12 - Nhật ký từ thiện.
Hiện tại thì chân của Kyung Soo đã khá hơn nhiều, có thể đi lại được tuy vẫn hơi khập khiễng. Chỗ vết thương bây giờ để lại một vết bầm tím xung quanh hai vết cắn nho nhỏ. Thực ra kể từ sau hôm bị thương ở chân, Kyung Soo được chăm sóc cực kỳ chu đáo. Và người làm việc này không ai khác ngoài thiếu gia của chúng ta – Park Chanyeol. Tuy nhiên không phải kiểu chăm sóc âu yếm cưng chiều như trong mấy bộ phim tình cảm ướt át kia đâu. Vì là Chanyeol lạnh lùng nên sẽ có cách quan tâm rất khác người. Kiểu là quan tâm nhưng làm như là không chú ý ấy. Nói như thế nào nhỉ? À! Chẳng hạn như bây giờ đây.
– Anh Kyung Soo, em lỡ đá quả bóng lên trên cái cây và nó bị mắc trên kia rồi… làm sao bây giờ ạ? – Thằng nhỏ Seungho nói với bộ mặt ỉu xìu.
– Được rồi không sao đâu, để anh lấy cho em nhé! – Kyung Soo xoa đầu an ủi thằng bé rồi đứng dậy định tiến đến phía cái cây với quả bóng đang mắc giữa hai cành nhỏ.
Ngay lúc đó thì có một cánh tay giữ chặt lấy tay cậu và một chất giọng lành lạnh quen thuộc lại vang lên:
– Tôi cao hơn, không mất thời gian nhón chân. – Chanyeol nói rồi bước về phía trước đến chỗ cái cây, chỉ cần đưa tay lên với một cái đã có thể lấy trái bóng ra một cách dễ dàng. – Nhóc con, bóng đây này.
Kyung Soo sau vài phút lơ ngơ thì đã hiểu được vấn đề, liền không kìm được cảm xúc ấm áp len lỏi trong lòng mà trên môi nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Đợi Chanyeol trở về ngồi bên cạnh mình, cậu mới khẽ cất lên một tiếng:
– Cảm ơn anh nha! – Rồi lại ngay lập tức quay sang mấy đứa trẻ tiếp tục cùng chơi đùa. Có lẽ là một nụ cười tủm tỉm lại nở rộ trên môi cậu mất rồi.
Chanyeol chỉ khục khặc vài tiếng không rõ trong cổ họng, mắt đảo nhìn quanh rồi lại cúi mặt xuống tiếp tục với công việc sửa lại chiếc ôtô đồ chơi cho nhóc con MinChan. Thế đấy, vị thiếu gia này rốt cuộc là muốn giúp cậu bé Seungho lấy quả bóng thay cho Kyung Soo vì lo cho cái chân vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục của cậu. Nhưng cuối cùng lại viện ra lý do ”chiều cao” – cái lý do muôn thuở.
Nhưng mà Chanyeol à, anh có biết rằng dù biểu hiện như thế nào, thì tâm ý của anh mọi người đều biết hết cả rồi không? Thật là… Chẳng giỏi giấu diếm tình cảm gì cả!
…
Bây giờ là 9 giờ tối, sau khi cho bọn trẻ đi ngủ hết thì Kyung Soo và Chanyeol cùng về phòng sau một ngày vui chơi ”mệt mỏi”. Kyung Soo đang ngồi đọc vài cuốn truyện tranh trong khi Chanyeol lang thang lên một vài trang web về lắp ráp mô hình. Bỗng, cậu rời mắt khỏi cuốn truyện tranh, ngước lên hỏi anh:
– Chanyeol này… Em gọi anh là Chanyeolie được không?
Chanyeol dứt ra khỏi cái màn hình cái Ipad, ngẩng mặt lên nhìn Kyung Soo với cái mặt lạnh thường ngày, tuy đôi mắt thì có vẻ mở lớn hơn bình thường một chút.
– Thì… Tại mọi người đều gọi anh như vậy mà… – Kyung Soo nhăn nhăn cánh mũi nhỏ xinh của mình – Với cả, em thấy gọi vậy cũng dễ thương mà.
-…
– Đi nhé, nhé? – Cậu trai nhỏ giở giọng nài nỉ. Lúc ở nhà Kyung Soo thường dùng chiêu này mới mẹ mình và nó luôn thành công dứt điểm.
– Tùy cậu vậy.
– Ha! – Kyung Soo nhún nhún trên giường – Hyung Chan~ Hyung Chan à~ Ô gọi thế này đáng yêu quá! – Cậu cười tít mắt trông khoái chí lắm lắm.
– Nhưng mà…
Kyung Soo chột dạ.
– Nếu vậy tôi sẽ gọi cậu là Sooie, thế nào?
Lúc này mặt mũi em trai dễ thương đã nhăn nhó lại hết cả:
– Sao lại vậy. Không gọi vậy được!
Chanyeol nhún vai một cái:
– Có qua có lại chứ.
– … – Kyung Soo không nói gì được, giận dỗi cắm đầu vào lại mấy cuốn truyện tranh.
Và thế là từ đó hai cái tên đáng yêu này được sử dụng thường xuyên nhất có thể, từ cả hai người. Mọi người ai nghe được hai anh em ý ới gọi nhau đều tấm tắc khen hai đứa bé này sao lại dễ thương đến thế~
-End 12-
01/12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro