Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31 - Thử thách và tình yêu chân chính.

Tự nhiên gần đây thìch bài này gê, các rds nghe cho thư giản đi ạ, như ở chap trc au đã nói chap này sẽ buồn đó!
...........

Hai ngày sau, như lời bà Park nói, mẹ Kyung Soo đến thăm gia đình bạn và con trai mình. Bữa cơm gia đình được dọn lên ấm nóng, nhưng không khí lại căng thẳng đến lạ. Bà KyungHee cảm thấy nét mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng, đặc biệt là Kyung Soo con trai bà, thằng bé có vẻ rất lo lắng.

Sau khi ăn xong, mọi người đều quây quần ở phòng khách để nói chuyện, nhưng không khí lại là sự im lặng bất thường, chỉ có tiếng nhân viên phát thanh nói giọng đều đều trong truyền hình, thỉnh thoảng còn là tiếng thở dài khe khẽ của bà Park. Như không thể chịu được không khí im lặng này, bà KyungHee lên tiếng:

- Mọi người có chuyện gì cần nói với mình sao? - Bà có một linh tính...

- KyungHee, đúng là như vậy. Chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu. - Bà Park lên tiếng sau một hồi trầm mặc. - Cậu hãy bình tĩnh và nghe bọn trẻ nói chuyện, được chứ?

Bà KyungHee nhìn sang con trai mình đang ngồi cạnh Chanyeol, hai đứa trông cực kỳ căng thẳng. Lòng bà lại quặn lên, có chuyện gì mà thái độ của mọi người lại như thế này? "Chẳng lẽ... Mà không phải đâu, làm sao có thể có chuyện đó..."

- Hai đứa! Kyung Soo, Chanyeol, có chuyện gì mau nói cho mẹ nghe nào? - Bà cố lấy tone giọng bình thường nhất để lên tiếng.

- Thưa bác... - Chanyeol bắt đầu lên tiếng, nhưng ngay lập tức đã cảm nhận được cái nắm tay thật chặt của Kyung Soo, anh nhìn sang và bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn mình như muốn nói: "Hãy để em nói với mẹ, em có thể làm được."

Bà KyungHee hoàn toàn nhìn thấy cái nắm tay đó, nhìn thấy ánh mắt của con trai mình. Bà chột dạ. Nhưng một lần nữa lại tiếp tục phủ nhận, phủ nhận một điều gì đó mơ hồ mà tưởng như bà đã có thể đoán ra được.

- Thưa mẹ, hôm nay con và anh Chanyeol có chuyện muốn nói với mẹ. - Kyung Soo lên tiếng trong khi đôi bàn tay nhận được cái siết thật chặt từ bàn tay của Chanyeol. Cậu nhìn thẳng vào mắt bà, nói rõ ràng từng tiếng một - Con và anh Chanyeol, chúng con có tình cảm với nhau.

Bà KyungHee nghe như có sét đánh vào tai mình. Bà không nghe lầm chứ? Con trai bà... vừa nói rằng giữa nó và Chanyeol đang có quan hệ yêu đương với nhau ư? Điều mà bà lo sợ đang dần hiện ra ngày một rõ ràng trước mắt... Điều này, không thể được, tuyệt đối không thể được.

- Kyung Soo, con đang đùa mẹ đúng không? - Bà KyungHee lên tiếng, đôi mắt bà vô thần và khóe môi thì khẽ nhếch lên một nụ cười gắng gượng.

Cả Chanyeol và Kyung Soo đều nhìn vào bà KyungHee. Trong lòng mỗi người đều dâng lên một nỗi lo sợ vô hình đang dần dần bóp nghẹt trái tim họ.

- Mẹ...

- Kyung Soo, hãy nói với mẹ rằng con chỉ nói đùa thôi... - Bà KyungHee nói, tưởng như đang dùng chút sức lực cuối cùng để níu kéo một điều gì đó to lớn, một điều gì đó khó khăn. Lồng ngực bà lúc thật nặng, thật tức. Cổ họng bà nghẹn lại và khóe mắt đã bắt đầu hằn đỏ những đường gân máu.

- Mẹ, mẹ đừng như vậy... - Giọng Kyung Soo run run thốt ra khi nhìn biểu hiện của mẹ mình, nhưng trong giọng nói đó vẫn có sự kiên cường đến kỳ lạ, mạnh mẽ đến vô cùng. - Con và anh Chanyeol, thực sự là có tình cảm chân thật với nhau. Chúng con yêu nhau, thưa mẹ.

Bà KyungHee nghe tiếng lòng mình đang tan vỡ ra từng mảnh nhỏ. Điều này, chẳng phải là cấm kỵ sao? Chẳng phải là không thể xảy ra sao? Tại sao... mọi việc luôn đi theo chiều hướng khó khăn này, luôn phải đi ngược lại với những gì bà mong muốn? Tại sao?...

Cố ngăn cho những giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt đỏ hoe, giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh và ngăn cảm xúc không vỡ òa ra ngay lúc này, bà cố gắng lên tiếng một cách rắn rỏi nhất, một cách lạnh lùng nhất. Ánh mắt bà kiên định.

- Kyung Soo, con mau thu xếp đồ đạc, theo mẹ về Canada.

Câu nói của bà KyungHee làm cho cả ba người đều không ngờ đến, cùng một lúc ngẩng lên nhìn bà với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn lo lắng, đau thương...

- KyungHee...

- Thưa bác...

- Mẹ...

- Do Kyung Soo! Con có nghe lời mẹ không! - Bà KyungHee bỗng quát lên. Chẳng phải vì bà tức giận, cũng chẳng vì khó chịu. Chỉ là bà đang cố gồng mình để che giấu nỗi đau đang cắn xé trong lòng...

- KyungHee, cậu hãy bình tĩnh lại...

- Xin lỗi cậu HaNeul, tôi cần thời gian. - Nói rồi bà KyungHee đứng dậy để che đi giọt nước mắt đã ứa tràn trên gò má, bước thật nhanh ra phía cửa để ra ngoài.

Kyung Soo đang thật sự rất run, rất đau và rất sợ. Cái siết tay giữa cậu và anh nay lại càng chặt hơn bao giờ hết.

Chanyeol không biết nên làm gì vào lúc này, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ với anh. Mẹ cậu không đồng ý với quan hệ này, bây giờ cậu và anh sắp phải rời nhau. Chanyeol cho dù có chín chắn đến đâu, nhưng suy cho cùng là vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành để có thể ứng biến trong tình cảnh này, anh liền tìm đến ánh mắt của mẹ mình để xin môt lời khuyên. Bà Park nhìn cả hai, trong ánh mắt sâu thẳm đó của bà, Chanyeol có thể đọc được những gì mà bà muốn nói: "Lúc này hai đứa nên làm theo lời mẹ Kyung Soo, hãy để KyungHee bình tĩnh lại trước đã."

Kyung Soo cũng hiểu ánh mắt của bà Park. Cả hai nuối tiếc rời tay nhau, cậu đứng dậy lên phòng và gấp nhanh đồ đạc của mình. Cậu đang rất sợ, thực sự rất sợ. Bàn tay đang run lên bần bật...

Kyung Soo bước ra cổng với ánh mắt long lanh chứa nước nuối tiếc nhìn về phía Chanyeol.

Anh không kìm lòng khi nhìn thấy ánh mắt mỏng manh tựa hồ sương đó, chạy đến bên cậu và ôm cậu vào lòng, anh thầm thì:

- Sooie, không sao đâu. Chúng ta nhất định sẽ vượt qua được. - Ann khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm của cậu sau đó luyến tiếc buông rời bàn tay nhỏ nhắn đó ra.

...

Kyung Soo rời đi cùng với bà KyungHee. Trong suốt chuyến đi trở về Canada, bà đã không nói bất cứ một tiếng nào với cậu. Khi về đến nhà, bà lập tức vào phòng mình và không bước ra ngoài dù chỉ một lần. Kyung Soo vừa lo lắng, vừa vô cùng sợ hãi. Chưa bao giờ mẹ đối với cậu lạnh lùng như vậy. Cậu biết, tình cảm này là khó chấp nhận. Cậu biết mẹ là vì lo cho cậu mới trở nên như vậy. Kyung Soo thấy đau lòng. Đau lắm. Bản thân cậu và Chanyeol khi bước vào tình cảm này đã hết sức mệt mỏi, nay nhìn thấy mẹ mình như vậy, lòng cậu lại càng cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết. Sinh ra là con chưa làm gì để báo hiếu cho mẹ mà đã để mẹ phải đau lòng như vậy, cậu cảm thấy bản thân mình thật bất lực...

Suốt 2 ngày nay, bà KyungHee đã không bước ra khỏi phòng một bước. Bà cố gắng suy nghĩ trong khi nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt. Chồng bà, cũng là một người đồng tính. Chỉ vì cái danh dự cháu đích tôn trong dòng họ và ông phải kết hôn với bà, hai người đã sinh ra Kyung Soo như một người nối dõi dòng giống cho gia đình. Hoàn toàn không có tình yêu. Sau khi sinh linh bé bỏng đó ra đời, bà mới biết được sự thật kinh hoàng như vậy. Nhưng bố Kyung Soo không phải là một kẻ tồi, ông quỳ trước mặt bà ròng rã một ngày để thay cho lời xin lỗi đã nói quá nhiều lần. Ông nói rằng ông không còn sự lựa chọn nào khác, ông xin bà tha thứ. Người phụ nữ KyungHee lúc đó đã đau đớn như thế nào khi người chồng mình yêu thương nhất lại nói với mình những lời nói như hàng ngàn mũi kim đâm vào lồng ngực. Nhưng rồi sau những ngày suy ngẫm chìm ngập trong đau đớn và nước mắt, bà đã buông tay. Bà không ép ông, để ông đến với tình cảm thực của mình cho dù dòng nước mắt nóng hổi đang lăn tràn trên khuôn mặt hao gầy của bà. Tưởng rằng câu chuyện sẽ kết thúc như thế, nhưng một nỗi ám ảnh kinh hoàng vẫn còn theo bà cho đến tận hôm nay. Chồng bà - người đã từ bỏ hết khoản gia tài đồ sộ của gia đình, từ bỏ công ty của dòng họ, và người đàn ông kia đến với nhau sau khi nhận được sự tha thứ của bà. Nhưng vì cái gai nhọn mang tên định kiến của xã hội, ông đã không thể vượt qua nó. Và con đường cuối cùng dành cho tình yêu lầm lỡ đó, chính là cái chết.

Chính điều này đã ám ảnh KyungHee cho đến bây giờ nên bà vẫn không thể chấp thuận cho tình cảm của con trai. Câu chuyện của 16 năm trước, bà đã vùi sâu vào quá khứ, không một lần nhắc lại cho Kyung Soo vì bà sợ sẽ làm thằng bé tổn thương. Nhưng bây giờ thì sao? Con trai bà, người thân duy nhất của bà trên cuộc đời này, lại một lần nữa dấn chân vào con đường khó khăn đó. Bà sợ, sợ rằng Kyung Soo sẽ dẫm theo vết xe đỗ của cha nó, bà sợ câu chuyện kinh hoàng ngày xưa lại một lần nữa xảy đến. KyungHee biết, con trai mình cũng đã rất đau khổ, rất mệt mỏi khi phải đối mặt với chuyện này, nhưng Kyung Soô bây giờ là đứa con bà yêu hơn cả mạng sống của mình, làm sao bà có thể đứng đó và chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra với nó? Làm sao có thể đây...

...

Đã hai ngày Kyung Soo không ăn không uống bất cứ thứ gì. Cậu chỉ ngồi đó co ro trong góc phòng và mặc cho bóng tối bao trùm lấy thể, bao trùm lấy tâm hồn mình. Mắt cậu sưng húp. Kyung Soo chẳng biết mình đã khóc bao lâu chỉ biết rằng lồng ngực cậu sắp không thể chịu nỗi nữa rồi. Đau thắt quặn lên theo từng nhịp đập của trái tim. Nhưng cơ thể vốn gầy yếu mỏng manh của cậu, làm sao có thể đủ sức mà chống chịu cơn đau này đây? Kyung Soo đã ngất đi, ngất lịm trong đơn đau giằng xé tâm can.

...

Kyung Soo mở đôi mắt nặng trĩu và khẽ nhíu mày vì cái đầu đang đau nhói lên. Ngay lập tức, hình ảnh một khuôn mặt quen thuộc hiện lên choán cả tầm mắt cậu. Là Chanyeol. Anh đang ngồi đó, ngay trước mặt cậu với khuôn mặt lo lắng và đôi mày đang chau lại, thật gần... Kyung Soo không do dự ôm chầm lấy Chanyeol. Cậu không cần biết mình đã phải gồng mình lên để cống chịu như thế nào nhưng ngay lúc này đây Kyung Soo chỉ muốn mềm yếu mà lao vào vòng tay ấp áp của anh ấy mà thôi. Em nhớ anh. Và Kyung Soo bật khóc. Những cảm xúc đè nén mấy hôm nay như vỡ òa ra không một chút vương vấn...

Chanyeol xót xa khi nhìn thấy người yêu trở nên yếu đuối trong vòng tay mình. Anh ôm cậu vào lòng mình, siết chặt để sưởi ấm và an ủi cậu. Chanyeol biết cậu đã rất mệt mỏi, cậu đã rất đau khổ khi phải một mình chịu đựng. Thế nên anh đã đến bên cậu rồi đây, sẽ cùng với Kyung Soo vượt qua mọi sóng gió để cùng được bước trên một con đường hạnh phúc.

- Sooie, đã có anh ở đây rồi, sẽ không sao đâu, không sao đâu.

Tiếng nấc của Kyung Soo vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

- Em biết anh đã rất mệt mỏi, xin lỗi vì đã không đến sớm hơn. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Đúng vậy, lần này Chanyeol đến đây cùng với mẹ mình để thuyết phục cô KyungHee. Anh tin rằng cô sẽ đồng ý, vì không một người mẹ nào không mong con mình hạnh phúc. Chanyeol tự tin mình sẽ là người đem lại hạnh phúc cho Kyung Soo.

...

*cốc cốc cốc*

- KyungHee, là tôi đây. Cậu hãy mở cửa ra đi.

-...

- KyungHee, hãy nghe tôi nói. Một lần thôi cũng được.

Bà Park đứng trước cửa phòng bà KyungHee. Bà là một trong số ít người biết được câu chuyện ngày xưa. Vì là bạn thân chơi với nhau từ khi còn tấm bé, hiện giờ mẹ Kyung Soo đang nghĩ gì, bà đều có thể hiểu hết.

*cạch*

Tiếng cửa phòng bật mở. Bà Park thở phào nhẹ nhỏm vì cuối cùng KyungHee cũng chịu nghe bà nói.

- KyungHee...

- HaNeul... Tôi phải làm sao đây... Tôi sợ mọi chuyện sẽ lại xảy ra... - Bà KyungHee nói trong khi ánh mắt đờ đẫn hướng về phía bức ảnh cũ được đặt trên chiếc tủ đầu giường, là ảnh của chồng bà.

- KyungHee, cậu phải bình tĩnh. Hãy bình tĩnh nghe tôi nói này. - Bà Park nắm lấy hai bàn tay của bạn mình thật chặt, mong rằng có thể tiếp thêm chút sức mạnh cho người phụ nữ đang trong tận cùng đau khổ trước mắt mình. - Kyung Soo và Chanyeol thật sự là có tình cảm với nhau. Tôi khẳng định rằng tình cảm đó là chân thực. - Bà ngừng một lát để quan sát biểu hiện trên gương mặt của bà KyungHee - Tôi biết cậu đang lo lắng cho thằng bé LuHan, nhưng hãy thử nghĩ mà xem, xã hội bây giờ Kyung Soo còn khắt khe như ngày xưa nữa, đổi lại còn thoáng hơn rất nhiều trong vấn đề này rồi. Hơn nữa cậu thấy đấy, JungHo em trai tôi cũng là tình yêu đồng tính nhưng cuối cùng vẫn có thể có một cuộc sống hạnh phúc đấy thôi. Tôi cũng đã từng lo sợ rằng con trai mình sẽ chịu đau khổ, nhưng làm sao có thể ngăn nó đến với hạnh phúc hả cậu? Người làm mẹ tất nhiên luôn muốn con mình được hạnh phúc, và tôi tin cậu cũng vậy mà, phải không KyungHee?

Mẹ Kyung Soo ngước ánh mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều lên nhìn bà Park. Đúng vậy, không có người mẹ nào không muốn con mình hạnh phúc cả...

- Như vậy có được không hả HaNeul?...

- Tôi tin Chanyeol nhà tôi có thể đem lại hạnh phúc cho Kyung Soo. Và tôi càng tin hơn rằng chúng nó sẽ đủ kiên cường để có thể bước qua mọi khó khăn.

Bà KyungHee nhắm mắt lại để giọt nước mắt đau thương cuối cùng tràn ra khỏi khóe mi. Đúng vậy, bà phải tin tưởng sự lựa chọn của con trai mình. Chỉ cần Kyung Soo được hạnh phúc, bà sẽ không cấm đoán điều gì nữa...

...

Bốn người cùng ngồi trong gian phòng khách sang trọng của nhà Kyung Soo. Không khí lại một lần nữa im lặng đến đáng sợ.

- Thưa cô KyungHee, lần trước con đã không thể đường hoàng mà thưa chuyện với cô. Lần này con cùng mẹ đến đây, cốt là muốn xin phép cô cho con cùng với Kyung Soo được ở bên nhau. - Chanyeol nắm lấy tay Kyung Soo đang ngồi lặng thinh bên cạnh mình - Con biết rằng đây là điều khó chấp nhận, nhưng con thật lòng yêu em ấy và con hứa sẽ luôn yêu Kyung Soo, sẽ mang lại hạnh phúc và bảo vệ em ấy. - Chanyeol dừng lại và nhìn sang đôi mắt mệt mỏi của cậu - Chúng con thật sự yêu nhau. Mong bác hãy suy nghĩ lại và chấp thuận chúng con.

Một giọt nước mắt lại lăn dài trên má của bà KyungHee nhưng bà đã mạnh mẽ lấy tay gạt nó đi, bà nói:

- Hai con, mẹ cũng đã suy nghĩ mấy ngày nay. Đối với vị trí của một người mẹ mà nói, chuyện này quả thật rất khó để chấp nhận. - Bà dừng lại và hít một hơi thật sâu - Nhưng dù sao đây cũng là hạnh phúc của các con, những người làm mẹ như cô và HaNeul luôn muốn hai đứa được hạnh phúc. Vì vậy Chanyeol à, cô trao Kyung Soo của cô cho con, hãy bảo vệ nó cho đến cuối đời, con nhé...

Cả Kyung Soo và Chanyeol cùng ngước lên nhìn bà Park.

- Kyung Soo, Chanyeol... Các con đã chọn bước đi trên con đường này thì nhất quyết phải sống vì nó, phải kiên cường để giữ vững sự lựa chọn này. Hãy yêu thương và tin tưởng nhau. Mạnh mẽ lên, các con... Ta tin hai con có thể vượt qua được, nhất định phải sống thật hạnh phúc! - Bà KyungHee kết thúc câu nói bằng một nụ cười mãn nguyện. Bà thực sự cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm rồi...

Những giọt nước mắt hạnh phúc tràn ra khóe mi chảy trên nụ cười vui mừng khôn xiết của Kyung Soo. Mẹ thực sự đã đồng ý rồi! Cậu bước đến bên mẹ mình ôm chầm lấy bà, nói giữa những giọt nước mắt:

- Con cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ nhiều lắm...

Bà KyungHee ôm lấy con mình, nhẹ nhàng vuốt lên tấm lưng đã gầy đi bao nhiêu vì những ngày chìm trong đau đớn dằn vặt của con trai:

- Kyung Soo của mẹ, con nhất định phải hạnh phúc...

Nụ cười của hạnh phúc vỡ òa đã đọng lại trên môi của bốn người. Niềm hạnh phúc vì được đến với nhau, được yêu thương che chở cho nhau. Niềm hạnh phúc của những người làm mẹ khi chứng kiến hạnh phúc của con cái.

Dù mọi thứ có khó khăn đến nhường nào, chỉ cần tình yêu giữa hai người là đủ sâu sắc, đủ tin tưởng và đủ mạnh mẽ thì mọi sóng gió đều có thể vượt qua để cùng nhau chạm vào bến bờ của hạnh phúc.

"Do Kyung Soo, anh sẽ yêu em cho đến khi Trái Đất này ngừng quay."

"Em sẽ yêu anh cho đến khi Mặt Trời không thể chiếu sáng được nữa, Park Chanyeol."

-End 31-

07/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro