36 - "Thiên thần nhỏ, chào con."
Chap cuối rồi các rds ơi, chap này Au sẽ tặng cho 2 rds đã đợi fic và vote cho Au từ đầu tới cuối chap, đó là: ngoc1023 và ngocanhdo0306. Chúc các rds đọc zui zẻ!!!
...
~5 năm sau~
Chanyeol năm nay 22 tuổi và Kyung Soo thì 21. Anh vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái và ngay lập tức vào công ty của gia đình để làm việc. Kyung Soo cũng đang giữ chức trưởng phòng sau hai năm thực tập tại công ty của mẹ cậu. Nhìn chung cuộc sống gia đình của cả hai đều ổn định, và tình cảm họ dành cho nhau vẫn mặn nồng như năm xưa, mọi thứ hiện tại đều không có gì phải lăn tăn suy nghĩ. Tuy nhiên, gần đây lại có một chuyện khiến Chanyeol phải bận tâm.
Chanyeol để ý rằng dạo này trông Kyung Soo có vẻ rất mệt mỏi và anh là người cảm thấy lo lắng hơn ai hết. Sau những giờ làm từ công sở về nhà, Kyung Soo liền lên ngay phòng và nằm nghỉ ngơi vì cậu nói rằng trong người rất mệt và khó chịu. Việc ăn uống của cậu cũng khác trước nhiều, mỗi bữa cậu chỉ ăn một chút sau đó buông đũa mà chỉ uống nước lọc, Kyung Soo cảm thấy không ngon miệng và không thể ăn thêm. Chanyeol đã nhiều lần bảo cậu đi khám bác sỹ, nhưng Kyung Soo chỉ mỉm cười nói với anh rằng: "Không sao đâu, có lẽ là do công việc hơi nặng nên em chỉ bị căng thẳng thôi mà."
Thế nhưng, đến hôm nay thì mức độ nghiêm trọng của sự việc quả thật không thể cho qua được rồi. Kyung Soo đang đứng chuẩn bị bữa sáng tại phòng bếp cho anh và cậu thì bỗng dưng cảm thấy cổ họng cứ nôn nao, sau đó thì cảm giác buồn nôn dâng lên đến tập miệng, Kyung Soo phải bỏ cả nồi soup đang nấu dở để chạy vào phòng tắm. Chanyeol ra sức vuốt vào lưng vợ mình, đôi mày từ lâu đã nhăn tít cả lại lo lắng cho con người nhỏ bé đang quặn bụng lên ói mửa khó khăn.
- Sooie, em có sao không? - Anh sốt sắng hỏi khi thấy cậu có dấu hiệu bình thường trở lại.
- ... - Kyung Soo đứng dựa người vào Chanyeol, điều hòa lại nhịp thở của mình rồi trả lời - Em thấy khó chịu lắm. Không biết bị sao nữa...
- Đi nào, anh dìu em vào phòng nằm nghỉ. Anh sẽ gọi bác sỹ Goo.
Chanyeol dìu Kyung Soo lên giường và đắp chăn ngay ngắn cho cậu. Sau đó gọi điện cho bác sỹ tư của gia đình anh.
Mười phút sau, bác sỹ Goo đã có mặt và cùng đi với ông còn có cả mẹ KyungHee và mẹ HaNeul nữa.
- Chanyeol! Kyung Soo nó làm sao thế hả con? - Bà HaNeul khi vừa bước xuống xe đã chạy đến nắm tay Chanyeol hỏi han. Còn bà KyungHee thì đã cùng bác sỹ Goo lên phòng xem con trai mình thế nào.
- Con cũng không biết mẹ ạ. Mấy ngày nay Sooie trông rất mệt mỏi và uể oải, lại còn ăn rất ít. Sáng nay tự dưng đang nấu ăn thì chạy và phòng và ói mửa liên tục.
- Có khi nào...
...
Một lát sau, khi Chanyeol và mẹ mình vào phòng thì thấy bác sỹ Goo đang bước ra ngoài với gương mặt như vừa gặp phải chuyện gì đó rất bất ngờ, bà KyungHee thì đang nắm lấy tay Kyung Soo, trên má bà là một giọt nước mắt đang lăn dài.
- Mẹ... Có chuyện gì vậy ạ? / Có chuyện gì vậy KyungHee? - Cả Chanyeol và bà Park cùng đồng thanh cất tiếng hỏi.
- Sooie, có chuyện gì vậy em? - Chanyeol lập tức đến ngồi bên mép giường cạnh Kyung Soo, hỏi han cậu.
- HaNeul à... - Bà KyungHee giọng run run nói nói với bà Park.
- Sao thế KyungHee? Có chuyện gì thế?
- HaNeul à!!
- Tôi đây, có chuyện gì vậy?
Cả Chanyeol và bà Park đều cực kỳ ngạc nhiên và lo lắng trước biểu hiện của bà KyungHee.
- HaNeul à!!! Chúng ta sắp có cháu bế rồi!!! - Bà KyungHee nói to trong khi trên môi bà đã nở ra một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Bà Park và Chanyeol trợn tròn mắt.
- KyungHee! cậu vừa nói gì vậy?
- Đúng vậy HaNeul à, Sooie của chúng ta đang có em bé đó!! - Những giọt nước mắt hạnh phúc đang tiếp tục trào ra và lăn dài trên đôi má gầy gầy của bà KyungHee.
- Thật không vậy KyungHee? Cậu nói thật chứ hả???? - Bà HaNeul cũng không kìm được cảm xúc của mình - Tạ ơn Thượng Đế! Tạ ơn Ngài! - Một giọt, rồi một giọt nước mắt hạnh phúc nữa cũng đã tràn ra nơi khóe mắt của bà HaNeul.
Chanyeol vẫn còn ngạc nhiên, lập tức quay sang nhìn Kyung Soo. Anh bắt gặp nét cười đang lấp lánh trong đôi mắt sáng của cậu và đôi môi nhỏ xinh đó đang cong lên thành một nụ cười. Kyung Soo khẽ gật đầu.
- Chúc mừng anh Chanyeolie. Anh được làm bố rồi.
Chanyeol như không tin vào tai mình cho đến khi bà KyungHee cất tiếng:
- Đúng vậy Chanyeol à, bác sỹ Goo nói rằng Sooie của chúng ta đã mang thai được hai tháng rưỡi rồi đó!
Ba giây sau, Chanyeol mới xử lí được tất cả mọi dữ liệu mà não bộ mình vừa tiếp nhận. Điều hạnh phúc này quá bất ngờ đối với anh. Chanyeol mừng rỡ ôm chầm lấy Kyung Soo vào lòng mình, siết thật chặt con người nhỏ bé đó để cho cậu thấy niềm hạnh phúc tột cùng đang lan tỏa khắp tâm trí của Chanyeol. Cậu và anh đã xác định rằng sau này khi mọi thứ ổn định sẽ xin con nuôi, nhưng không ngờ Thượng Đế lại ưu ái họ như vậy, đã gửi xuống cho Kyung Soo và Chanyeol một thiên thần từ cõi thiên đàng. Nó còn hơn cả mong đợi của cậu và anh. Chanyeol đang hạnh phúc, hạnh phúc lắm! Không gì có thể diễn tả được niềm hạnh phúc lớn lao của anh ngay lúc này đây.
- Sooie, Sooie!!! Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm!! Anh yêu em, Sooie à! Anh yêu em!
Kyung Soo thực sự cảm nhận được Chanyeol đang hạnh phúc như thế nào qua cái ôm của anh dành cho mình. Đúng vậy, cậu cũng đã rất bất ngờ và vô cùng hạnh phúc. Bác sỹ nói đây là một trường hợp rất hiếm có trong lịch sử y học. Và Kyung Soo là một trong những trường hợp hiếm có đó, cậu đang mang trong mình sinh linh bé bỏng được kết tinh từ tình yêu của cậu và anh. Kyung Soo mỉm cười đưa tay lên đặt vào tấm lưng rộng của Chanyeol, nói:
- Em cũng yêu anh, Chanyeolie.
Chanyeol nới lỏng vòng tay của mình ra, đặt một nụ hôn lên trán của Kyung Soo để thể hiện sự biết ơn của anh dành cho cậu. Rồi Chanyeol cúi người xuống nơi
bụng Kyung Soo, với ánh mắt dịu dàng và giọng nói đầy yêu thương:
- Thiên thần nhỏ, chào con.
-End 36-
07/12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro