14 - Kyung Soo bị ốm rồi!
Lúc nãy mẹ Jang có tiễn hai đứa ra ga, bịn rịn nắm tay nắm chân, sụt sùi dặn dò nào là đi đường cẩn thận, khi nào rảnh nhớ đến thăm các em và mọi người. Kyung Soo ngoan ngoãn dạ lấy dạ để sau mỗi lời dặn dò của mẹ Jang, có khi là dạ luôn phần của Chanyeol rồi nên mới nhiều như vậy. Cuối cùng thì hai người cũng lên tàu với cái vẫy tay không dứt của mẹ.
Lúc bước lên tàu thì có rất nhiều người, vì mọi người chen lấn xô đẩy nhau, kẻ lên người xuống bến ga cho kịp giờ tàu chạy. Chanyeol nắm lấy cổ tay Kyung Soo nhưng vì đám đông xô đẩy dữ dội nên bị tuột mất. Quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của cậu đang bị dồn ép giữa đám đông hối hả. Kyung Soo tuy là một cậu con trai 16 tuổi, cao hơn mét bảy nhưng chẳng hiểu tại sao trong mắt Chanyeol, cậu luôn rất nhỏ bé, đến nỗi anh đã từng ngớ ngẩn mà nghĩ rằng: "Liệu rằng khi không nằm trong tầm mắt của mình, cậu ta có bị người ta bắt cóc bỏ vào túi và mang đi hay không?"
- Sooie, mau lại đây! - Sau khi ánh mắt tìm được bóng dáng nhỏ bé kia, Chanyeol liền với tay kéo Kyung Soo ra khỏi đám đông, đưa cậu về đúng chỗ ngồi bên cạnh mình.
- Hơ... Sao lại đông như thế nhỉ? Lần trước có thế đâu. Bị chen tí nữa là em tiêu luôn! - Kyung Soo một tay bị Chanyeol nắm chặt, tay còn lại sửa chiếc balô sau lưng mình, mặt nhăn nhó méo mó. Và hình như vì thế mà cậu cũng chẳng để ý đến anh vừa gọi mình là "Sooie".
Cả hai ngồi ngay ngắn vào chỗ, đoàn người cũng đã ổn định được chỗ ngồi của mình và con tàu bắt đầu chuyển bánh.
Ngoài trời hiện giờ tuyết đang rơi, Kyung Soo cứ không ngừng loay hoay nhìn ra cửa sổ suýt xoa rồi lại quay vào để chỉ cho Chanyeol thấy những hình thù kỳ lạ do tuyết rơi tạo thành phía con đường. Cậu nghịch ngợm cứ như một đứa trẻ. Và tất nhiên bất kỳ đứa trẻ nào khi chơi mệt đều buồn ngủ và thiếp đi. Mắt Kyung Soo từ từ khép lại, đầu cứ gật gà gật gù giữa không trung. Mỗi lần tàu chạy bị xóc là đầu Kyung Soo lại cụng vào cửa kính làm cậu giật mình tỉnh dậy, nhưng rất nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ ngay sau đó. Chanyeol sau mấy lần quan sát đã quyết định nhẹ nhàng kéo đầu Kyung Soo đặt lên vai mình để cậu không bị đập đầu vào cửa kính mà tỉnh giấc. Kyung Soo sau khi được đặt đầu tiên vai nhóc con, đã mặc nhiên như mình vừa tìm được một chiếc gối êm ái, khẽ dụi đầu vào chiếc gối đó mà ngủ một giấc ngon lành.
Xe vẫn cứ chạy, và Chanyeol dù cảm thấy bả vai tê cứng vì chịu sức nặng trong thời gian quá lâu vẫn không dám cử động, sợ làm thức giấc người bé nhỏ đang say ngủ trên vai mình.
...
Khi tàu gần đến ga, Chanyeol đánh thức Kyung Soo dậy. Bước ra khỏi tàu, một luồng không khí rét buốt ùa vào bao quanh lấy cơ thể nhỏ bé của Kyung Soo. Ở Seoul lúc này đã trở lạnh hơn rất nhiều, chóp mũi của cậu đã bắt đầu đỏ ửng lên.
"Ắt xì!" - Kyung Soo lấy tay vuốt vuốt chóp mũi lạnh tê của mình. - Ôi lạnh thế!
- Mau lên xe, Sooie. - Một lần nữa, Chanyeol lại nắm lấy cổ tay cậu đi về phía chiếc xe ôtô KJ đen quen thuộc. Trông anh có vẻ vội vàng, phải chăng là sợ Kyung Soo bị cảm lạnh?
...
Về đến nhà, Kyung Soo sau khi lễ phép chào phu nhân Park và các cô giúp việc thì mau chóng đi lên phòng, nằm bẹp xuống giường với chiếc áo ấm vẫn còn nguyên trên người. Cậu cảm thấy mệt và cần ngủ một giấc.
...
Tối, phu nhân Park bảo Chanyeol nhân tiện sang gọi Kyung Soo xuống ăn cơm luôn để bà còn hỏi han về chuyến đi.
*cốc cốc cốc*
- Sooie! Mau xuống ăn cơm.
Không có tiếng trả lời.
*cốc cốc cốc*
- Này, cậu có trong đó không?
Vẫn là không gian yên ắng.
Đến lúc này thì Chanyeol hoàn toàn quyết định mình sẽ mở cửa vào phòng, anh cảm thấy có chuyện gì đó không hay.
Vừa bước vào phòng, anh đã thấy Kyung Soo nằm trên giường, trên trán mồ hôi đang túa ra, sắc mặt thì nhợt nhạt trông rất khó coi. Chanyeol đưa tay lên áp vào trán cậu, sốt.
- Sooie, cậu bị sốt rồi. Phải dậy uống thuốc. - Anh lay lay người cậu.
Kyung Soo đang mê man, nghe tiếng ai đó gọi mình liền cố hết sức mở mắt ra rồi chớp mắt một cách mệt mỏi, thều thào:
- Em... Chỉ hơi... Mệt... một chút thôi...
- Cậu đang bị sốt! Mau ngồi dậy, tôi nhờ cô Lee nấu chút cháo, ăn vào và uống thuốc. - Nói rồi Chanyeol chồm người đến đỡ cậu ngồi dậy, tiện tay cởi luôn chiếc áo khoác bông dày cộp của Kyung Soo ra, cái này thực sự làm cho nhiệt độ cơ thể tăng cao hơn rồi.
Kyung Soo cố gắng nuốt từng thìa cháo hành nóng hổi, khuôn miệng cảm thấy đắng và khô khốc, khó chịu cực kỳ. Sau đó nhận lấy thuốc từ tay Chanyeol và uống liền một ngụm rồi cậu được anh đỡ nằm xuống giường để nghỉ ngơi.
- Sooie, con nghỉ ngơi đi. Khổ thân! Nhưng bị cảm lạnh này không sao cả. Chỉ cần con nghỉ ngơi sẽ mau hết thôi. - Bà Park nắm lấy bàn tay nóng ran của Kyung Soo mà suýt xoa.
...
Đêm đó cũng giống như đêm của 5 ngày trước, Chanyeol ở lại với Kyung Soo. Anh vì mệt và buồn ngủ, đã thiếp đi trên chiếc sofa đặt cạnh giường cậu với bàn tay vẫn giữ chặt chiếc cặp nhiệt độ đang báo ở con số 38,5 độ C.
-End 14-
02/12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro