Chương 13
Chương 13: Cô ấy là Như Ngọc
Trên đường về, Linh lặng thinh không nói điều gì, cô cũng không quay sang nhìn anh một cái liếc mắt.
Việt biết, ngày hôm nay sẽ rất vui nếu không gặp Như Ngọc. Thấy thái độ của Linh như vậy, trong lòng anh có chút khó chịu.
- Em giận anh? – Việt lên tiếng, thanh âm đè nén.
Linh tay chống lên cánh cửa xe, suy nghĩ miên man, bị câu hỏi của anh làm cho giật mình. Cô cười cười:
- Không có.
- Lúc anh không có đấy, hai người họ nói gì với em?
Mặc dù quen biết Linh không phải lâu nhưng Việt có khả năng nhìn người rất tốt. Thấy cô như vậy, anh hiểu ra chắc chắn cô đã biết được điều gì đó.
Linh ngồi thẳng lưng, lòng bàn tay đan vào nhau. Cô bình thản đáp:
- Họ nói chị Như Ngọc đó thích anh!
Giọng cô rất nhẹ, nhưng từng câu chữ trong đấy có sức nặng rất lớn. Linh không biết vì sao mình lại rơi vào trạng thái trầm mặc, sau khi nghe cả hai nói xong lại khó chịu.
- Nhưng anh không hề thích cô ấy! – Cuối cùng Việt đã nói ra điều quan trọng nhất.
Anh không thích, người ta vẫn cứ muốn bám riết lấy anh không rời. Linh khẽ thở dài, cô tưởng rằng yêu anh sẽ được yên bình. Không ngờ lại gặp chuyện như vậy!
- Cô ấy xinh đẹp, ưu tú, học thức địa vị cao, tại sao lại không thích? – Linh tò mò hỏi, nghiêng đầu quan sát biểu hiện trên gương mặt anh.
Việt bị hỏi như vậy, có hơi bực tức:
- Cứ có những yếu tố như vậy thì anh phải thích?
Linh cúi đầu, im lặng. Cô là đồ ngốc, tại sao lại có thể hỏi bạn trai mình câu đó.
Không cam lòng, Linh lại nói tiếp:
- Hôm nay, thực sự em mới biết. Mình hiểu anh không bằng một góc họ hiểu anh!
Việt lại bị câu nói của cô chọc tức. Anh "hừ" lạnh một tiếng. Thực sự chỉ muốn mắng cô cho tỉnh ngộ.
- Rồi sẽ hiểu từ từ! – Cố gắng đè nén cơn giận, Việt đáp lại năm từ rõ ràng.
Bầu không khí trong xe dường như không được vui vẻ cho lắm.
Về đến khu nhà, Linh không nói thêm lời nào với Việt, lẳng lặng xuống xe đi lên nhà mình.
Việt nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu.
Phụ nữ luôn phức tạp, lúc nào cũng muốn suy nghĩ câu chuyện thêm rối rắm.
Anh vốn ít tiếp xúc với phụ nữ, càng không hiểu được tâm tình của phụ nữ.
-----
Tối đến, Linh ôm Bánh Bao, ngồi bần thần một chỗ. Không biết Linh ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại reo.
Nhìn màn hình hiển thị số của anh, Linh chần chừ.
Cô là đồ ngốc, sao lại vô cớ mặt nặng mày nhẹ với người ta.
Không thể trốn tránh như con rùa rụt cổ được, Linh nhấn nghe.
Ngày trước gọi điện chỉ là nghe giọng nhau, còn bây giờ thì gọi hình để nhìn mặt nhau.
Linh đặt điện thoại trước mặt mình. Khuôn mặt cô không cười, chăm chăm nhìn anh.
- Linh, chúng ta cần làm rõ mọi chuyện! – Bên kia, Việt nghiêm giọng nói. Anh không muốn mọi thứ xấu đi.
- ...
Linh không trả lời, im lặng nhìn vào màn hình.
Việt có chút mất kiên nhẫn, anh nói tiếp:
- Lúc trên xe anh có nói với em rồi đúng không? Anh không thích Như Ngọc, mãi mãi là như vậy. Bọn anh lớn lên bên nhau từ nhỏ thì đã sao? Chỉ là những người bạn rất bình thường, gặp nhau thì gật đầu chào một cái.
Lúc này, Linh mới lên tiếng:
- Người ta cứ bám riết anh thì sao?
- Em trẻ con thật đấy! Nếu anh cự tuyệt nhiều lần, cô ấy phải hiểu ý, đi tìm hạnh phúc khác cho mình, thích mãi một người không thích mình chỉ nhận lấy đau khổ thôi! – Việt khoanh tay trước ngực, bình thản nói.
Linh bị những từ ngữ của anh làm cho mềm lòng, xuôi xuôi hơn một chút.
Hôm nay, Việt thực sự không chịu nổi khi nhìn thấy thái độ của cô, anh nói rất nhiều, cố gắng để cô không suy nghĩ lung tung.
- Linh, hiện tại em là người yêu của anh. Anh chưa dám tính đến chuyện tương lai, chứ không phải không dám. Anh biết, yêu bộ đội là rất cực khổ. Nhưng đổi lại, anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em, anh sẽ không để ai làm tổn hại đến em. Như Ngọc cũng chỉ là một người bạn của anh, không cần cả anh và em để tâm.
Lần này, bị lời lẽ của anh làm cho vui vẻ, khuôn miệng Linh hơi khẽ cong lên thành nụ cười.
Tuy đã vui hơn nhưng Linh vẫn tỏ ra giận dỗi:
- Còn nói không biết dỗ phụ nữ!
- Với em mới phải nói nhiều! – Việt gõ tay vào màn hình.
Tâm tình đã tốt hơn, Linh chống tay xuống bàn, mặt lại gần điện thoại, cười có chút mờ ám:
- Trước đó, anh từng yêu ai chưa?
Bất ngờ bị hỏi như vậy, Việt nhíu mày. Anh day day thái dương, bình thản nói:
- Không có!
- Thật?
- Từng đơn phương thích, không phải yêu! – Anh vội vàng bổ sung.
Chủ đề này rất thú vị à nha. Linh tỏ ra thích thú.
- Cô gái đó là ai vậy?
- Hơn 10 năm rồi, người ta chắc cũng đã lấy chồng sinh con, anh không có gặp lại! – Việt thành thật trả lời. Anh nghĩ mình không nên có chuyện gì phải giấu giếm Linh cả.
- Vậy trong 10 năm quân ngũ, không từng có rung động bất cứ ai?
- Quanh quẩn với một đám đàn ông, em nghĩ anh thích được ai?
Lời lẽ của Việt cũng khá có lí, Linh gật đầu ra vẻ hiểu biết. Việt nhìn bộ dạng tra hỏi này của cô, thực chỉ muốn chạy về trả thù cô thôi.
- Ngày mai anh qua sẽ tra khảo em! – Việt ho nhẹ một tiếng, sau đó tắt máy.
Linh ngơ ngác không hiểu. Tra khảo cái gì?
-------
Vừa kết thúc cuộc gọi với Linh, chuông điện thoại của Việt lại reo lên.
Nhìn tên người gọi, anh bình thản nhấn nghe.
"U oa, Thượng úy Lục quân có người yêu!" Đầu dây bên kia như đang hú hét, coi câu chuyện này rất thú vị.
Hôm nay bị đám binh sĩ châm chọc cả ngày, giờ tiếp tục đến lượt tên quân y kia. Việt dường như đã miễn dịch với mấy lời đó, mặt anh không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng đáp lại:
"Như Ngọc nói cho cậu biết?"
Hoàng phá lên cười:
"Tình cờ gặp, tình cờ biết được. Việt, người anh em tuyệt lắm! Nói tôi biết, phải cô gái miền nam xinh xắn đó không?"
"Hỏi nhiều"
"Vậy chắc đúng rồi! Mai cho một cái hẹn đi, cậu phải chính thức giới thiệu người yêu mình cho chúng tôi chứ?"
"Chúng tôi? Đây là ý của Như Ngọc?" Việt nhíu mày. Nghe ý tứ của Hoàng đã phần nào hiểu ra.
"À, một chút. Tôi cũng muốn thế. Từ chối là không nể mặt bạn bè"
"Biết thế"
Cúp máy. Việt trầm tư suy nghĩ, nắm chặt điện thoại trong tay.
Ba người cùng nhau lớn lên, tính cách của nhau như nào đều nắm được hết. Bao năm qua anh biết Như Ngọc thích mình, cô ấy không trực tiếp nói ra nhưng biểu hiện rất rõ. Việt không biết xử sự ra sao cho hợp tình. Anh chỉ biết giữ khoảng cách, mặt lạnh lùng mỗi khi gặp cô, thậm chí nhiều lúc rất phũ phàng. Tưởng chừng ổn thỏa, cuối cùng Như Ngọc càng bám lấy anh hơn. Hàng tuần lên đơn vị mua đồ cho anh cùng mọi người, hay đến nhà thăm mẹ anh.
Bây giờ đã có Linh, Việt cũng không muốn cô suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Việt day day thái dương. Đã đến lúc anh phải nói rõ ràng mọi chuyện với Như Ngọc, để cô không còn ảo tưởng điều gì nữa.
--------
Thức khuya là thói quen khó bỏ của Linh. 4h sáng, Linh ngủ quên trên sofa.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, không rõ giờ là mấy giờ. Linh thoải mái nằm trên giường, lăn qua lăn lại.
Nhận ra có điều gì đó sai sai. Trên giường???
Linh mắt nhắm mắt mở, quờ tay xung quanh. Đúng là đang ở trên giường.
Ngơ ngác tỉnh dậy, chăn đáp trên người đã bị cô đạp lung tung. Trong trí nhớ của Linh, cô đã ngủ ở sofa chứ không phải ở giường.
Đầu tóc bù xù như tổ quạ vội vàng được chải qua loa bằng tay, Linh nhảy xuống giường, mở cửa phòng nhìn ra ngoài.
Trước bàn ăn có đồ ăn sáng, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Và Thượng úy Lục quân của cô đang ung dung ngồi ở sofa xem tivi, tay vuốt ve Bánh Bao.
Hôm nay Việt không mặc quân phục, trên người mặc bộ đồ thể thao thoải mái.
Là quân nhân, thính giác Việt rất nhạy, anh biết cô đã dậy, nhưng vẫn vờ tỏ ra không biết.
Còn Linh hả hê nhẹ nhàng đi đến để hù anh.
Chạm thật mạnh vào vai anh, đối phương không hề tỏ ra giật mình. Linh ngao ngán, kế hoạch hù dọa anh thất bại thảm hại.
- Anh không cảm nhận gì sao? – Linh ngồi xuống cạnh anh, hỏi.
- Anh là quân nhân. – Người nào đó điềm tĩnh đáp lại.
Bốn từ rất trọng lượng. Linh hiểu ý, bĩu môi.
Anh giỏi, anh xuất sắc. Cô không đủ trình độ để hù được anh.
Toan định đứng lên để đi vệ sinh cá nhân thì bị kéo lại.
- Yên lặng một tí!
Việt ôm cô thật chặt, giữ vào trong ngực mình. Anh không nói gì cả, lặng lẽ ôm cô. Linh cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Một lúc sau, Việt nghiêm giọng nói.
- Hừ, tật xấu khó bỏ, có giường ko ngủ lại thích ngủ trên sofa.
- Em ngủ quên. Nhưng sao em lại ngủ trên giường? – Cô dụi dụi mắt, ngước lên nhìn anh
Người nào đó nghiến răng, bực bội đáp:
- Còn ai vào đây ngoài anh. Người thì như cá khô mà rõ nặng.
Linh xấu hổ, không dám nói gì thêm. Anh thật là thích áp bức cô mà.
Việt tì cằm vào đầu Linh, thanh âm nhẹ lại:
- Linh, từ lần sau không được như hôm qua!
Linh cọ cọ vào người anh, đáp lại:
- Em biết rồi! Giờ cho em đi vệ sinh cá nhân nào!
Việt buông Linh ra, lưu luyến chút mùi hương nhẹ của cô. Người con gái này thực sự đã khiến anh mê mẩn rồi!
Linh vệ sinh cá nhân xong, ngồi ở bàn ăn tận hưởng bữa sáng. Vừa ăn cô vừa tranh thủ nói chuyện với anh:
- Hôm nay anh không có huấn luyện ư?
Người nào đó nghe xong câu hỏi này thì suy diễn sang ý khác:
- Ý em là không muốn anh đến thăm?
- Ai bảo, muốn gặp còn không được! – Cô chu môi.
Việt xoay người, quay ra nhìn Linh, khóe miếng nâng lên thành nụ cười.
- Anh đã nói rồi! Hôm nay anh về tra khảo em!
Đến bây giờ Linh vẫn không hiểu ý tra khảo của anh là gì. Cô ngây ngốc hỏi:
- Tra khảo gì cơ?
- Ăn xong sẽ nói!
Linh rất tò mò, cô nhanh chóng ăn hết, rồi đi đến sofa.
Hai người ngồi đối diện, mắt chăm chú nhìn nhau.
- Hôm qua anh đã nói hết với em rồi! Hôm nay em cũng thể hiện chút thành ý đi!
Linh lờ mờ đoán ra. Lúc nói chuyện điện thoại cô đã hỏi anh trước đó đã từng yêu ai. Nếu như đúng là việc này...
Ách, mỗi khi nhắc lại vấn đề người cũ sẽ khiến cô có chút trầm tư.
- Việc này... - Linh ngập ngừng – Em đã chia tay anh ta được 1 năm.
- Thế là trước đây em đã từng có người yêu? – Thái độ Việt hơi khác thường, mặt anh đanh lại.
Thấy anh như vậy, Linh hơi run sợ. Biết hối hận kịp thời sẽ nhanh chóng được khoan hồng. Cô nắm chặt tay anh, bắt đầu giở chiêu "nước mắt ngắn nước mắt dài".
- Òa òa. Đó là chuyện quá khứ, giờ anh là quan trọng nhất. Cái gã người yêu cũ kia không đáng để tâm. Em thương anh nhất anh có biết không? Òa òa!!!
Chiêu trò có tác dụng rất hiệu quả. Biểu cảm trên gương mặt Việt khá đa dạng.
Thực ra anh biết thừa cô dùng nước mắt để thoát tội.
Việt "e hèm" một tiếng:
- Ai làm gì em mà phải khóc to?
Linh biết mình đã bị phát hiện, cô buông tay anh, tay quệt quệt vài đường lau mặt.
- Em chuẩn bị trước để phòng ngừa!
Việt đưa tay cốc trán Linh, cô vội vàng ôm trán, vẻ mặt đau đớn nhìn anh:
- Đấy, em nói đâu có sai, anh bạo lực với em!!!
- Đồ ngốc, trước đây em từng có người yêu thì sao? Anh quan tâm hiện tại em là của anh thôi!
Cốc trán cô xong, anh lại xoa xoa đầu cô, ra vẻ cưng nựng. Mái tóc chải vội của Linh lại càng rối hơn.
Nghe từng chữ anh nói, Linh vui lắm. Người con trai trước mặt cô, anh sống đơn giản, không quan trọng mình đến trước hay đến sau, chỉ cần được yêu, đối với anh là đủ.
- Linh này, chiều tối nay mình ra ngoài ăn... - Việt nói, thanh âm rõ ràng. Anh không thích phải giấu giếm cô chuyện gì – Đi cùng với bạn anh.
Linh giật mình, hôm qua đưa cô về đơn vị giới thiệu với đồng đội, hôm nay lại đến lượt bạn anh. Dường như mọi thứ đang tiến triển rất tốt.
- Cùng ai vậy? – Linh tò mò hỏi, anh ở trong quân ngũ là chính, ngoài đồng đội gặp hôm qua không biết còn thân thiết với ai nữa.
- Tay bác sĩ hôm nọ! – Việt bình thản đáp.
Linh bắt đầu lục lại trí nhớ. Nếu là bác sĩ thì chỉ có duy nhất một người.
- A, là anh bác sĩ tốt bụng chữa tay cho em?
Việt gật đầu. Nhưng ngoài Hoàng, vẫn còn một người. Anh hơi ngập ngừng:
- Còn một người nữa!
- Ai?
- Như Ngọc.
---------
Khi biết buổi gặp mặt có thêm Như Ngọc, Linh không vui lắm. Nhưng nể mặt có bác sĩ Hoàng trước đã giúp đỡ, Linh đồng ý đi cùng Việt.
Buổi chiều, cả hai cùng nhau đi shopping. Linh đích thân chọn cho anh vài bộ đồ.
Việt thường ngày chỉ có mặc quân phục, quần áo bình thường của anh cũng rất đơn giản. Nên lần này, Linh chọn cho anh bộ nào, anh mua luôn, không hề kén chọn.
Linh có hơi bất ngờ. Nếu cô mua quần áo cho mình, chắc chắn phải mất rất nhiều thời gian, còn anh mặc kệ để cô chọn.
Thiết nghĩ, những việc như này, quân nhân rất đơn giản.
Đúng 7h, Việt cùng Linh đến chỗ hẹn.
Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng bậc nhất Thủ đô. Linh ngước nhìn xung quanh. Nó sang trọng hơn cô tưởng. So với việc gặp gỡ đồng đội của anh thì cuộc hẹn này khiến cô áp lực hơn nhiều.
Việt nắm tay Linh bước vào bên trong. Hoàng và Như Ngọc đã ngồi bàn đợi sẵn. Hoàng ra hiệu để cả hai có thể nhìn thấy.
- Chào cô gái, lâu lắm không gặp! – Hoàng cười tươi nhìn Linh.
Linh gật đầu chào đáp lại. Cô liếc nhìn Như Ngọc. Chị ta hôm nay diện bộ đầm bó sát màu đỏ, cổ khoét sâu lấp ló bộ ngực đầy đặn.
Rõ ràng cố ý ăn mặc như này để khiêu khích cô đây mà!
Linh thì ăn mặc khá đơn giản, chiếc váy somi trắng, ở eo đeo chiếc thắt lưng nhỏ, mái tóc xoăn dài được xõa ra. Tất cả đều đã được qua sự kiểm duyệt của Việt.
Việt khá kĩ tính. Anh không muốn bạn gái của mình phải ăn diện trước mặt bạn bè anh. Việt yêu Linh cũng từ sự đơn giản nhưng rất cá tính của cô.
Sau khi để Hoàng chào hỏi xong, Như Ngọc đứng lên, nở nụ cười đoan trang, đưa tay về phía Linh:
- Hôm qua sơ suất quá, chưa kịp giới thiệu gì, chị là Như Ngọc, bạn thân của Việt. Rất vui được gặp em!
Người ta đã chủ động, Linh cũng phải đáp lại. Cô đưa tay bắt tay với Như Ngọc:
- Vâng, em là Linh. Rất vui được gặp chị!
Bàn tay chị ta xiết chặt tay Linh, mặt cô hơi nhăn lại. Người phụ nữ đó vẫn giữ nụ cười:
- Một cô gái miền nam xinh xắn, thảo nào bạn thân chị lại mê mẩn em như vậy!
Miệng cười nhưng ánh mắt Như Ngọc nhìn Linh đầy sự đáng ghét. Linh nhanh chóng nhận ra được, cô cố giữ bình tĩnh, mỉm cười đáp lại:
- Cảm ơn chị quá khen! Có những người yêu được nhau là nhờ duyên số!
Từng câu chữ Linh nói, ngụ ý rất rõ ràng. Khuôn mặt Như Ngọc cứng đờ vài giây, sau đó chị ta bỏ tay Linh ra, cố bật ra tiếng cười:
- Em nói đúng, là duyên số, duyên số!
Việt im lặng xem màn đối đáp của Linh, gương mặt khá hài lòng. Anh không cần ra tay, cô cũng có thể tự giải quyết được.
Bốn người ngồi xuống bàn ăn. Hoàng là người xoa dịu cho không khí vui vẻ hơn. Anh hỏi thăm Linh về công việc, cuộc sống ở Hà Nội của cô. Linh vui vẻ trả lời Hoàng. Thi thoảng cô liếc sang Như Ngọc, chị ta tay chống cằm, chăm chăm hướng về phía Việt. Còn anh không bận tâm, chỉ để ý xem bạn gái anh như nào thôi.
Việt nói đúng, anh không có tình cảm với Như Ngọc. Chỉ là chị ta cứ bám riết lấy anh, đến ánh mắt cũng dán chặt vào anh không rời.
Đồ ăn được mang đến. Chiếc bàn nhanh chóng được lấp đầy những món ăn nóng hổi thơm phức.
Như Ngọc nhanh nhẹn gấp một miếng thịt cá để vào bát Việt, kèm theo một nụ cười tươi:
- Tôi vẫn nhớ Việt thích ăn cá sốt cà chua nhé! Cũng biết dạ dày cậu không tốt, không ăn được những món dầu mỡ như chiên rán. Ăn đi không nguội!
Linh ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Việt. Anh bị đau dạ dày mà cô không biết? Bình thường anh toàn nấu những món cô thích, cũng vui vẻ ăn cùng cô. Mà đồ ăn Linh thích là đồ nhiều dầu mỡ...
Việt biết Linh định nói gì, anh xoa đầu cô, mỉm cười:
- Ngày xưa. Bây giờ hết rồi!
Rồi Việt bỏ miếng cá ra một đĩa trắng, vừa làm anh vừa nói:
- Tôi không thích món này nữa.
Anh không trực tiếp nhìn vào Như Ngọc nhưng giọng lạnh băng, ra điều muốn nhắc nhở cô giữ ý tứ.
Như Ngọc cắn môi. Không bỏ cuộc, chị ta tiếp tục gắp thêm ít đồ ăn vào bát Việt, vẫn là nụ cười xinh đẹp kia:
- Vậy thì món này, dạ dày cậu không tốt thì chỉ cần ăn thế này thôi!
Không khí trên bàn ăn bỗng chốc gượng gạo. Linh hết nhìn thái độ của Việt, rồi lại liếc sang Như Ngọc. Lòng thầm nghĩ, chị ta quan tâm và hiểu anh hơn cô rất nhiều...
Việt buông đũa, lần này đã ngước lên nhìn Như Ngọc, nhưng không phải ánh mắt yêu thương mà chị ta mong chờ. Một ánh mắt lạnh lùng, sắc lẹm:
- Như Ngọc, tôi không phải bệnh nhân của cậu. Đừng làm như vậy nữa! Bạn gái tôi sẽ khó chịu!
Khuôn mặt Như Ngọc cứng ngắc, đen lại. Chị ta hơi lúng túng, vội vàng chữa cháy:
- Chết thật, bệnh nghề nghiệp, cảm ơn cậu nhắc nhở!
Hoàng nãy giờ im lặng, anh lắc đầu trước thái độ của Ngọc. Đây là buổi hẹn để Việt giới thiệu bạn gái, chứ không phải để Ngọc chứng tỏ cho bạn gái Việt là mình hiểu Việt đến đâu. Nhưng cuối cùng vẫn lại là anh lên tiếng hòa giải:
- Mọi người thoải mái lên nào. Bác sĩ chúng tôi thi thoảng cũng hay bị mắc bệnh nghề nghiệp. Giống như cậu đấy Việt, thích ra lệnh cho người khác. Haha!
Lời đùa tếu chẳng khiến ai cười nổi. Bữa ăn ảm đạm cứ thứ trôi đi.
Bữa ăn kết thúc. Hoàng và Việt đi ra lấy xe. Chỉ còn lại Linh và Ngọc đứng trước sảnh lớn nhà hàng.
- Đừng lấy làm đắc ý. Cô nghĩ Việt thực sự nghiêm túc với cô ư? – Như Ngọc nhếch môi, buông ra từng lời cay đắng.
Linh khẽ thở dài, cô biết lúc đầu giới thiệu chị ta chỉ làm bộ thân thiết, nhưng thực ra rất ghét cô. Trong bữa ăn Như Ngọc cũng uống khá nhiều, lời lẽ này cũng một phần do rượu nên Linh im lặng, không trả lời.
Thấy Linh không nói gì cả, chị ta tức giận, hét lớn:
- Này, nói cho cô biết, gia đình Việt sẽ không chấp nhận cậu ấy yêu một cô gái ở xa như cô đâu. Hai người chỉ yêu đương chơi thôi, cô làm sao có thế xứng đáng với gia đình cậu ấy? Không bao giờ!!!
Linh quay ra nhìn Như Ngọc. Mặt chị ta đỏ bừng vì uống nhiều rượu. Nguyên tắc của cô vẫn là không đối đáp với người say. Vì vậy, Linh mỉm cười, bình thản nói:
- Chị say rồi!
Như Ngọc phá lên cười, rồi nắm chặt cổ tay cô, giọng đầy khiêu khích:
- Nghe này, chúng tôi là thanh mai trúc mã. Mẹ Việt đã nói tôi chính là con dâu của bà. Còn cô, hai người sẽ sớm phải chia tay thôi! Thử nghĩ xem, một quân nhân như Việt sẽ phản bội cả gia đình vì cô ư? Hai mấy năm quen biết Việt nên tôi hiểu cậu ấy hơn cô hiểu gấp nhiều lần!
Từng câu chữ chị ta nói ra khiến Linh bị lung lay, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh:
- Chuyện của tôi và anh ấy, chúng tôi sẽ tự giải quyết. Không phải việc của chị! Bỏ tay tôi ra!
Như Ngọc bị những lời như này làm cho tức giận cực độ, tay không chịu buông. Chị ta nghiến răng, gằn ra từng chữ:
- Nói những lời như vậy mà cô còn không chịu rút lui. Không đời nào hai người có thể yêu nhau lâu được đâu.
Cổ tay bị xiết chặt, đúng chỗ đau lần trước, mặt Linh nhăn lại. Đúng là bác sĩ, vừa biết chữa bệnh, vừa có thể làm đau người khác.
Vừa vặn Việt lái xe đến, nhìn thấy cảnh như vậy, anh rất tức giận, vội vàng xuống xe. Anh chạy đến, hất mạnh tay Như Ngọc ra. Chị ta loạng choạng suýt ngã.
Việt ôm lấy Linh, cầm cổ tay cô lên xem. Đúng tay đau mới khỏi, mặt Linh hơi tái. Anh ném ánh mắt giận dữ về phía Như Ngọc, lớn tiếng nói:
- Như Ngọc, tôi không biết cả hai nói gì làm gì nhưng cậu đã làm đau bạn gái tôi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hoàng cũng vừa lái xe đến, thấy mọi chuyện có gì đó không ổn, anh chạy ra xem.
- Có chuyện gì vậy?
- Cổ tay lần trước của Linh lại đau – Việt đáp – Cậu xem giúp tôi!
Hoàng gật đầu. Linh ngồi ở ghế đá, Hoàng xoay xoay cổ tay cô kiểm tra.
Còn Việt, anh lôi Như Ngọc đi chỗ khác, khuôn mặt vẫn không hết tức giận.
- Đi đâu? – Như Ngọc mơ màng.
- Chúng ta nói chuyện! – Anh gằn giọng, nói ra từng chữ rõ ràng.
Trước thái độ của Việt hiện tại, Như Ngọc có hơi run sợ. Nhưng chị ta nhanh chóng lấy được vẻ bình tĩnh:
- Chuyện vừa rồi, tôi không cố ý!
- Đó là một phần. Giờ tôi chỉ nói cho cậu ba điều ngắn gọn!
Việt bây giờ thực sự rất đáng sợ, Như Ngọc gần như đã chạm đến giới hạn chịu đựng của anh.
- Thứ nhất: Từ trước đến nay, chúng ta chỉ là bạn bè, đừng có cố gắng theo đuổi tôi vô ích. Thứ hai: Hy vọng cậu hãy cư xử đúng mực như một người bạn, đừng lên đơn vị tôi nữa. Thứ ba: Tôi sẽ đấu tranh bảo vệ người mình yêu đến cùng vậy nên cũng đừng bày thủ đoạn hại Linh, tôi không để yên đâu!
Lời của quân nhân nói ra, trọng lượng rất lớn. Như Ngọc nuốt lấy từng chữ, nhếch môi:
- Cậu nghĩ hai bác sẽ cho cậu yêu xa?
- Cậu không phải bố mẹ tôi, làm sao hiểu được họ bằng tôi? – Việt bình tĩnh đáp lại.
Nói xong, anh quay người rời đi, bỏ mặc Như Ngọc ở đấy. Bị những lời của Việt làm cho khuôn mặt xinh đẹp của chị ta hết xanh lại đỏ rồi chuyển trắng.
Việt đi đến chỗ Linh, Hoàng nói với anh cổ tay của Linh không sao, để an toàn anh đã băng lại. Việt nhìn cổ tay cô lại một nữa phải băng trắng, trong lòng vẫn không bớt tức giận.
- Được rồi, Như Ngọc ở bên kia! Chúng tôi về trước!
Việt ôm eo Linh, nhanh chóng rời đi.
- Hai người nãy nói gì thế? – Linh tò mò, ghé sát tai anh nói nhỏ.
Việt im lặng qua mở cửa xe cho cô. Lúc lên xe anh mới bình thản trả lời:
- Cảnh cáo!
Chỉ có hai chữ nhưng bao hàm đầy sự tức giận. Linh không hỏi thêm gì nữa.
------------
- Sorry vì sự chậm trễ ^^
- Hay hãy vote sao vàng ha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro