Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15 - Chăm sóc người bệnh.

Kyung Soo cựa mình thức dậy, sẽ nhíu mày vì một cảm giác đau đầu nhói lên. Cảm thấy môi mình khô khốc, chân tay rã rời không chút sức lực. "À, thì ra hôm qua mình bị sốt". Cậu nặng nhọc đưa tay lên vuốt ngược mái tóc lòa xòa, thấy trán vẫn còn nóng. Định bước xuống giường để uống ít nước làm dịu cổ họng đang bỏng rát, bỗng một tiếng động nhỏ làm Kyung Soo quay về phía chiếc sofa đặt bên góc tường phải. Chanyeol đang nằm đó vừa trở mình vì mỏi. Một cảm giác gì đó dấy lên trong lòng cậu. Là anh lo lắng cho cậu nên nằm ở đó trực suốt đêm cho đến khi ngủ quên sao? Chắc không đâu, có thể phòng anh ấy bị hư hỏng hệ thống sưởi chăng? Cho dù đầu óc tự phủ nhận ý kiến mình vừa nêu ra, nhưng trong lòng Kyung Soo không khỏi cảm thấy rất ấm áp, môi đã tự nhoẻn lên một nụ cười, cho dù nụ cười đó thiếu đi sức sống so với hàng ngày.

Cậu bước đến bên cạnh chiếc sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh. Hyung Chan cao như thế, người dài như thế nên nằm trên chiếc ghế cỏn con này quả đúng không thể vừa được, phải thu chân lại nằm co ro như thế mà ngủ. Kyung Soo lại càng thấy thương anh hơn, cậu đưa tay đắp lại chiếc chăn cho Chanyeol, đôi môi lại mỉm cười ấm áp. Rồi cậu đưa tay, chỉnh lại một cọng tóc đi lạc trên sống mũi anh. Cậu ấm này thường ngày vẫn rất đẹp trai, khi ngủ lại trông thật hiền như vậy. Chanyeol dù tỏ ra rất trưởng thành nhưng đến khi say giấc sẽ trở về với khuôn mặt bình yên, ngoan ngoãn đúng với tuổi của mình. Khi bàn tay Kyung Soo khẽ chạm đến sống mũi thẳng của Chanyeol, dòng chữ của bé HyeSun xuất hiện trong đầu cậu, làm gò má bỗng chốc đỏ ửng, Kyung Soo ngay lập tức rụt tay lại. "Thích? Bé con nói như thế có nghĩa là gì nhỉ? Mình..."

- Này, sao cậu lại ngồi đây?

Tiếng nói của Chanyeol làm Kyung Soo giật mình, người rẽ run lên một cái thật nhẹ:

- Ơ... à... không không! Em không làm gì anh hết! - Cậu vẫy tay kịch liệt, ấp úng trả lời anh. Nhưng liệu cậu có biết, mình vừa trả lời một đường so với câu hỏi một nẻo của Chanyeol hay không?

- Cậu sao thế? - Chanyeol ngồi thẳng dậy, đôi này nhíu lại một chút, trong đáy mắt ánh lên nét lo lắng, rất khẽ thôi. Rồi anh đưa tay lên đặt vào trán cậu xem nhiệt độ. - Trán cậu nóng lắm, vẫn còn sốt. Mau lên giường nằm nghỉ.

- ... - Kyung Soo hiện giờ đang ngẩn ngơ, khuôn mặt không có chủ đích lại đỏ lên càng nhiều. Đôi tay Chanyeol chạm lên trán cậu, dịu mát đến lạ lùng làm cho Kyung Soo cảm thấy thật sự thoải mái mặc dù sự thoải mái đó chỉ thoáng qua rồi lại nhường chỗ cho sự xấu hổ đang xuất hiện ngày càng rõ rệt trên gương mặt đáng yêu của cậu.

- Này! Nhanh lên, cậu đang bị cảm lạnh đấy! - Chanyeol kéo một Kyung Soo đang ngẩn ngơ ngồi dậy, trong miệng lầm bầm thật nhỏ - Mặt đỏ như thế, chắc vì ra ngoài này nên sốt lại không chừng...

Anh ấn cậu nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho Kyung Soo rồi nói:

- Đợi tôi một chút. Và tuyệt đối không được bước ra khỏi giường.

Kyung Soo bây giờ mới hết ngơ ngác, thấy Chanyeol định quay lưng bước đi liền đưa tay lên níu vạt áo của cậu anh:

- Hyung Chan... Đêm qua, anh ngủ ở đó suốt đêm hả? - Khi câu nói thoát ra hoàn chỉnh khỏi khuôn miệng nhỏ khô khốc, Kyung Soo mới nhận ra rằng mình vừa hỏi một câu hỏi vô cùng đáng xấu hổ và ngớ ngẩn.

Một nét bối rối thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của Chanyeol, anh ngay lập tức hướng ánh nhìn của mình đi khắp nơi, trừ Kyung Soo ra. E hèm vài tiếng, anh cho tay vào túi quần, trả lời với cậu một câu không liên quan đến câu hỏi:

- Để tôi đi lấy nước.

Thiếu gia nhà họ Park mặc dù thường ngày lạnh lùng khó đoán nhưng sao khi đứng trước một người bé nhỏ đáng yêu lại trở nên hết sức lúng túng như thế này? Phải chăng, cậu có một năng lực vô hình nào đó có thể điều khiển được trái tim của Park Chanyeol? Thật là bí ẩn nha~

- Uống nước đi! - Chanyeol dùng một tay chìa ly nước lọc thủy tinh ra trước mặt Kyung Soo, mắt vẫn không nhìn thẳng vào mắt cậu.

Kyung Soo cười khúc khích, đưa tay nhận lấy ly nước từ tay anh, không quên để lại một câu cảm ơn và nụ cười đáng yêu đặc trưng. Cậu cảm thấy cậu ấm này sao mà đáng yêu quá đi, nhất là khi nhìn bộ dạng bối rối của Chanyeol.

- Cảm ơn anh nha, Hyung Chan!

- Tôi xuống nhà đây. Cần gì thì cứ gọi.

Chanyeol quay lưng bước đi nhưng bỗng dừng lại, với tay lấy khối rubik đặt trên chiếc giá sách thảy lên giường cho Kyung Soo rồi cứ thế không nói không rằng bước thẳng ra cửa. Phải rồi, chính là lo cậu nằm trên giường sẽ rất chán nên thảy cho cậu khối rubik để xoay đó sao? Park Chanyeol, dù bề ngoài lạnh lùng là vậy nhưng thật ra có một tấm lòng rất ấm áp đó nha~ Lại làm cho ai đó ngồi trên giường mà cười tít mắt rồi kìa, quên cả bệnh luôn mất rồi!

Được chăm sóc chu đáo như vậy thì làm người bệnh cũng không tệ phải không, Sooie? ^o^

-End 15-

02/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro