Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10 - Nhật ký làm từ thiện.

Sớm. Những tia sáng đầu tiên của ngày rọi vào gian phòng nhỏ, khẽ đánh thức cậu trai có khuôn mặt say ngủ tựa như thiên thần đang nằm trên chiếc giường trắng mềm mại. Kyung Soo dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy. Cậu khẽ vươn vai một cái, ánh mắt cứ tự nhiên quay sang trái, dừng lại ở chiếc giường bên cạnh khung cửa sổ. Rồi Kyung Soo bước xuống giường đi đến cạnh Chanyeol đang ngủ say, kéo tấm chăn vung vãi đắp lại cho anh. Cậu khẽ mỉm cười nhìn Chanyeol đang nằm dáng co co trên giường. Anh ấy  dù thường ngày có lãnh đạm và tự lập đến đâu, suy cho cùng vẫn là chưa đủ 18 tuổi trưởng thành, vẫn cần được yêu thương chăm sóc. Nhớ lúc trước, khi cậu nhận lời cô HaNeul đến cùng bầu bạn với Chanyeol, cậu đã ngay lập tức đồng ý mà thậm chí cậu còn chưa gặp mặt anh lần nào. Chỉ là qua lời kể của cô, Kyung Soo thấy anh  có chút gì đó thật… cô đơn. Vì vậy đã tự nhủ bản thân mình sẽ yêu thương chăm sóc Chanyeol thật tốt, như một người em trai và cũng như 1 người bạn. 

Đúng lúc Kyung Soo đang nghĩ vẩn vơ thì cậu ấm Chanyeol cũng vừa thức dậy. 

– Chào buổi sáng, anh Chanyeol! – Kyung Soo cười thật tươi với Chanyeol rồi đi thẳng vào phòng tắm.

”Mới sáng sớm mà đã cười như vậy, thật là thừa năng lượng quá!”. Ai cũng biết đây chính là suy nghĩ của cậu chủ nhỏ nhà họ Park. Thực ra không phải Chanyeol ghét nhìn thấy nụ cười đó, chỉ là khi nhìn thấy nó thì trong lòng là một cảm giác khác lạ nào đó xuất hiện, và anh thì chưa quen với cảm giác mới lạ này. 

Chanyeol và Kyung Soo sang nhà chính để gặp mấy đứa trẻ. Mấy đứa trẻ nghe Mẹ Jang thông báo sẽ có khách đến, liền ngoan ngoan rồi thành vòng tròn xung quanh. Với bản tính hoà đồng vui vẻ, Kyung Soo lập tức không ngại ngùng giới thiệu với các em:

– Chào các em, anh là Do Kyung Soo, sau này sẽ ở lại đây chơi với các em. Mong chúng ta sẽ cùng hoà thuận vui vẻ nhé! – Nói xong lại không quên kèm theo nụ cười tươi của mình.

Tiếng vỗ tay rần rần vang lên, các bé có vẻ thích thú với anh trai dễ thương nên đã cười híp mắt. Xong xuôi, mấy đứa nhỏ lại im lặng chờ đợi màn giới thiệu của anh đẹp trai ngồi cạnh anh dễ thương. Nhưng Chanyeol chỉ ngồi một chỗ, vẻ mặt lạnh lùng nhưng phảng phất nét bối rối. Phải rồi, từ trước giờ anh có làm quen giới thiệu với ai bao giờ đâu, nhất là với mấy đứa lóc nhóc như thế này. Kyung Soo thấy thế hiểu ngay vấn đề, liền lên tiếng nói giúp:

– Ah các em, có lẽ anh đẹp trai này đang ngượng đấy! Anh ấy là Chanyeol, rất thích lắp mô hình. Lắp mô hình rất là đẹp đó!

Mấy đứa nhỏ ”Ồ” lên một tiếng có vẻ thán phục. Các em trai bắt đầu thủ thỉ thù thì lát nữa cùng nhau đến hỏi anh này dạy cho lắp ghép. 

Bỗng cô Jang bước vào, mỉm cười nói:

– Nào, bây giờ thì ai muốn nghe đàn nào? 

Chanyeol chột dạ.

– Anh đẹp trai này đàn piano rất là hay đó nha!

Kyung Soo lẫn mấy đứa nhỏ ngạc nhiên quay sang nhìn cậu nhỏ. Trong khi Chanyeol thì đang khổ sở nhăn nhó ngước lên nhìn cô Jang, ra ý không được. 

– Nào, nhanh nào! Cô nghĩ con không muốn để cho mọi người chờ chứ? – Cô Jang vỗ vai Chanyeol.

Và rồi cuối cùng thì anh cũng phải miễn cưỡng bước đến cạnh cây đàn piano và ngồi vào ghế. Những ngón tay dài bắt đầu lướt trên bàn phím tạo nên những giai điệu du dương đến tuyệt diệu.

Kyung Soo ngẩn ngơ lắng nghe những nốt nhạc được tạo ra từ đôi tay của anh nhẹ nhàng vang lên trong không trung. Thì ra Chanyeol tài năng như vậy, đàn tuyệt như thế mà chẳng hề hé môi nói một lần. Anh thật kiệm lời! 

Bản nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay ầm ầm của bọn trẻ và cả Kyung Soo. Chanyeol rời cái ghế trở về ngồi bên cạnh cậu, liền bị thúc một cái vào tay:

– Ây, anh đàn giỏi vậy mà giấu nha! – Kyung Soo giả vờ dùng bộ mặt giận dỗi nói với anh.

Chanyeol chỉ nhìn cậu, không nói gì vì thực ra anh cũng chẳng biết nói gi lúc này. Ngay lúc đó thì các em nhỏ đã ùa đến vây quanh cả hai, hỏi han đủ mọi thứ.

– Anh dễ thương ơi, da anh thiệt là trắng mịn đó nha, chạm vào thật là thích quá! – Một cô bé mạnh dạn vuốt má Kyung Soo rồi nói, làm cho mọi người đều bật cười.

– Anh đẹp trai ơi, anh chơi đàn hay quá! Em cũng thích đàn, vài bữa anh chỉ em chơi được không?

– Anh ơi, cái mô hình xe hơi của em lắp tới đây không biết làm sao nữa, anh chỉ em với.

– Anh anh, anh có biết vẽ không? Giúp em vẽ cái này với…

-…

-…

… 

Cứ thế, ngày hôm đó hai chàng mỹ nam của chúng ta đã nhanh chóng thân thiết với mấy đứa nhỏ. Chúng nó coi bộ thích lắm, hỏi hết điều này đến điều khác. Căn phòng tràn ngập tiếng cười.

-End 10-

                                           01/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro