Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-32-

"Là mẹ của con"

Anh cười, một nụ cười có cũng như không, tay xoa đầu đứa con gái nhỏ của mình.

Mày điên rồi, Jung Hoseok.

Ai mà biết được trong thâm tâm của Hoseok đang phải đấu tranh rất dữ dội bởi câu trả lời của mình.

Con nhìn Hoseok như chưa thể tin được là ba mình vừa nói những gì.

"Ba ơi, con đâu có mẹ đâu đúng không ba?"

Câu hỏi thơ ngây của đứa trẻ sáu tuổi như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào ngực trái của người phụ nữ ngồi đối diện. Tay che miệng cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng không thành.

"Con gái à, là mẹ ruột của con đó, con mau gọi mẹ đi con"

Con nhìn sang cô rồi lại nhìn ba, đáy mắt gần như lóng lánh nước.

"Ba ơi, con không gọi, không gọi đâu, con không có mẹ, con chỉ có ba thôi ba ơi"

Con nhìn Hoseok, mặt méo xệch đi, nhìn con như vậy anh ray rứt lương tâm khôn cùng. Con à, chính Hoseok cũng đâu hề muốn như vậy đâu.

"Chowon, con là đứa trẻ ngoan mà đúng chứ? Con luôn nghe lời ba mà, Chowon ngoan, con gọi cô là mẹ đi con"

Con bặm môi, cứ như con đang bị ép buộc vậy, phải rồi, con bé là đang bị ép buộc. Thấy con vậy anh cũng xót lắm chứ nhưng biết làm sao được.

Con nhìn cô, ánh mắt không phải căm ghét người mẹ đã bỏ rơi mình mà là ánh mắt dỗi hờn xen lẫn buồn bã. Bao lâu nay con không hề thắc mắc ai là mẹ con, con cũng không muốn biết, vì con nghĩ chỉ cần có ba Hoseok và các chú là đủ rồi. Chính những con người có trái tim ấm áp ấy chăm bẵm, nuôi nấng con khiến con không thiết tha gì đến người đã sinh ra mình. Nhưng con bé còn nhỏ, nó vẫn chưa nhận thức được chuyện này.

"M-mẹ ơi..."

Môi mấp máy, lí nhí phát âm. Hoseok ngồi bên cạnh nghe con gọi mà lòng quặn thắt.

Cô vỡ òa, cô cứ nghĩ là con sẽ giận cô sẽ không bao giờ muốn gọi một tiếng 'mẹ', sẽ không bao giờ cô được nghe giọng nói ấy gọi cô là mẹ. Tay cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của con, đáy mắt ánh lên niềm vui sướng.

"Là mẹ đây, mẹ là mẹ của Chowon đây, mẹ thực sự xin lỗi con gái nhỏ của mẹ, mẹ sai rồi con ơi, con tha thứ cho mẹ được không con?"

Con quay sang nhìn ba, nhưng chỉ nhận lại được cái gật đầu và nụ cười nhẹ trên môi cùng cái vuốt tóc quen thuộc.

"Nhưng m...mẹ đã làm gì sai mà phải xin lỗi con?"

Dường như con vẫn chưa quen việc gọi cô là mẹ, cứ như vậy mà dè dặt mãi thôi. Cô lau sạch hai hàng lệ, đưa tay vén mái tóc của con sang một bên.

"Mẹ đã gây ra lỗi lầm lớn nhất cuộc đời mình, lỗi lầm khiến mẹ hối hận, làm mẹ căm ghét chính bản mình"

Con vẫn chưa hiểu lắm, nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô.

"Con gái ơi, con tha lỗi cho mẹ được không con? Mẹ thật tâm, thật lòng xin lỗi con"

Tâm trí đứa trẻ lên sáu non nớt lần đầu gặp phải chuyện này, chẳng biết phải xử trí ra làm sao. Con bé không cảm thấy ghét hờn gì cô cả, dù sao cũng là mẹ nên con không muốn có khúc mắc gì mắc kẹt lại giữa hai mẹ con. Nhưng điều con bé cần muốn biết tại sao đến bây giờ, người làm mẹ này lại muốn đến đây nhận lại con.

Cô nắm lấy hai bàn tay nhỏ xíu, van nài.

"Con gái, con có thể... về sống chung với mẹ được không?"

Hoseok lặng người, muốn khóc cũng không được, len lén nhìn con mà lòng đau đớn. Nuôi con sáu năm bây giờ đùng một phát trao con lại cho họ nuôi, thử hỏi ai mà chịu cho nỗi cơ chứ.

Con ngây thơ giương ánh mắt thuần khiết không chút vấy bẩn nhìn cô.

"Con sẽ không đi đâu hết, con chỉ muốn ở cạnh ba Hoseok của con thôi, con đi rồi ai ở với ba, ba con sẽ buồn lắm, con không muốn đâu"

Hoseok xoa đầu con, vuốt chiếc má mềm cưng nựng.

"Con à, ba không sao, ba sẽ không ở một mình, con quên là ba vẫn còn các chú ở bên cạnh sao. Con qua ở với mẹ nhưng con vẫn có thể về lại đây chơi với ba hằng ngày mà, con gái"

Tuy nhiên, đó chỉ là câu nói trấn an con để con chịu ở với mẹ ruột. Thực tế thì con sẽ không ở trên mảnh đất Hàn Quốc này nữa đâu, con sẽ rời đất Hàn để sang sống với mẹ tại Canada. Và anh dám cá rằng hai ba con anh... sẽ không gặp lại nhau nữa.

Anh từng dạy con, nói dối không tốt, lừa lọc người khác chả hay ho gì. Vậy mà bây giờ chính anh là người sai, là người nói dối con gái của mình.

Con ơi, ba thật tệ, thật tệ quá!

Con bé dễ gì mà nó chịu cơ chứ, sống mà không có Hoseok chắc gì nó đã ổn. Anh nghĩ không sao đâu, vì dù gì đó cũng là mẹ ruột của con nên rất tin tưởng cô ấy, không ai có thể thương con hơn cả bản thân mình như mẹ cả. Huống hồ gì cô đã hạ thấp cái tôi của mình để đến đây tìm lại bằng được con bé. Chấp nhận quỳ xuống van xin, cầu xin tha thứ.

Con mím môi nhìn ba lắc đầu, con bé cứng đầu khiến anh phải dùng biện pháp cuối vậy. Tuy có hơi đau lòng đôi chút.

"Con mà không nghe lời, ba sẽ không thương con nữa đâu, ba sẽ không cho Chowon về đây ở lại với ba nữa, sẽ không ôm Chowon ngủ, không kể chuyện cổ tích cho con nghe, sẽ không hôn con nữa"

Con nghe thế thì sợ quá, liền òa khóc.

"Ba ơi, Chowon sẽ ngoan, sẽ ngoan mà, ba đừng làm vậy với Chowon, Chowon sợ lắm ba ơi. Con sẽ nghe lời ba Hoseok, con sẽ sang ở với mẹ, để sau này có thể qua nhà ba hằng ngày, được không ba?"

Con nấc lên từng cơn, Hoseok nhìn con khóc mà xót lòng kinh khủng. Con ơi, làm ơn đừng khóc mà, ba thật sự sẽ thấy rất khó xử đấy con gái!

Cô ngồi đối diện nhất thời không nói gì thêm được nữa. Đưa tay quệt lấy hai hàng lệ rơi thấm đẫm trên khuôn mặt khả ái, xinh đẹp kia.

Phụ nữ lúc vừa sinh con, gặp chuyện không thể ngờ được mà nghĩ quẩn, họ thực sự đã bị dồn đến đường cùng, trầm cảm đè nén, vì sự an toàn của con nên đành bất chấp bỏ nó. Lúc đó họ cũng đau lắm chứ, xót đến tận đáy lòng. Nhưng xã hội ngoài kia nhìn vào mấy ai hiểu cho họ đâu.

Suy cho cùng họ vừa đáng thương cũng vừa đáng hận.

Muốn trách cũng không nỡ.


"Ba ngày nữa, tôi đi rồi, tôi sẽ đưa con bé theo cùng. Anh Hoseok hãy yên lòng mà giao con lại cho người mẹ này. Nhất định, tôi hứa với anh sẽ chăm sóc nuôi dạy nó thật tốt. Thời gian qua thật sự đã vất vả cho anh quá rồi. Tôi thật sự xin lỗi anh!"

Người mẹ cúi người, thành kính cảm ơn, thành kính bày tỏ chắc nịch lời hứa của mình.

"Trước khi đi một ngày tôi có thể ở cùng con bé không? Tôi thực sự muốn ở với con thêm một ngày cuối nữa. Tối tôi sẽ chở con về khách sạn nơi cô ở"

"Được mà, tất nhiên là được, nếu như con bé muốn. Vì con bé, tôi có thể đáp ứng hết nhu cầu của nó mà."

"Cảm ơn cô"

"Đến ngày bay, anh có thể đến gặp con thêm một lần nữa mà anh Hoseok?"

"Tôi chưa chắc chắn..."

×

Hi vọng sau khi hoàn fic này, mong các cậu đón nhận hai fic kế tiếp của mình giống như fic này vậy.

Còn điều gì muốn nói với tớ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro