33 - Du lịch Bắc Kinh.
Bây giờ là 7 giờ 20 phút tối, Chanyeol và Kyung Soo vừa hoàn thành chuyến bay từ Seoul đến Bắc Kinh và hiện giờ đang mang hành lý vào phòng khách sạn, nơi mà họ sẽ ở lại trong những ngày sắp đến. Vừa vào đến phòng, Kyung Soo đã nhảy ầm lên giường nằm dang hai tay hai chân, nhắm mắt hưởng thụ, giọng nói mãn nguyện:
- A~ Thích quá! Đây đúng là Bắc Kinh rồi! - Kyung Soo nói xong liền đổi tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường đệm, một tay chống lên đầu và một tay thì để ngang eo, nói - Chanyeolie~ chào mừng anh đến Bắc Kinh... cùng với em.~
Chanyeol một tay đang xếp vali lại cho ngay ngắn, sau khi nhìn thấy Kyung Soo với điệu bộ như vậy liền dừng tay và quay hẳn sang, nói:
- Em đừng tưởng rằng anh hiền lành nên sẽ không làm gì em. Là đàn ông, chắc em cũng hiểu rằng loài chúng ta rất dễ mất kiểm soát chứ? Vậy cho nên ngừng việc câu dẫn anh đi! - Nói rồi anh lại quay sang và tiếp tục kéo vali.
- Anh nói cái gì cơ? Em chẳng hiểu tí nào~ - Kyung Soo một trăm phần trăm đã hiểu Chanyeol đang nói về cái tướng nằm của mình nhưng vẫn cứ muốn trêu anh nên vẫn tiêp tục giữ nguyên tư thế lúc nãy không một chút thay đổi.
Ánh mắt thiếu gia Park Chanyeol bỗng thay đổi, tối sầm lại. Thân người cao cao kia thoắt cái đã lao vụt lên giường, đè chặt Kyung Soo xuống, giọng nói anh trầm lại:
- Anh nhớ rằng mình đã cảnh báo em vài giây trước?
Kyung Soo lúc này đang bị ép chặt dưới thân người của Chanyeol, mắt cậu mở to tròn xoe nhìn anh. Rồi Kyung Soo bỗng bật cười, cậu lấy tay chọt chọt vào ngực của Chanyeol, nói giọng dễ thương:
- Chanyeolie à~ Em biết anh sẽ không làm thế với em mà, phải không? - Kyung Soo cười khúc khích nhìn Chanyeol.
Bẵng một lúc, Chanyeol mới thở hắt ra như vẻ bất lực, trở người ngồi thẳng dậy, anh búng nhẹ vào trán Kyung Soo:
- Em cuối cùng đều là thử sức chịu đựng của anh! Nhưng mà anh là con trai đang lớn đó! Kiềm chế thật sự rất đau khổ. Vậy nên đừng chọc anh như thế nữa, có được không?
- Em biết rồi~ Sẽ không làm vậy nữa đâu! - Nói rồi Kyung Soo nhón người lên hôn chụt vào môi của anh - Cười lên xem nào! Đừng có để bộ mặt đau khổ như vậy nữa, em không yêu đâu!
- Em không yêu anh thì yêu ai bây giờ? Em đã thuộc về anh rồi! - Chanyeol cũng liền kéo Kyung Soo lại, đặt môi mình lên trên môi cậu, anh nói giữa những cái chạm nồng nàn của đầu lưỡi.
Lần nào Kyung Soo cũng bị đắm chìm vào những nụ hôn của Chanyeol. Anh hôn giỏi, không, là rất giỏi. Nụ hôn của anh luôn dìu dắt cậu vào một thế giới ngọt ngào và đầy đam mê, đầy những yêu thương.
Nụ hôn có lẽ sẽ mãi tiếp tục như thế nếu như Kyung Soo không đẩy anh ra khỏi mình để điều hòa lại nhịp thở. Nụ hôn quyến rũ đó làm cho buồng phổi của Kyung Soo bị rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí.
Hai đôi môi luyến tiếc rời nhau ra, để lại tiếng chạm khẽ đầy luyến tiếc.
- Em đói~ Chúng ta nên đi ăn, em sẽ giới thiệu những món ăn ngon nhất ở Bắc Kinh cho anh.
- Được rồi! Anh cũng đang đói.
...
Kyung Soo và Chanyeol nắm tay nhau đi bộ đến một quán ăn nhỏ gần nơi họ ở. Tầm nhìn chỗ họ ngồi hướng ra phía xa xa là một cây cầu được trang trí bởi các lồng đèn đỏ dọc hai bên cầu, chỉ cần nhìn vào đó thôi cũng đã có thể cảm nhận được một không khí ấm áp đến mê người. Sau khi thưởng thức những món ăn đặc sản dân dã ở Bắc Kinh, Chanyeol và Kyung Soo cùng thả bộ đến cây cầu đó.
- Anh biết cây cầu này là gì không? - Kyung Soo khẽ nói trong khi đan chặt tay mình vào tay Chanyeol. - Đây là cây cầu mang tên Thiên Ái Tâm, người ta nói nếu như hai người cùng đến đây và trong tâm trí của cả hai chỉ có duy nhất hình bóng của đối phương thì họ sẽ ở bên nhau suốt đời.
Kyung Soo dứt câu nói cũng là lúc họ đã dừng lại ở giữa cây cầu. Bóng đỏ của những chiếc đèn lồng in hằn xuống mặt nước rung động, tạo nên những hình ảnh mờ ảo nhưng đẹp đến lạ kỳ. Chanyeol xoay người mình và người Kyung Soo lại để họ đứng đối diện, anh nắm lấy tay cậu thật chặt, nhìn thẳng vào mắt cậu:
- Vậy ngay lúc này đây, trong tâm trí em có anh hay không?
Kyung Soo nhìn sâu vào mắt Chanyeol, trong con ngươi đen láy của cậu lúc này hoàn toàn là hình ảnh một chàng trai trưởng thành nhưng chín chắn với hàng lông mày rậm nam tính. Và không chỉ có thể, hình ảnh đó hiện đang lấp đầy tất cả những khoảng trống trong tâm trí cậu, bao phủ lấy cả tâm hồn và trái tim của Kyung Soo.
- Mọi nơi trong tâm trí em đều là hình ảnh của anh, Chanyeolie. - Kyung Soo nhìn thẳng vào mắt của Chanyeol, thành thật thốt lên từng lời. Cậu bỗng thấy hồi hộp cứ như đang trao lời thề trong lễ cưới của cậu và Chanyeol vậy.
Chanyeol nhẹ nhàng đưa tay của Kyung Soo đặt lên ngực trái của mình, anh nói:
- Sooie, trái tim này đang đập là vì em. Bởi vì... cả linh hồn của anh, từ lâu đã phó thác cho em rồi.
Kyung Soo trên môi không thể giấu đi nụ cười, ánh mắt long lanh tràn đầy màu đỏ ấm áp của những lồng đèn chiếu rọi. Chanyeol cũng cười, nụ cười của hạnh phúc hiện hữu trên bờ môi mềm ngọt mà Kyung Soo thường nói. Cảm xúc tình yêu trong hai người bỗng dâng lên từ từ nhưng mạnh mẽ, họ kéo nhau vào một cái ôm siết thật chặt để trao tặng niềm yêu thương, san sẻ niềm hạnh phúc.
Tại nơi này đây, xin Thượng Đế hãy chứng giám cho hai con người, để hai trái tim luôn hòa cùng nhịp đập, để niềm hạnh phúc theo bên họ suốt đời.
-End 33-
07/12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro