Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27 - Hiểu lầm và một nụ hôn.

Những ngày sau đó NaYoung lại tích cực đeo bám Chanyeol hơn trước. Hễ mà tan học một cái là lập tức thấy cô nàng xuất hiện ngay lập tức. Nhưng mà cũng có lý do chính đáng. Chả là đợt báo đăng vừa rồi có hình Chanyeol và NaYoung chụp đôi, toàn trường đã bùng lên một cơn sốt về cặp đôi Chan-Na, đi đến đâu mọi người cũng bàn tán về cặp đôi này, nào là “đáng yêu quá”, nào là “Ảnh giả tình thật”,… vân vân mây mây. Thế nên NaYoung cũng có cơ hội mà làm tới. Đương nhiên Chanyeol đã cật lực làm lơ cô nàng, suốt ngày nói đủ lí do để tẩu thoát trước mặt NaYoung cùng Kyung Soo.

Còn Kyung Soo, khỏi phải nói cậu bực bội như thế nào. NaYoung cứ suốt ngày bám lấy tay của Chanyeol, đến giờ ăn trưa cũng đi theo anh và cậu xuống căn-tin, giờ tự học cũng cùng đi đến thư viện. Lại còn nhiều lần mạnh bạo hẹn hò Chanyeol cùng đi chơi buổi tối. Bực thì có bực, nhưng Kyung Soo cũng rất vui. Vui vì lúc nào Chanyeol bắt buộc phải chọn giữa “bạn gái tin đồn – NaYoung” và cậu, anh luôn luôn hướng ánh mắt về phía cậu đầu tiên. Kyung Soo nghĩ: “Có lẽ anh ấy đối với mình cũng có chút tình cảm nào đó”. Và vì cậu đã nhận ra tình cảm của mình đối với Chanyeol nên cũng thoải mái mà thể hiện tình cảm, thể hiện sự quan tâm của mình đối với anh nhiều hơn. Nếu như những lần trước khi Chanyeol bắt gặp cậu đang nhìn chằm chằm vào mình, anh sẽ hỏi: “Mặt tôi có dính gì hả?” thì Kyung Soo sẽ chỉ đỏ mặt ngượng ngùng và quay đi chỗ khác. Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ, mỗi khi anh hỏi như vậy thì cậu sẽ cười thật tươi mà trả lời rằng: “Vì Hyung Chan của em rất đẹp trai mà!”. Đến lúc đó Chanyeol sẽ bật cười và xoa đầu cậu nói: “Sooie dạo này mạnh mồm quá rồi!”

Hôm nay lại là một ngày buồn chán của Kyung Soo. Vì sao ư? Chỉ có một lý do duy nhất thôi, đó là không có Chanyeol bên cạnh. Lần trước sản phẩm lắp ráp của Chanyeol mang đi dự thi thành phố đã đạt giải cao, nên hôm nay anh cùng thầy đến InCheon để tham gia thi Toàn Quốc. 

Kyung Soo chầm chậm bước đi dọc hàng cây trong công viên nay đã bị bao phủ trắng xóa bởi tuyết, cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới mái vòm xanh ngắt. Nhìn ngoài trời tuyết đang rơi, cậu lại thở dài. Ngày mai Chanyeol mới về…

Đúng lúc đó thì có tin nhắn đến, cậu mở khóa điện thoại, là tin nhắn của Chanyeol: <Sooie, mọi việc kết thúc sớm hơn dự định và tối nay tôi sẽ về đến nhà. Có quà cho cậu đấy!>

Trên môi cậu bỗng nở ra một nụ cười làm không gian một màu tuyết trắng bỗng trở nên sáng rực. Tối nay Chanyeol sẽ về, chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng làm cho tâm trạng Kyung Soo tốt hẳn lên. Cậu nên về nhà và chuẩn bị đón Chanyeol trở về. 

Đúng lúc Chanyeol đứng dậy để đi về nhà, bỗng có một người chạy vụt qua và dúi một phong bì lớn vào tay cậu. Kyung Soo tròn mắt nhìn dáng người chạy thật nhanh ra phía cổng rồi nhìn lại phong bì trên tay mình, trên đó có viết: “Gửi Kyung Soo.”. Kyung Soo thắc mắc, ai lại gửi cái này cho mình và trong phong bì có nội dung gì? Cậu cẩn thận mở chiếc phong bì ra, đó là những tấm ảnh. Kyung Soo lật những tấm ảnh lên, và cậu trợn mắt trước những gì mình nhìn thấy. Đó là những tấm ảnh chụp Chanyeol và NaYoung đang gần gũi nhau, ảnh Chanyeol ôm eo và đang hôn lên cổ cô nàng, ảnh NaYoung đưa tay vuốt ve tấm ngực trần của Chanyeol… Kyung Soo ngạc nhiên đến nỗi không thể thốt nên lời, cậu đưa tay che miệng mình lại để không bật ra những âm thanh vỡ òa. Khóe mắt Kyung Soo nóng ran, cảm tưởng như những giọt nước nóng hổi sắp sửa tràn ra giàn giụa. Lòng cậu đau thắt, cảm giác đau như muốn ngạt thở. Người ta thường nói, nỗi đau của tình yêu là nỗi đau to lớn nhất. Giờ thì cậu đã hiểu rồi, cậu đang đau lắm, rất đau. Vì Kyung Soo đã trót thích Chanyeol quá nhiều rồi… Vậy mà cậu đã từng hy vọng, hy vọng vào từng cử chỉ và ánh mắt ấm áp anh dành cho cậu, hy vọng rằng Chanyeol cũng có tình cảm với mình. Nhưng tất cả chỉ là do mình cậu tưởng tượng nên, tất cả là do cậu huyễn hoặc tạo ra. Chanyeol vừa đẹp trai, vừa tài giỏi như vậy, làm sao có thể thích một người như cậu? Tình yêu giữa hai đứa con trai, liệu Chanyeol có ghê tởm nó không? Cậu sai rồi, sai khi đã bước chân vào tình cảm khó khăn này mất rồi…

Chanyeol vừa về đến nhà thì đã bắt gặp khuôn mặt lo lắng của bà Park.

– Chanyeol à, Sooie của chúng ta chưa có về nhà… Mẹ lo quá!

Chanyeol nghe tim mình đập hẫng một nhịp, anh hỏi vội:

– Em ấy làm sao hả mẹ?

– Lúc chiều bác Lee đến trường đón thằng bé nhưng không có. Điện thoại không bắt máy, đến bây giờ mà vẫn chưa liên lạc được. Mẹ cho thư ký Kim đi tìm ở trường và hỏi các bạn nhưng đều không biết thằng bé ở đâu. Mẹ lo quá, không biết Sooie đang ở đâu… – Bà Park nói, tay bà không ngừng nắm chặt vạt áo vì lo lắng. Từ lâu bà đã xem Kyung Soo như con trai của mình nên cũng không khỏi bồn chồn trong lòng lúc này.

– Con đi tìm em ấy!

Chanyeol nói rồi với vội lấy cái áo khoác và chạy đi trong màn đêm trắng xóa vì tuyết bao phủ. Cậu nghe lòng mình như quặn lên, lo lắng khôn xiết. Sooie của cậu ngây thơ như thế, hiền lành như thế, chẳng thể đoán được điều gì sẽ xảy ra với cậu… Chanyeol chạy đi trong không gian tuyết phủ, từng hơi thở cậu phả ra thành những đợt khói trắng xóa trong không trung. Bên ngoài thì lạnh nhưng trong lòng anh lại như lửa đốt. “Sooie, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì cả…”

Chanyeol đến công viên trung tâm, anh chạy đi tìm quanh quất và chợt ánh mắt dừng lại dưới hàng cây tuyết phủ trắng ngắt, một bóng dáng nhỏ đang run rẩy ngồi giữa trời, chiếc áo khoác mỏng bị tuyết phủ dày. Chanyeol thấy lòng mình thắt lại. Anh lao đến bên cạnh bóng dáng nhỏ ấy:

– Sooie, sao cậu không về nhà mà lại ngồi ở đây? – Giọng anh dồn dập, có chút tức giận trong sự lo lắng chứa chan.

-… – Nhưng đáp lại cậu chỉ là thinh không.

– Sooie, cậu có chuyện gì vậy? Nói tôi nghe! – Chanyeol nắm lấy đôi vai đang khẽ run rẩy. Run rẩy vì lạnh, hay đang cố kìm những giọt nước mắt đang chảy dài trên gò má?

Chanyeol cởi áo khoác mình đang mặc choàng lên thân hình nhỏ bé đó.

– Nào, về nhà với tôi. Về nhà rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…

Chanyeol dừng câu nói giữa chừng vì nhận được cái hất tay của cậu.

– Không… em không ổn đâu Chanyeol à… Em thực sự không ổn… – Kyung Soo đưa đôi mắt đẫm nước lên nhìn Chanyeol, cậu nói nghẹn ngào.

– Sooie?… – Chanyeol ngạc nhiên, và cả lo lắng nữa. Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc, lần đầu tiên anh không thấy nét cười trong đôi mắt trong veo đó. Anh… đã làm gì sai để cậu phải đau lòng như vậy sao?

– Chanyeol… Em xin lỗi vì đã thích anh nhiều đến như vậy… Nhưng làm sao bây giờ, em không thể ngừng trái tim này lại được… – Những giọt nước mắt trong suốt tràn ra nóng hổi trên gò má xanh tái vì lạnh của cậu – Xin lỗi anh chanyeol, nhưng anh không cần để ý đến em đâu… Hãy xem như em không tồn tại và đến với tình yêu của anh… Và làm ơn, đừng ân cần với em như thế nữa… Em sợ trái tim này sẽ yếu đuối mà tìm đến bên anh mất thôi… – Kyung Soo nói trong khi những giọt nước mắt và nỗi đau đã làm nghẹn cứng cổ họng của cậu.

Chanyeol như đông cứng trước những gì mình vừa nghe được. Anh không nhầm chứ, khi vừa nghe cậu nói cậu thích anh? Sooie của anh vừa nói thích anh sao? Đây có phải là mơ không? Giấc mơ mà anh hằng mong ước nay đã trở thành thiện thực. Cậu thật sự có tình cảm với Chanyeol. Anh không thể ngăn lòng mình cảm thấy hạnh phúc. Nhưng… vì sao cậu lại nói xin lỗi với anh? Vì sao những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cậu? Đúng lúc đó thì một ánh sáng lóe lên từ dưới nền đất lạnh. Là ánh sáng phản chiếu từ những tấm ảnh. Chanyeol cuối người nhặt những bức ảnh đó lên và trợn mắt khi nhân vật chính trong tấm hình đó là mình… và NaYoung. Nhưng hơn cả ngạc nhiên, Chanyeol cảm thấy tức giận khi nhìn kỹ vào những bức ảnh này. Đó hẳn là những bức ảnh ghép, là trò đùa quá trớn của NaYoung. Giữa anh và cô ta hoàn toàn không có những điều như thế này! 

– Sooie, nghe tôi nói này! – Chanyeol xoay người Kyung Soo lại và nhìn vào đôi mắt ngập nước của cậu – Giữa tôi và NaYoung chẳng có gì cả, đây hoàn toàn là những tấm ảnh được ghép lại. NaYoung thật sự đã đùa quá trớn rồi. Cậu tin tôi mà, phải không?

Kyung Soo đã ngừng khóc, chỉ còn tiếng nấc nhẹ trong cổ họng. Cậu nghe anh nói… chẳng phải trước kia cậu đã nói là tin anh sao?…

– Tin tôi! Chỉ tin tôi thôi, được chứ? Đây là ảnh ghép! Đó không phải là tôi.

– Chanyeol… Em…

– Sooie, hãy nghe cho rõ đây. – Chanyeol một lần nữa nắm chặt lấy vai cậu, anh nhìn vào mắt cậu bằng ánh mắt nghiêm túc nhất – Anh thích em, và chỉ thích mình em thôi.

– Chanyeol… – Kyung Soo ngạc nhiên không thể thốt nên lời, anh vừa nói rằng anh cũng thích cậu sao? Chanyeol… là thích Kyung Soo sao?

– Xin hãy tin vào tình cảm này của anh, được chứ? – Chanyeol bỗng kéo Kyung Soo vào lòng anh, ôm cậu thật chặt. Như để sưởi ấm cho cơ thể nhỏ bé đang run lên vì lạnh đó vừa để khẳng định lại một lần nữa tình cảm của anh dành cho cậu là chân thật, cho cậu cảm nhận được nhịp tim đang đập thật mạnh của anh. – Sooie, tin anh chứ?

– Em… tin anh! Em tin anh Chanyeol à… – Kyung Soo những giọt nước mắt nóng hổi lại tràn ra từ khóe mắt cậu. Nhưng lần này, là những giọt nước mắt của hạnh phúc. – Em xin lỗi, Chanyeol… Xin lỗi vì đã không tin tưởng anh…

Chanyeol mỉm cười:

– Được rồi, đừng khóc nữa nào.

Anh kéo cậu ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt làm lấm lem gương mặt thiên thần. Ánh mắt họ khẽ chạm nhau, ánh mắt trìu mến của tình yêu. Rồi Chanyeol nhẹ nhàng kéo Kyung Soo lại, đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn ấm nóng, nụ hôn trao những yêu thương, trao tin tưởng. Cái lạnh giá của mùa đông dường như tan biến hết, chỉ còn là một tình cảm ấm áp nhất, một tình cảm chân thành nhất mà họ dành cho nhau. 

Tình yêu, cuối cùng cũng đã đến và sưởi ấm hai tâm hồn, mang chúng lại gần nhau hơn. 

-End 27-

06/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro