Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20 - Giờ học bài chung.

Từ lúc chiều về đến bây giờ, Chanyeol và Kyung Soo vẫn chưa nói với nhau một tiếng nào. Lúc nãy ăn tối mà không khí nó cứ nặng trịch. Bây giờ là 7 giờ tối, đến giờ học chung của hai anh em nhưng Kyung Soo cứ đứng do dự trước cửa phòng Chanyeol mãi mà chưa dám mở cửa. Cậu nghĩ Chanyeol giận mình. Còn lý do vì sao giận thì cậu thật sự vẫn chưa lý giải được. Kyung Soo liên tục đưa tay lên nắm đấm rồi lại đưa xuống, mặt mày nhăn nhó đến khổ sở.

Sau một hồi vật vã trước cửa phòng Chanyeol, cậu quay lưng bước về phòng với ý nghĩ: "Thôi để khi nào anh ấy bớt giận rồi hẵng qua, chứ bây giờ qua học mà không khí âm u như thế này phải làm sao?". Đúng lúc đó thì có tiếng cửa mở, giọng Chanyeol vang lên:

- Sao không mau vào đi?

Kyung Soo giật mình quay lại đã thấy Chanyeol mặt đăm đăm nhìn mình, cảm thấy mình thật sự như chết đến nơi rồi, đành mếu máo bước theo chân Chanyeol vào trong phòng.

Không khí vẫn im lặng đến đáng sợ. Kyung Soo nhanh tay xếp sách vở ra bần, mắt thỉnh thoảng liếc xem biểu hiện trên mặt Chanyeol. Và lần nào cũng như lần nào, biểu cảm của anh đều là lạnh như tiền. Cảm thấy mình không đủ kiên nhẫn để tiếp tục chịu đựng, Kyung Soo đánh liều lên tiếng. Dĩ nhiên với một cách rụt rè:

- Hyung Chan, anh... giận em sao?

Chanyeol ngừng viết, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Kyung Soo nhưng không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu xuống viết bài.

- Hyung Chan... Anh giận em điều gì thì phải nói cho em nghe chứ. Đừng im lặng như vậy mà...

- ...

- Hyung Chan~

- Kris, cậu ta có rủ cậu đi như vậy lần nào chưa?

Kyung Soo nghệch mặt ra vì câu hỏi của Chanyeol nhưng cũng rất nhanh mà trả lời lại.

- Mấy lần trước có nói, nhưng mà em không có đi. Vì em phải về với anh mà. - Kyung Soo nói xong liền nở ra một nụ cười tươi thật là tươi, cố ý nịnh bợ Chanyeol cho hết giận.
Chanyeol thở hắt ra một tiếng. Bản thân anh thực sự lạ lắm. Lửa giận mới lúc nãy còn hừng hực nhưng sau khi thấy nụ cười của Kyung Soo liền ngay lập tức bay biến đi đâu mất. Lúc xưa Chanyeol đã từng làm cho bà Park sợ khiếp vía khi nổi giận. Tính anh trầm tĩnh nên cách thể hiện sự tức giận cũng rất khác. Chanyeol không bao giờ la hét này nọ khi tức giận, anh chỉ đơn giản là im lặng. Nhưng cái sự im lặng của anh phải nói thật sự, thật sự đáng sợ. Bà Park khi xưa vì một chuyện hiểu lầm nên đã gay gắt trách nhầm Chanyeol và nhận được sự im lặng của Chanyeol suốt 3 ngày. Nhưng thật sự dạo gần đây, Chanyeol không thể giận lâu được, đặc biệt khi người đó là Kyung Soo.

- Được rồi, từ nay tôi sẽ xuống tận lớp chờ cậu rồi cùng về.

- ... - Kyung Soo nhìn Chanyeol với khuôn mặt khó hiểu.

- À... ừm... ờ... Vì mẹ dặn tôi phải làm như vậy. -

- À~ Thì ra là vậy! Dạ, em biết rồi. - Kyung Soo gục gặc đầu như hiểu ra vấn đề. - Thật may quá, anh hết giận em rồi ^o^

Chanyeol e hèm một tiếng nho nhỏ ở cổ họng. Vẻ ngoài bình tĩnh ngồi học bài như vậy nhưng thật ra lý trí Chanyeol đang gào thét bên trong: "Trời ơi Park Chanyeol, mày vừa nói ra cái lý do vớ vẩn gì thế?"

Thiếu gia Chanyeol à, rồi dần dần thiếu gia sẽ nhận ra nhiều sự khác biệt của bản thân mình nữa đó!

...

Tối hôm đó vì học bài rất khuya nên Kyung Soo và Chanyeol đã ngủ gục luôn trên bàn học. Và không biết trong giấc mơ của họ có gì, hai bàn tay để trên bàn lại tự tìm đến với nhau cho một cái nắm tay thật chặt và ấm. ♥

-End 20-

05/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro