cc.03
Ông trời quyết định cho sinh nhật của Chanyeol năm nay rơi vào thứ tư. Anh gần như phì cười khi nhìn vào lịch kiểm tra ngày hôm qua, một ngày trước ngày sinh nhật. Cảm giác như vũ trụ cứ thế ném cho anh một cái địt mẹ thật lớn vào mặt và anh ghét thế gian vì điều đó.
Tất nhiên là Chanyeol vẫn thích mùa thu, vẫn ghét mùa đông lạnh thấu xương tủy. Nhưng thứ tư này quả là một thứ gì đó khiến anh không thể thích nổi.
Cơn mưa mùa thu vẫn liên tục kéo dài đến cuối tháng 11, để lại cái rét giá lạnh trên từng mảnh đất. Điều này nhắc nhở Chanyeol rằng mùa đông sắp đến và những chiếc lá chất đống bên vệ đường như lời cảnh tỉnh cho sương mù giá lạnh sắp qua. Anh tuyệt vọng bám lấy thứ mùa se lạnh như đứa trẻ sợ hãi, và ngọn gió thu cô đơn đã đánh thức anh dậy vào đúng bảy giờ sáng.
Mặt trời chưa lên, thế giới vẫn chìm vào trong tĩnh lặng. Chỉ có Chanyeol và Kyungsoo ở đâu đó bên nhau trong căn hộ nhỏ. Có thể là đang pha cà phê, và có thể chỉ một khắc sau đó thôi, Kyungsoo sẽ quên uống nó.
Chanyeol cau mày.
Kyungsoo thường pha cà phê trước, hay thường tắm trước ấy nhỉ?
Anh không bận tâm mình vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu, Chanyeol chỉ quan tâm đến việc chân anh vừa chạm vào nền gạch giá buốt. Anh rời khỏi phòng ngủ và nhìn khắp căn hộ, cố gắng tìm về nơi hình bóng quen thuộc.
"Kyungsoo?", anh gọi, nhưng không ai trả lời.
Chanyeol đi tới phòng khách và tìm thấy chiếc cốc trắng, chắc chắn sự thật là nó vẫn còn ở đây- Kyungsoo chỉ đang ở đâu đó trong nơi này. Anh thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngạo đứng trước gian bếp, trông có vẻ kinh ngạc - vì một lý do nào đó - khi nhìn thấy chiếc cốc trắng.
Anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói, u ám tựa một lời nguyền rủa và anh gượng cười yếu ớt khi nhận ra, Kyungsoo vẫn còn đó.
Chanyeol đắm chìm trong suy nghĩ cho đến khi nhận ra Kyungsoo đang đứng ngay trước trong phòng khách. Lưng cậu quay về phía anh nên Chanyeol khó có thể nhìn thấy rõ gương mặt cậu. Anh cau mày.
Anh nghĩ Kyungsoo sẽ lại nói gì đó về việc đi muộn, và trái tim anh quặn thắt lại. Xin đừng là hôm nay.
"Hôm nay là sinh nhật anh," Chanyeol cầu xin. Anh biết mình đang để bộc lộ cái xấu trước mắt cậu nhưng Chanyeol không quan tâm. Anh muốn được ích kỷ một lần. Khi anh nói thêm, chất giọng vụn vỡ, run rẩy vang vọng, "Em đừng đi... được không? Hôm nay em đừng đi. Chỉ hôm nay thôi..."
Thật thảm hại làm sao, anh tự nhủ. Chanyeol biết diễn biến câu chuyện tiếp theo sẽ thế nào nhưng lại chỉ có thể đứng trơ ngươi ra nhìn. Anh biết mình phải làm điều gì đó để sinh nhật này đừng thảm hại như vậy và phải làm gì đó để đừng bám víu lấy sự dại khờ quá thể.
"Xin em." Chanyeol nói.
Sâu trong thâm tâm anh biết rằng mình đang ép buộc Kyungsoo. Anh muốn làm tổn thương cậu, nhiều như cách cậu làm tổn thương anh. Cảm giác như cả hai đang cùng nhau đối đầu, nhưng kẻ chảy máu lại chỉ có duy nhất mình anh. "Kyungsoo à-"
"Em phải... đi rồi." Giọng nói vô cảm. Chẳng giống cậu chút nào.
Chanyeol cắn môi và lắc đầu. Không, hẳn là anh đã nghe nhầm rồi. Anh... anh không biết liệu đó là Kyungsoo, hay chỉ là trí óc anh tưởng tượng ra giọng nói ban đầu, bởi chất giọng ban nãy đặc sệt giọng mũi, không giống của Kyungsoo.
"Kyungsoo..." Chất giọng rời rạc hệt tấm gương chẳng còn lành lặn. To, rõ ràng, nhưng đau. "Em à, nhìn anh đi."
Cậu nghe lời. Quay lại nhìn anh, lạ thay Chanyeol không thể nhìn rõ, bởi tầm nhìn đang nhòe dần đi vì vài giọt lệ rơi. Anh thấy rõ gương mặt hốc hác cùng nụ cười yếu ớt của Kyungsoo- hoặc có lẽ không phải cười, mà là một cái nhíu mày... Bị bắt phải chọn lựa lúc đang khóc thế này đúng là khốn nạn.
"Hôm nay là sinh nhật anh mà." Chanyeol lặp lại, như sợ lần một Kyungsoo không thể nghe rõ. Đây chỉ là một cái cớ yếu ớt để cầu xin em ở lại. "Em đừng đi mà. Kyungsoo à, sinh nhật anh..."
Kyungsoo sẽ lặp lại rằng cậu đến muộn, sếp Hong sẽ vặt cổ cậu, cậu sẽ về nhà muộn lúc chín giờ tối và Chanyeol đã nghe quá đủ rồi. Anh rất mệt mỏi việc Kyungsoo phải rời đi liên tục, cũng rất mệt mỏi việc cậu thậm chí còn không có ý lắng nghe anh lấy một lần.
Thế giới trước mắt anh trở nên mờ nhạt, tai anh ù đi, không thể nghe rõ tiếng nói nhỏ nhẹ của Kyungsoo. Và rồi-
"Tôi ghét em," Chanyeol nói.
Thời gian ngừng trôi, làn gió lạnh sớm mai thổi qua, Kyungsoo chết trân tại chỗ-
Lời nói có thể là chất độc gây chết người, và chúng có thể là thứ giết chết nhiều người hơn bất kỳ chiếc xe nào đang phóng quá tốc độ trên đường. Chanyeol biết rằng, nhịp tim anh không bình thường, chúng tả tơi khi căn hộ rơi vào im lặng và Kyungsoo cũng không thể nghe được lời cầu xin tuyệt vọng vừa rồi.
"Tôi ghét em." Không đâu, điều đó không đúng đâu. Nhưng Chanyeol muốn, được một lần tức giận để được đổ lỗi cho Kyungsoo. Thế giới, cuộc sống, và công việc của ngu ngốc của em. Lão đạo diễn Hong chết tiệt. Ngành giải trí đốn hạ. Chính em, là đồ ngốc. "Tôi ghét em, Kyungsoo."
Chanyeol lao ra khỏi căn hộ với thứ cảm xúc tưởng chừng như tức giận nhưng sau cùng cũng chỉ là quá xót xa. Không, chẳng phải giận dữ, cũng chẳng phải buồn rầu - mà là cay đắng. Nó len lỏi như ký ức ám ảnh, gần như bóng ma trong tâm trí hồi tưởng của anh, lặp đi lặp lại nhiều lần vì đó là thứ duy nhất còn sót lại để anh cố gắng bám trụ vào.
Ký ức về khoảng thời gian Kyungsoo vui vẻ, yêu anh dần hiện diện.
Chanyeol bước đi, rời khỏi căn hộ, để lại Kyungsoo lạc lõng một mình. Anh không muốn nghe cậu nói về bữa tối, càng không muốn nghe lý lẽ chuyện cậu sẽ bất chấp mọi thứ chỉ để được rời đi. Hay nghe cậu nói rằng mình yêu anh, dù đó đúng là sự thật, Chanyeol nghĩ từng đó là chưa đủ.
Anh vô định đi qua lại trong khu chung cư khoảng hai giờ; một số người qua đường nhìn anh với ánh mắt thương hại hoặc nghĩ thẳng luôn rằng anh bị điên - tùy vào cách họ nhìn nhận tình hình.
Có lẽ họ cũng không sai. Đúng là nên thương hại con người đang chết chìm trong sự điên loạn này, vì trời sắp chuyển đông mà Chanyeol chỉ xuống nhà với chiếc áo sơ mi đen mỏng dính đồng màu với chiếc quần cargo bên dưới. Anh chắc chắn sẽ chết cóng nếu còn lì mặt ở lại lâu hơn, nhưng có ngọn lửa nhen nhóm sẽ thiêu rụi trái tim anh nếu nó biết anh chuẩn bị quay đầu về phía căn hộ của cả hai. Căn phòng nhỏ, trống rỗng, bởi Kyungsoo đi mất rồi.
Vì vậy Chanyeol ở lại thêm một tiếng nữa.
Chút ấm áp mặt trời ban tặng Seoul cũng đã lui xuống nhường chỗ cho một Chanyeol nghĩ đã đến lúc quay về. Anh cảm thấy thật đáng xấu hổ làm sao, nhưng dù gì Chanyeol cũng bình tĩnh hơn khi biết anh không thể làm được gì; anh rất muốn đổ lỗi cho Kyungsoo, nhưng đó đúng là điều ngu xuẩn.
Tất nhiên đó không phải lỗi của cậu rồi.
Đó là lỗi của anh.
Không, là lỗi của cả thế giới này.
"Con mẹ nó chứ," Chanyeol chửi thể khi ngước nhìn lên bầu trời, "Tôi ghét em vô cùng."
Anh tự nhủ, thì thầm như câu nói vừa rồi là dành cho Kyungsoo. Nhưng sau cùng, Chanyeol lắc đầu mạnh, quyết định rằng, "Đó không phải là lỗi của Kyungsoo."
Khi trở về căn hộ của cả hai, trái tim anh lần nữa nhức nhối khi phát hiện ngôi nhà nhỏ vắng bóng hình người.
Chanyeol thậm chí chẳng còn tâm trạng liếc nhìn chiếc cốc trắng Kyungsoo yêu thích, còn nguyên vẹn và còn lạnh ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro