Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30 - "Chỉ cần em còn yêu anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay."

- Chanyeolie này... Anh có sợ không? - Kyung Soo nằm trong vòng tay Chanyeol, tay cậu lồng vào những ngón tay thon dài của anh đang đặt ngang eo mình.

- Sợ điều gì hả Sooie? - Chanyeol vùi mặt vào mái đầu với những lọn tóc mềm thơm ngát, hít hà mùi hương quen thuộc của cậu.

- Ngay từ đầu, tình cảm của chúng ta đã là không đúng. Sau này rồi sẽ có lúc mọi người biết chuyện... Anh có sợ phải đối mặt với những ánh mắt kỳ thị, những lời bàn tán không? - Kyung Soo khẽ nói qua cổ họng, ánh mắt hấp háy trong veo nhưng mơ hồ.

Cậu bỗng cảm nhận được cái ôm siết thật chặt từ vòng tay vững chãi của Chanyeol, anh nói:

- Nghe này Sooie, chỉ cần em mãi ở bên anh, cùng anh bước đi trên con đường phía trước thì anh sẽ không sợ bất cứ điều gì cả.

Chanyeol chỉ nói như vậy, nhưng sự vững chãi và tin tưởng mãnh liệt đều có thể dễ dàng nhìn thấy trong câu nói đó. Trong suốt 17 năm có mặt trên đời, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được thứ xúc cảm mang tên tình yêu, và Kyung Soo chính là người đưa nó đến với anh, nụ cười của cậu mang lại những cảm xúc hạnh phúc len lỏi tận sâu trong trái tim Chanyeol. Có những lúc Chanyeol lưỡng lự trước con đường khó khăn này. Hẳn rồi, vì anh chỉ mới 17 tuổi, vẫn chưa đủ chính chắn hoàn toàn để tự quyết định cuộc đời mình. Nhưng khi ngày tháng trôi đi, khi tình cảm anh dành cho cậu ngày càng lớn thì Chanyeol đã chắc chắn rằng: tình cảm anh dành cho Kyung Soo là hoàn toàn chân thật, chỉ cần tin tưởng vào nó thôi, bởi vì... trái tim không bao giờ biết nói dối. Bóng dáng nhỏ bé đó, anh sẽ mãi bảo vệ, sẽ mãi chở che chăm sóc, chỉ cần cậu không buông tay anh, đồng ý ở bên cạnh anh thì dù có đi đến đâu đi chăng nữa, anh sẽ cùng cậu bước đi cho đến tận cùng.

Không hiểu vì sao khi nghe câu nói của Chanyeol, Kyung Soo lại cảm thấy vững chãi đến kỳ lạ, tưởng như câu nói đó chính là đã tiếp thêm sức mạnh để cậu có thể đối mặt với nhiều chông gai phía trước. Kyung Soo biết, tình cảm này là vô cùng khó khăn. Vậy mà cậu đã không nhận ra từ trước, để anh này phải tự mình suy nghĩ, tự mình đấu tranh với nó. Cậu biết, tuy Chanyeol chưa đủ tuổi trưởng thành nhưng anh lại chính chắn đến kỳ lạ, chính chắn hơn rất nhiều so với những người cùng trang lứa. Và cậu cũng biết, với tính cách hay suy nghĩ của anh thì Chanyeol đã phải suy tư rất nhiều về điều này. Vậy nên cậu cũng sẽ quyết định cùng nắm lấy tay anh và đối mặt với nhiều khó khăn đang chờ phía trước. Đơn giản, anh là động lực giúp cậu dũng cảm hơn để bước tiếp con đường mà họ đã lựa chọn.

- Chanyeolie, chỉ khi anh hết yêu em thì em mới buông tay của anh ra. Còn nếu không, em tuyệt đối sẽ không buông tay. - Kyung Soo xiết chặt tay mình hơn trong cái nắm tay của anh, từng chữ thốt ra thật rõ ràng.

- Tuy bây giờ có thể anh chưa tin lời em nói hòan toàn, nhưng em tự tin mà nói với anh, tuyệt đối ngày đó sẽ không bao giờ xảy đến.

- Cảm ơn anh Chanyeolie, vì đã yêu em.

- Cảm ơn em Sooie, vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.

Và đêm đó, họ chìm vào giấc ngủ với niềm tin vào tình yêu, với lời hứa sẽ cùng nhau bước tiếp mặc cho khó khăn đang chờ...

...

Những tháng ngày sau đó, Chanyeol và Kyung Soo tất bật học hành để kết thúc năm học. Chanyeol thì chuẩn bị lên học năm quan trọng cuối cấp. Kyung Soo thì sắp sửa bước vào kỳ thi Đại Học trước mắt, quả thật nhìn bên ngoài cậu cũng chỉ bình thường như bao người khác nhưng đừng vội đánh gia,́ sức học của cậu vượt trội hơn cả. Vì việc học luôn được đặt lên trên hết nên những buổi hẹn hò của cả hai cũng được giảm bớt lại, thay vào đó là những giờ học nghiêm túc tại lớp học hoặc thư viện.

Chanyeol kết thúc kỳ thi học kỳ của mình với kết quả khá là tốt. Bây giờ chỉ còn Kyung Soo là phải tiếp tục học ngày học đêm để chuẩn bị cho kỳ thi. Cậu từ nhỏ đã rất chăm chỉ và rất được thầy cô yêu mến. So với học lực của của Kyung Soo thì kỳ thi này 95% là có thể đỗ đạt, nhưng vì bản tính siêng năng chăm chỉ nên hiện giờ đang cắm đầu vào học không biết ngày đêm, thân tàn ma dại. Nhìn cậu lúc này mái tóc bù xù, mắt thâm quầng vì học khuya, má đã không còn phúng phính như trước mà mắt thì luôn lờ đờ mệt mỏi, Chanyeol là người cảm thấy xót xa nhất. Mỗi đêm cậu học khuya đều mang sữa nóng lên cho Kyung Soo uống, đến lớp học thi cũng là do anh đưa đi đón về. Nhiều lần Chanyeol cũng nhắc cậu đi ngủ sớm nhưng Kyung Soo quả thực rất chăm chỉ và quyết tâm, nên cũng chỉ gật đầu cười với anh xong lại cắm đầu vào sách vở. Chanyeol nhìn cậu gầy rộp đi xót xa ngẫm nghĩ: "Sau khi Sooie thi xong, nhất định phải bắt đi vỗ béo!"

Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt cái đã là ngày thi của Kyung Soo. Đáng ra cậu sẽ thi vào một trường Đại học ở Canada nhưng mẹ cậu nói rằng sớm muộn gì cũng chuyển công tác đến Seoul nên Kyung Soo đã đăng ký vào trường đại học ở Hàn Quốc.

- Sooie cố lên. - Chanyeol đưa cậu đến trường thi. Trước khi Kyung Soo ra khỏi xe, anh đã kéo cậu lại và đặt lên trán cậu một nụ hôn cùng câu cỗ vũ ngắn gọn nhưng chất chứa yêu thương.

- Em biết rồi, nhất định sẽ cố gắng hết sức. - Kyung Soo cười.

...

Ngày thi đại học cuối cùng kết thúc và có vẻ như mọi thứ đều xứng đáng với sự nỗ lực của Kyung Soo, cậu làm bài thi khá ổn. Những ngày sau đó, Kyung Soo thực sự đã được vỗ béo lại bởi Chanyeol. Anh chăm sóc rất chu đáo, nhắc cậu ăn bù vào những ngày học thi, liên tục gắp thức ăn cho cậu trong bữa ăn tối,... Tất cả những sự quan tâm đó của Chanyeol dành cho Kyung Soo đều đã lọt vào mắt của một người, không ai khác chính là bà Park. Bà linh tính rằng có chuyện gì đó giữa Chanyeol và Kyung Soo...

...

*Cốc cốc cốc*

- Là con, Chanyeol ạ.

- Con vào đi.

Chanyeol đẩy cửa bước vào phòng mẹ mình. Lúc nãy bà nói rằng có chuyện muốn nói và bảo anh lên đây.

- Mẹ gọi con có việc gì ạ?

- Con ngồi xuống đi. - Bà Park chậm rãi nói.

Chanyeol nghe lời ngồi xuống chiếc ghế trước mặt bà.

- Được rồi Chanyeol, mẹ sẽ đi thẳng vào vấn đề. - Bà Park nhìn thẳng vào mắt anh - Nói cho mẹ biết, có chuyện gì giữa con và Sooie đúng không?

Chanyeol ngạc nhiên nhìn mẹ mình. "Không lẽ... mẹ đã biết rồi sao?"

- Hãy nói cho mẹ biết, Chanyeol.

- Vâng. Con và em ấy có tình cảm với nhau.

Bà Park dù đã nghi ngờ không ít về chuyện này nhưng khi nghe chính con trai mình thẳng thắn nói về nó, nhịp tim bà thực sự đã đập trật một nhịp. Bà Park im lặng hồi lâu, sau đó cất tiếng nói:

- Được rồi, con biết rằng mẹ không câu nệ chuyện tình yêu đồng tính. Nhưng mẹ hỏi con, con có chắc chắn với tình cảm của mình hay không?

Bà Park đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều trước khi gọi Chanyeol đến đây. Là một người có cái nhìn thấu đáo và sâu sắc, bà biết trong hoàn cảnh này không nên cấm đoán hay la mắng con cái mình. Chuyện tình cảm không thể bắt ép, ngoài ra đây còn là một tình cảm khó khăn. Bà hiểu con trai mình và thằng bé Kyung Soo cũng đã phải mệt mỏi và kiên cường đến mức nào khi vướng vào chuyện tình cảm khó khăn này. Hơn nữa, trong gia đình bà cũng có một người có tình yêu đồng tính nên cái nhìn của bà về vấn đề này cũng thoáng hơn những người cùng thời. Trách nhiệm của bà lúc này là giúp con trai mình xác định rõ ràng tình cảm của mình và hướng lối đi đúng đắn cho cả hai đứa.

- Thưa mẹ, có thể bây giờ con chưa hoàn toàn chín chắn nhưng tình cảm của con đối với Kyung Soo, con chắc chắn đó là chân thật. Con cũng đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này, và quyết định của con luôn luôn là muốn được ở bên em ấy.

Bà Park nhìn vào ánh mắt kiên định của con trai, bà cảm thấy thằng bé đã trưởng thành rồi, thực sự trưởng thành.

- Vậy còn Kyung Soo? Thằng bé có cùng suy nghĩ với con không?

- Con tin tưởng vào tình cảm của em ấy dành cho con, thưa mẹ. - Chanyeol nhìn bà Park, nói từng chữ một cách rõ ràng nhất có thể.

- Được rồi. Mẹ tin hai con. Nhưng các con phải nói chuyện với mẹ của Kyung Soo nữa.

- Vâng, con biết ạ.

- Sắp tới KyungHee sẽ đến đây, các con lựa lời mà nói với cô.

...

Khi Kyung Soo đang nghịch Rubik trên giường của Chanyeol thì anh bước vào:

- Sao thế? Cô HaNeul nói chuyện gì với anh vậy?

- Mẹ biết chuyện chúng ta rồi. - Chanyeol nói với bộ mặt tỉnh bơ.

Kyung Soo nghe thế ngay lập tức đánh rơi khối Rubik trên tay, mắt mở to và người thì đông cứng như tượng. Chanyeol bước đến nhặt khối Rubik lên và trả lại cho cậu và ngồi xuống bên cạnh:

- Mẹ nói rằng chúng ta chỉ cần thuyết phục được mẹ em thôi. Mẹ anh đồng ý chuyện của chúng ta.

Ngay lúc này thì mắt Kyung Soo thực sự còn mở to hơn trước nữa.

- Anh... bảo là... cô haNeul đồng ý... chuyện chúng ta ư? - Kyung Soo nói ngắt quãng trong lúc vẫn còn đông cứng như tượng.

- Đúng vậy. Mẹ anh vốn không quan trọng chuyện này. Vì trong nhà cũng có người như chúng ta nên cái nhìn của mẹ cũng khá thoáng.

Kyung Soo nghe thế liền thoát khỏi trạng thái đông đá, nhảy chồm lên ôm lấy Chanyeol, cậu reo lên vui sướng:

- Woah~ Woah~ Thật là tuyệt vời quá! Chanyeolie, anh có một người mẹ thật tuyệt vời đó. Woah~ Woah~

- Nhưng suy cho cùng cũng là anh nói chuyện quá tốt nên mẹ mới đồng ý. - Chanyeol láu cá bắt đầu giở mưu đồ.

- Chanyeolie của em cũng rất tuyệt, rất tuyệt! - Kyung Soo giơ ngón tay cái, cười tít mắt.

- Vậy thì phải thưởng cho anh chứ.

- Biết rồi, thưởng đây. - Kyung Soo nói rồi chu môi hôn chụt 3 cái vào môi của anh chàng láu cá đáng yêu.

Hai con người đang chìm đắm trong hạnh phúc của tình yêu đó, liệu có đủ dũng cảm, đủ kiên cường và đủ yêu thương để vượt qua trận bão lớn trước mắt?

-End 30-

Chap tiếp theo hơi bị đau thương nha... :"> Mọi người chuẩn bị tinh thần :3

07/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro