh, giống như một người gặp chuyện gì cũng chỉ như vậy thôi, tất cả đều giống nhau. Không có gì hứng thú được cậu.

Thảo nào ngày hôm nay đột nhiên thấy Thẩm Văn hỏi y nhiều chuyện về Trang Thâm như vậy, có thể nào là vì….

Nhưng mà, Trang Thâm thì khác. Tất cả mọi thứ đều khác với Thẩm Văn. Nhìn mắt thường cũng có thể thấy được cậu chỉ coi anh như là bạn bè bình thường.

Tưởng Hoài suy nghĩ thật kỹ, bị hết thứ này đến thứ khác dạo sợ.

Thảo nào một Lâm Nghiên xinh đẹp như vây. đến cảm xúc rung động cơ bản cũng không có. Hóa ra là thích Trang Thâm.

Trang Thâm là một người lạnh lùng như vậy. Y cảm thấy với một tư cách là bằng hữu tốt của Thâm Văn y nhất định phải giúp anh!

Tưởng Hoài hằng giọng, nhìn Trang Thâm hỏi: ” Thâm ca, cậu cảm thấy cậu ấy thích người như thế nào? “

Trên mặt bày hết ra cảm xúc y không biết Thẩm Văn thích ai hết, nên tôi rất mong chờ!!!

Trang Thâm để đũa xuống sắc mặt tự nhiên: ” Tôi có thể nói không? “

Cậu nhìn Thẩm Văn.

Thẩm Văn nghe được câu hỏi này của cậu cũng sửng sốt.

Tưởng Hoài cũng sửng sốt: ” Cái gì mà có thể nói? Cậu biết à? “

” Biết! ” Trang Thâm cầm chén rượu lên, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.

Thẩm Văn nhìn cậu, sự hỗn loạn hiện lên trong mắt.

Tưởng Hoài nói: ” …Văn ca thích ai? Sao tôi lại không biết chứ? Tôi có cái quyền lợi này không? “

Thẩm Văn nhẹ nhàng nói: ” Có thể! “

Không khí trên bàn ăn yên tĩnh trở lại, Tưởng Hoài chờ đợi nhìn về phía Trang Thâm.

Trang Thâm không nhanh không chậm nói: ” Diệp Phân Phân! “

Tưởng Hoài: ” ??? “

Diệp Phân Phân?

Không phải là hoa khôi lớp 1 sao?

Từ khi nào mà Thẩm Văn có quan hệ với cô vậy???

Thẩm Văn dựa vào phía sau ghế, cơ thể mới nãy căng cứng giờ mới có thể buông lỏng, nhưng anh không biết nên nói cái gì cả.

Trang Thâm vẫn luôn cho rằng anh thích Diệp Phân Phân?

Tưởng Hoài nhìn thấy Thẩm Văn không phản bác, suy nghĩ trong lòng mới chắc chắn giờ lại lắc lư: ” Văn ca thích Diệp Phân Phân? Thật vậy à? “

Sao y không biết chuyện này vậy kìa?

Thẩm Văn không phản bác, nhưng anh lại nhìn về phía Trang Thâm: ” Tại sao lại cho rằng tôi thích Diệp Phân Phân? “

Trang Tham uống một nửa chén, để ly rượu để sang bên cạnh, giải thích: ” Cậu không phải vì cậu ấy nên mới tham gia diễn kịch à? “

Thẩm Văn: ” …. “

Anh từ lúc mà biểu hiện ra rằng vì Diệp Phân Phân mà tham gia diễn kịch?

Tưởng Hoài bỗng nhiên hiểu vấn đề: ” Thảo nào! “

Như vậy cũng hợp lí!

Thẩm Văn do dự mấy phút rồi thấp giọng nói: ” Cậu có phải cũng thích Diệp Phân Phân không? “

Những lời này từ miệng anh nỏi ra, không khí xung quanh cũng tựa như vậy là giảm xuống.

Tưởng Hoài: ” … “

Đây là tình huống gì vậy?

Chẳng lẽ hai người cùng thích một cô gái?

Trang Thâm đặt một tay lên bàn, khuôn mặt kia, gò má kia vẫn xinh đẹp nhưu vậy. Vẫn lạnh lùng như thế, không ái có thể thông qua đó mà đoán được tâm tình của cậu.

” Tôi không thích cậu ấy, nên không cùng cậu tranh. “

Như là sợ Thẩm Văn hoài nghi câu trả lời của cậu, cậu tiếp tục nói: ” Nếu giả dụ tôi có thích cậu ấy cũng sẽ không làm gì, cũng không đoạt người trên tay cậu. “

Thanh âm của cậu vẫn lạnh nhạt như vậy. Môi có lẽ vì uống rượu nên hơi hồng hồng.

Thẩm Văn nhìn chằm chằm bờ mội cậu, trong lòng không hiểu sao lai tự nhiên căng cứng.

Bầu không khí trên bàn ăn so với lúc đầu lại im lặng hơn.

Tưởng Hoài ở giữa hai người, hoàn toàn không dám nói câu nào.

Hiện tại là tình huống gì vậy? Lẽ nào hai người bạn tốt của y chỉ vì một cô gái mà nghiền nát quan hệ tốt đẹp trước đó?

Lúc này đã biết, Thẩm Văn thích Diệp Phân Phân!

Mà Trang Thâm hình như cùng thích Diệp Phân Phân!

Trang Thâm bởi vì Thẩm Văn có tình cảm với Diệp Phân Phân, cho nên không dám bước đến. Sở ảnh hưởng đến tình bạn tốt đẹp giữa hai người.

Hiện tại thì phải xem Thẩm Văn nghĩ như nào! Liệu có đồng ý tiếp tục làm bạn không? Không phát sinh những thứ không vui được không?

Một đời này Diệp Phân Phân đúng thật may mắn, hai hotboy nổi danh nhất trường đều thích cô.

Bởi vì vậy mà không muốn giữ tình bằng hữu?

Thẩm Văn rũ mắt, tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này nữa: ” Ngồi thêm 10′, sắp đến giờ giới nghiêm rồi! “

Tưởng Hoài vội vàng gật đầu, không khí này có nói thêm điều gì cũng không thích hợp.

Nhà Tưởng Hoài ngược đường với trường học, nên tự mình bắt xe. Thẩm Văn với Trang Thâm ngồi trên cùng một chiếc xe cùng nhau về trường.

Tưởng Hoài lúc lên xe còn hơi lo lắng.

Liệu hai người có đánh nhau trên xe không nhỉ?

Trên xe

Thẩm Văn dựa lưng vào ghế, nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh.

Trang Thâm từ khi lên xe vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi không biết cậu đã ngủ chưa?

Ngọn đèn đường chiếu sáng bóng tối đang cố gắng bao chùm khặp nơi, ánh sáng rơi lên gương mặt yên tĩnh của Trang Thâm.

Thẩm Văn nhìn cậu hai giây, đột nhiên mở miệng nói: ” Tôi không thích cô ta…”

Lông mi Trang Thâm giật giật, tựa như sắp tỉnh.

Thanh âm của Thẩm Văn rất thấp, anh nhẹ giọng nói ra tình cảm của chính mình: ” Người tôi thích là em! “

…………………………………………….

Lời editor muốn nói mỗi cuối chương lần thứ n+1: À chương sau tôi tính đổi xưng hô của Tiểu Văn đối với Tiểu Thâm!…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy