Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 14

Chương 14 Làm nhiệm vụ

Lần đầu tiên Linh thấy Việt tức giận như vậy.

Lúc Việt tức giận, anh thực sự đáng sợ. Lạnh lùng, chỉ tập trung lái xe. Vì vậy, suốt đoạn đường về nhà, Linh không dám bắt chuyện với anh.

Về đến khu nhà Linh, anh không cho dừng trước cửa mà lái xe đi gửi. Linh ngơ ngác không hiểu, ngó ngó xung quanh.

Vẫn là anh hiểu cô đang thắc mắc điều gì. Việt lên tiếng:

- Hôm nay anh có uống rượu, không thể về đơn vị trong tình trạng này!

Linh gật đầu ra vẻ hiểu. Nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.

- Nghĩa là anh sẽ ở đây?

Việt xuống xe, đi qua mở cửa xe cho Linh. Anh nhìn cô, miệng khẽ nhếch lên:

- Không được?

- Ơ, được! – Mặt Linh thoáng đỏ bừng, xấu hổ quay đi.

Anh nắm tay Linh, cùng cô đi lên nhà. Bánh Bao nghe thấy tiếng cửa mở lon ton chạy ra đón. Linh bế mèo nhỏ lên, xoa xoa bộ lông mềm mại, cưng nựng hết sức.

Người nào đó thấy cảnh này không vừa mắt, đưa tay túm lấy Bánh Bao khỏi tay Linh, mang nó ra chuồng kèm theo lời mắng:

- Đến giờ ngủ rồi, nhanh ngủ đi mèo!

Tới tận bây giờ, Thượng úy Lục quân này vẫn không ưa được mèo nhỏ.

Linh không nhịn được cười. Từ lúc về, tâm trạng Việt đã thoải mái hơn một chút. Ánh mắt đáng sợ vừa rồi của anh, cô sẽ nhớ mãi.

Việt mở tivi lên. Ngoài xem chương trình dành cho quân đội, anh chẳng có hứng thú với cái gì khác. Còn Linh vào phòng lấy đồ đi tắm.

Tắm táp xong xuôi, Linh đi vào bếp tìm đồ ăn vặt. Vừa rồi bầu không khí căng thẳng quá, cô không ăn được gì nhiều, giờ bụng đang biểu tình dữ dội.

Thính giác của Việt rất nhạy, không cần quay ra cũng biết cô đang đứng ở đâu. Anh lên tiếng, gọi cô:

- Qua đây đi!

Linh ôm gói snack tới ngồi cạnh anh.

Việt lấy khăn lau mái tóc ướt sũng của Linh, động tác của anh rất nhẹ nhàng.

- Anh xin lỗi, đáng ra không nên để em gặp Như Ngọc! – Giọng anh rất nhẹ.

Linh mỉm cười:

- Không sao!

Hai người lại im lặng, Việt tập trung lau tóc cho Linh, còn cô ngồi trong lòng anh tận hưởng gói snack.

- Anh! – Linh khẽ gọi.

- Ừ!

- Kể cho em nghe về anh đi! – Linh ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy mong chờ.

Tay Việt ngừng lau tóc cho cô, anh nhíu mày:

- Về anh?

Linh nhanh chóng gật đầu. Cô đã nghe về Việt qua lời kể của đồng đội, bạn bè anh, nhưng Linh vẫn muốn chính anh nói hơn.

- Em muốn mình hiểu anh như đồng đội, bạn bè hiểu anh vậy!

Đâu đó trên gương mặt anh thấp thoáng ý cười, anh xoa đầu cô:

- Vậy muốn anh kể điều gì?

Linh suy nghĩ mất vài giây rồi trả lời:

- Gia đình anh trước đi!

- Ừm. Cả nhà anh đều làm ở quân đội.

Việt bình thản đáp, ngược lại Linh rất ngạc nhiên. Cô bỗng nhớ đến lời của Như Ngọc. Chị ta nói cô không bao giờ xứng được với anh. Điều đó cũng có thể xảy ra.

- Cụ thể hơn được không?

Linh có chút hơi căng thẳng. Nếu là gia đình quân đội thì chắc chắn sẽ rất nghiêm khắc, chuyện yêu đương không thể đùa được.

- Bố anh làm bên Hải quân. Mẹ làm ở Tổng cục Hậu cần. Trên anh có anh trai là sỹ quan Không quân, dưới có em gái bên Quân Y...

Linh nghe xong, mặt cô méo xẹo. Cô cảm thấy có chút áp lực.

- Nhà anh toàn bên quân đội thế này, anh có bạn gái ngoài ngành được không?

- Đồ ngốc! Tại sao lại không được, bố mẹ anh dễ tính lắm! Anh đã ưng em thì chắc chắn bố mẹ anh sẽ ưng em. – Việt cười, ôm cô vào lòng.

Cô đã yên tâm hơn một chút. Giờ Linh đã hiểu, con người Việt không chỉ được tôi luyện trong môi trường quân ngũ mà anh còn là con của một quân nhân, ít nhiều cũng có ảnh hưởng.

Linh ngả đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh, vẽ lên đó một hình trái tim thật đẹp. Cô bâng quơ hỏi anh:

- Anh đã từng nghĩ nếu không là quân nhân thì sẽ làm gì chưa?

- Ngay từ bé bố anh đã yêu cầu 3 anh em phải tự chọn mình sẽ làm gì trong quân đội. Vậy nên ngoài làm quân nhân anh chưa từng nghĩ đến việc khác!

- Vậy, có bao giờ anh hối hận khi là quân nhân không?

Việt lắc đầu, giọng chắc nịch:

- Một khi đã mặc quân phục anh phải có trách nhiệm với cả Tổ quốc. Anh sẽ không bao giờ hối hận, bởi vì đây là vinh hạnh của anh.

Linh bị những lời lẽ của anh làm cho thuyết phục, cô nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

- Anh cứ bảo vệ Tổ quốc và yêu em là được rồi! – Linh nháy mắt, cười tươi.

Việt nắm tay Linh, hai bàn tay đan vào nhau. Anh cúi thấp người, đặt lên môi cô một nụ hôn. Linh không ngần ngại đón nhận.

Hôn xong, môi anh di chuyển qua vành tai cô, từng hơi thở nóng bỏng phả ra. Anh nói nhỏ:

- Cô bé, bảo vệ Tổ quốc là trách nhiệm của anh, và trong Tổ quốc có cả em!

Linh xấu hổ quá, cứ áp mặt vào ngực anh. Hai má cô đỏ bừng.

Việt bật cười, xoa đầu Linh:

- Được rồi, đi ngủ đi!

Linh vội vàng ló mặt ra.

- Anh vào trong phòng ngủ đi, mai còn về đơn vị. Đêm nay em còn phải làm việc, sáng mai ngủ bù cũng được.

- Không được, anh không cho phép em có thời gian biểu lung tung như vậy! Vào ngủ đi, anh ngủ sofa. – Việt nghiêm giọng.

Linh không chịu, lắc đầu:

- Ngủ ở sofa không tốt, với lại dễ bị cảm lạnh, mai anh về quân đội còn phải huấn luyện vất vả.

- Vậy mà sáng nay anh vẫn thấy ai đó nằm còng queo ở sofa đấy!

Bị trêu chọc, Linh vội vàng thanh minh:

- Đấy là em ngủ quên!

- Thôi được, nếu em không muốn anh ngủ sofa thì cả hai chúng ta vào trong phòng!

Dứt lời, Việt ôm Linh vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Linh vẫn còn mơ màng không hiểu chuyện gì.

Người nào đó nằm xuống cạnh Linh, đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói:

- Ngủ ngon!

Sau đó quay người nhắm mắt.

Đây là lần đầu tiên ngủ cùng nhau, Việt có hơi căng thẳng. Tự chủ của anh vốn rất tốt nhưng ở gần Linh nhiều lần anh không dám đảm bảo trước điều gì.

Còn cô nàng này không chịu ngủ, dịch sát gần anh. Tấm lưng anh rất rộng. Linh vòng tay ôm, mặt áp vào lưng anh. Có người yêu đẹp trai, dáng chuẩn thế này, thi thoảng phải tranh thủ tận dụng "tài nguyên".

Việt có hơi bất ngờ, anh "e hèm" một tiếng:

- Cô gái, tự chủ của anh có hạn đấy!

- Quân nhân không bao giờ làm hại người dân! – Mặt Linh gian xảo, nhắc lại câu nói lần trước của anh.

Vì Việt đang quay mặt nên không thấy được bộ mặt đang hý hửng của Linh. Anh "hừ" lạnh một tiếng:

- Em cứ ôm thế đi, anh ngủ!

Linh lè lười, cứ tiếp tục ôm anh, vài phút sau cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

-------

Sáng hôm sau, theo thói quen hằng ngày, 4 rưỡi sáng, Việt tỉnh dậy. Nhìn cô người yêu đang cuộn tròn người trong chăn ngủ ngon lành, anh mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.

Trước khi rời đi, Việt mua sẵn đồ ăn sáng cho Linh, cẩn thận viết giấy nhắc nhở cô cho vào lò vi sóng hâm lại.

Hơn 5h, Việt lái xe về đơn vị. Hiện tại vẫn đang trong hè, tầm 5h trời sẽ sáng nhưng hôm nay bầu trời Hà Nội xám xịt, từng đợt mây đen bao phủ. Bản tin dự báo thời tiết thông báo Hà Nội sẽ mưa trong mấy ngày tới.

Về đến đơn vị mưa to như trút nước, từ nhà xe Việt chạy nhanh về kí túc. Đúng lúc chạm mặt Minh. Cậu ta nhìn anh vẻ nghi ngờ:

- Giỏi lắm, hôm qua không về! Nói, hai người đã làm gì?

- Ngủ! – Việt hững hờ buông một từ duy nhất rồi vào phòng đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Minh đứng ngơ ngác.

Mưa liên tục hơn hai tiếng đồng hồ, khi Linh tỉnh dậy cũng đã 7 rưỡi, nhìn bên cạnh không có người, đoán anh đã về đơn vị. Cô xoa xoa hai má, nhớ đến hôm qua, bất giác mỉm cười.

Đi ra ngoài nhà, trên bàn ăn đã có sẵn đồ ăn, đọc kĩ giấy nhắn, Linh cho vào lò vi sóng hâm lại. Tâm trạng cô rất vui vẻ, ngân nga vài câu hát.

Vừa ăn Linh vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.

"Em dậy rồi!"

Cứ nghĩ tầm này anh đang huấn luyện sẽ không trả lời tin nhắn, Linh cũng không định đợi tin của anh. Nhưng một hai phút sau, điện thoại đã vang lên tiếng "ting" nhẹ.

"Ừm, ăn sáng đi. Sáng nay mưa to nên anh không phải huấn luyện"

Linh ngước nhìn ra ngoài, trời vẫn đang mưa to, bầu trời xám xịt. May mắn hôm nay Linh cũng không có tour.

-------

Mưa gió suốt cả tuần, đường phố Hà Nội đâu đâu cũng ngập trong nước.

Mỗi lần đi ra khỏi nhà, Linh nghĩ mình đang đi đánh trận. Dù đi xe buýt nhưng khi đến trung tâm vẫn bị ướt như chuột lột.

Như mọi ngày, kết thúc lịch trợ giảng ở trung tâm vào 9h tối, Linh mệt mỏi trở về nhà. Khu nhà của cô nước ngập gần đến đầu gối. Linh bước từng bước chậm chạp, mò đường theo trí nhớ. Chật vật mãi mới vào được trong sảnh, lúc này ống quần cô đã sũng nước.

Vào nhà, tắm táp sạch sẽ, rũ bỏ hết bùn đất đi mưa. Xong xuôi, Linh ra mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Bỗng nhiên, điện thoại của cô vang lên từng hồi.

Cứ giờ này mỗi tối, Việt thường gọi điện cho Linh, anh nắm rất rõ thời gian biểu của cô. Riết thành thói quen, nghe thấy chuông điện thoại, Linh biết là anh gọi.

Đặt máy ở bàn ăn, căn chỉnh thích hợp để anh có thể nhìn thấy mọi hoạt động của cô. Vừa nói chuyện với anh, Linh vừa chuẩn bị bữa tối.

- Lại ăn mỳ rồi! - Việt nhíu mày, hôm nào có anh Linh mới ăn một bữa hẳn hoi, còn không do công việc bận rộn, cô chỉ có làm bạn với mỳ gói.

- Em về muộn mà!!! - Linh vội vàng thanh minh.

- Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, sau không có thời gian nấu thì ra ngoài mua cơm hộp. Ít ra còn an toàn hơn chút.

Linh bê bát mỳ nóng hổi đặt xuống bàn, cô cười:

- Nay em cũng định mua nhưng mưa to quá nên thôi! Em ăn mỳ đây ha!

Việt chống cằm nhìn bạn gái của anh ăn ngon lành bát mỳ, miệng anh hơi nhếch lên. Đợi cô ăn hết, anh mới lên tiếng:

- Linh, anh có chuyện muốn nói!

- Hả?

Khuôn mặt anh nghiêm túc, tự dưng Linh cảm thấy có gì đó chẳng lành.

Việt chậm rãi nói từng chữ:

- Ở miền núi đang có lũ, rất nghiêm trọng. Cấp trên chỉ thị anh và cả đội lên đó phối hợp giúp đỡ.

Hôm nay tranh thủ đọc tin tức, Linh cũng thấy thông tin ở các tỉnh vùng núi phía bắc lũ quét, sạt lở nghiêm trọng, nhiều ngôi nhà đổ nát. Bây giờ nghe được tin anh sẽ lên đấy, Linh có chút căng thẳng, vội hỏi:

- Anh đi lâu không?

- Không chắc lắm nhưng cũng phải mất hơn tuần. Trong thời gian làm nhiệm vụ anh sẽ không mang điện thoại, cũng có nghĩa trong hơn một tuần sẽ không thể liên lạc được với em.

Việt nói rất dứt khoát, cẩn trọng quan sát từng biểu hiện trên gương mặt Linh. Anh không muốn cô phải suy nghĩ nhiều.

Ngay từ đầu khi yêu anh, Linh đã ý thức được việc thi thoảng anh sẽ "mất tích" mấy tuần. Cô cố cười thật tươi:

- Em không sao, quen rồi mà! Lúc này Tổ quốc phải đặt lên hàng đầu...

- Xin lỗi! – Việt không biết nói từ nào khác ngoài hai từ này, thời gian ở bên nhau đã ít, giờ phải cắt liên lạc, anh cũng cảm thấy bứt rứt.

Mặc dù Linh không đành lòng nhưng cô vẫn cố gắng phải vui vẻ:

- Được rồi, em đã bảo không sao rồi cơ mà! Chỉ cần anh về nhà an toàn là em yên tâm.

- Này cô gái, có biết em càng ngày càng khiến anh yêu em hơn không? – Việt cười, nhiều khi chỉ muốn chạy nhanh tới ôm cô vào lòng cho đỡ nhớ thôi.

Bị câu nói của anh chọc cười, Linh vờ nghiêm mặt:

- Em nghi ngờ câu "Anh không biết dỗ phụ nữ" của anh lắm!

- Nhờ em giúp, anh mới biết! – Việt cũng không vừa, nhanh chóng đáp lại.

Linh biết mình không thể nói lại được, cô liền chuyển chủ đề:

- Bao giờ anh đi?

- Sáng sớm mai.

- Hừm, anh nghỉ ngơi đi, mai còn lên đường sớm.

Linh cũng rất muốn cùng anh nói chuyện lâu hơn, nhưng lo lắng cho ngày mai nên cô đành phải bảo anh nghỉ sớm. Nhìn gương mặt đẹp trai kia, không gặp hơn một tuần, chắc chắn sẽ rất tiếc. Lúc cô chuẩn bị nhấn tắt thì anh vội nói:

- Để anh ngắm em một chút rồi hẵng tắt máy.

Tay Linh ngưng lại, trái tim thổn thức vài nhịp. Có phải những cô gái nào khi yêu quân nhân cũng sẽ có cảm giác này? Ngồi trước màn hình điện thoại, nói từng lời tạm biệt trước khi người yêu lên đường làm nhiệm vụ. Lúc đầu có buồn, có đau nhưng sau đó là thái độ cảm thông cho nỗi vất vả mà những người lính phải trải qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro