Chương 71: Phiên Ngoại Kim Khanh Khanh
Tuổi thơ của Kim Khanh Khanh chỉ có hai màu đen trắng.
Đối với cô ta mà nói, hai chữ này cũng chỉ là tô cho đẹp mà thôi. Giai đoạn trưởng thành của cô không thể gọi là tuổi thơ.
Trong trí nhớ của cô ta, cô chưa từng gặp ba mình một lần. Nên cô ta không hiểu, nhân vật ba này, là một thành viên quan trọng trong gia đình.
Tiểu học, lớp ba, cô giáo dạy làm văn.
Đề bài là --- Người ba kính yêu của em.
Kim Khanh Khanh không hiểu, cô ta ngoan ngoãn chạy đi tìm cô giáo hỏi: "Cô ơi, ba là gì vậy ạ?"
Cô giáo trẻ tuổi rất ấn tượng với cô gái ít nói này, nên chỉ thương tiếc sờ đầu cô nàng, "Vậy thì Khanh Khanh kể về mẹ nhé. Viết về người mẹ thân yêu của em đi."
Cô giáo không phát hiện lúc nghe được chữ, cô ta hơi run lên.
Kim Khanh Khanh cầm giấy nhìn, không biết phải viết thế nào.
Mẹ thân yêu?
"Cọt kẹt..."
Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, Kim Khanh Khanh vội vàng dọn dẹp bài tập, cuộn người nằm trên giường.
Nhưng lần này hành động của cô ta quá chậm, Lê Thanh vừa vào cửa liền thấy Kim Khanh Khanh lăn qua lăn lại.
Mới bị chọc tức ở thành phố Z về, bà ta kéo Kim Khanh Khanh đang giả vờ ngủ một phen.
"Mẹ..." Kim Khanh Khanh sợ hãi nhìn bà ta.
Lê Thanh thấy cô liền nhớ tới cô con gái của Ôn Nhã ở thành phố Z, cô bé kia kiêu ngạo bao nhiêu, thì con mình lại tự ti bấy nhiêu.
Bà ta vô cùng hận, cầm lấy cây gậy bên cạnh, đánh lên người Kim Khanh Khanh.
"Ai cho mày nhìn tao như vậy hả, lá gan của mày không thể to hơn một chút à, vừa nhìn đã biết mày chỉ là sinh mệnh nghèo trời sinh rồi! Một đứa ti tiện! Mày nói thử xem, mày làm được gì không hả? Sau này mày muốn đi làm ăn mày lắm đúng không?!"
Kim Khanh Khanh đau đớn nhíu mặt, nhưng không dám kêu rên một tiếng, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi.
Bởi vì, nếu khóc, mẹ cô ta sẽ càng đánh cô ta mạnh bạo hơn.
Nụ cười ấm áp của cô giáo hiện lên trước mặt.
Khanh Khanh viết về người mẹ thân yêu của mình nhé...
Kim Khanh Khanh cắn chặt môi.
Hôm sau, các bạn học trong lớp ai cũng ào ào lấy bài viết của mình, kiêu ngạo như một hoàng tử công chúa, đứng trên bục giảng, dùng giọng nói sắc bén kể về người ba kính yêu của mình.
Đến phiên Kim Khanh Khanh, cô ta ráng chịu cơn đau trên người chậm chạp đi lên bục giảng.
"Tớ... Thân yêu, mẹ..."
Một bạn học phía dưới giơ tay lên, cắt đứt bài thuyết trình của cô ta.
Cô giáo mỉm cười bảo bạn học kia hỏi thắc mắc của mình.
"Cô ơi, vì sao đề của Khanh Khanh lại không giống với bọn em?"
Cô giáo tươi cười, rồi dịu dàng nói: "Bởi vì Khanh Khanh muốn viết về mẹ mình hơn."
"Tại sao vậy cô?" Bạn học hỏi.
"Bởi vì mẹ bạn ấy tốt lắm đó...."
Kim Khanh Khanh cắn môi, cô ta nắm chặt bài văn bỏ trống trong tay, thấy cô giáo và bạn học ai cũng chờ đợi. Cô chậm rãi mở miệng.
"Mẹ tớ, là một người dịu dàng lương thiện, tớ rất yêu bà..."
***
Mười lăm tuổi, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Kim Trân Ni, Lê Thanh nói muốn dẫn cô đi gặp ba mình, nên Kim Khanh Khanh mới tò mò đi theo.
Nói là dẫn cô đi gặp cha ruột của mình, nhưng thật ra chỉ lén lút nhìn một nhà ba người hạnh phúc kia.
Cô ta thấy cô gái bằng tuổi mình, kiêu ngạo, như một cô công chúa.
Cả người dường như cũng sáng bừng lên.
Kim Khanh Khanh nhìn tới trợn mắt.
Lê Thanh khinh thường hừ một tiếng, "Nhìn đi, mày biết mày khác người ta chỗ nào chưa? Cả ngày cứ trưng sẽ cái bản mặt đau khổ, mày muốn cho ai xem đây?!"
Những lời nói của Lê Thanh bị gió cuốn đi, không lọt tai Kim Khanh Khanh một câu nào.
Kim Khanh Khanh thừa dịp Lê Thanh đi nơi khác làm việc, lén lút tới gần cô gái bằng tuổi kia.
Cô ta lấy hết can đảm tới gần cô gái, muốn được chào hỏi với cô gái đó. Nhưng nhìn thấy người kia xinh đẹp gọn gàng, cô ta lại phải nhìn lại cơ thể dơ bẩn của mình.
Đột nhiên Kim Khanh Khanh xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được loại cảm giác này.
Từ nhỏ đã bị Lê Thanh chửi đánh, cô không quan tâm tới cách người khác nhìn mình thế nào, như Lê Thanh đã nói, cô ta đúng là người ti tiện, mặc kệ người ta giẫm đạp mình tới đâu, cô ta cũng không đau không ngứa.
Nhưng trước mặt cô gái này, Kim Khanh Khanh đột nhiên mất tự nhiên.
Cô ta cầm áo khoác rách nát của mình, cắn môi che trước người.
Kim Trân Ni tới mua một cốc kem, đột nhiên thấy có người che trước mặt mình, cô chỉ cầm cốc kem đi lướt qua người đó.
Kim Khanh Khanh thấy cô gắp phải đi, bất chấp xấu hổ, nắm tay Kim Trân Ni không buông.
Bàn tay bẩn thỉu của cô ta và cổ tay trắng noãn của Kim Trân Ni khác nhau rõ ràng.
Kim Trân Ni bị cô ta nắm tay, nhíu mày, không biết cô gái này muốn gì.
Sau khi nhìn người trước mặt một chút, Kim Trân Ni chợt hiểu, cô quơ quơ cốc kem trong tay, hỏi cô gái kia: "Cậu muốn ăn kem à?"
Kim Khanh Khanh chưa kịp nghĩ phải nói chuyện thế nào, thì thình lình bị cô hỏi một câu.
Cô ta lắp bắp không nói nên lời, sợ Kim Trân Ni mất kiên nhẫn, nên chỉ hừ một tiếng bằng mũi.
Kim Trân Ni nhìn cô gái, bỗng nhiên muốn đùa người ta một chút, nên cô giơ cốc kem thật cao, cười hỏi: "Muốn ăn không? Muốn ăn thì..., gọi "chị" một cái nào."
Kim Khanh Khanh ngơ ngác nhìn nụ cười của cô, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô ta sững sờ gọi, "Chị..."
Cuối cùng Kim Trân Ni cũng hài lòng, cô rộng rãi nhét cốc kem vào tay Kim Khanh Khanh, "Cầm đi, tôi đi nhé."
Sau khi thỏa mãn thú vui của mình, Kim Trân Ni liền chạy đi mất, để lại một mình Kim Khanh Khanh ngây ngốc đứng đó, cầm cóc kem dâu trong tay.
Ăn hết cốc kem, Kim Khanh Khanh cúi đầu liếm chất lỏng còn sót lại trong tay.
Ngọt, ngọt tới tận lòng.
Sau đó Kim Khanh Khanh mới biết được, cô gái đã kêu cô ta gọi "chị", thật sự là chị của cô ta.
Đây là cảm giác gì nhỉ, Kim Khanh Khanh cảm thấy cuối cùng, thượng đế cũng cho một người tới mở cánh cửa u ám của cô ra.
Đương nhiên, cô cũng biết ý nghĩa gia đình hạnh phúc của mình và Lê Thanh là thế nào.
Lê Thanh tận lực phá hỏng một nhà ba người, Kim Khanh Khanh thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn nụ cười tươi tắn trên mặt của Kim Trân Ni, cô ta bắt đầu ghen tị.
Nếu mình không thể làm cô cười như vậy, thì cứ để mọi người xung quanh làm cô cười như thế đi.
Ngày đầu tiên tới Kim gia, cô ta sợ hãi đứng sau lưng Lê Thanh, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Kim Trân Ni. Lúc nhìn thấy Kim Trân Ni đau lòng muốn chết, rốt cuộc, cô ta cũng nở nụ cười, im lặng lên tiếng chào hỏi Kim Trân Ni.
Chị... Cuối cùng chúng ta lại gặp mặt rồi.
***
Theo dõi Kim Trân Ni lâu như vậy, đương nhiên Kim Khanh Khanh biết Kim Trân Ni có người trong lòng, anh ta là Lâm Trí Hiên.
Kim Khanh Khanh ghen tỵ muốn nổi điên.
Chị lại thích người như vậy.
Cô ta thấy mối quan hệ của Lâm Trí Hiên và Kim Trân Ni càng ngày càng tốt đẹp, nụ cười hạnh phúc lại xuất hiện.
Sao có thể như vậy được!
Sắc mặt Kim Khanh Khanh u ám, cô ta bắt đầu thử câu dẫn Lâm Trí Hiên.
Nếu người đàn ông này không chịu nổi hấp dẫn, vậy thì anh ta có tư cách gì mà Kim Trân Ni ưu ái tới vậy.
Không ngoài dự liệu của Kim Khanh Khanh, Lâm Trí Hiên đã cắn câu.
Cô ta nói dối trước mặt Lâm Trí Hiên, bôi đen hình tượng của Kim Trân Ni, nhưng không ngờ Lâm Trí Hiên lại tin hết thảy.
Loại đàn ông này, Kim Khanh Khanh phì cười, có lợi ích gì đây?
Cô ta vừa chơi trò mập mờ với Lâm Trí Hiên, vừa nghĩ tới vẻ mặt tuyệt vọng của Kim Trân Ni khi biết chuyện này.
Trong giai đoạn trưởng thành, chỉ có mỗi bóng ma làm bạn với cô.
Kim Khanh Khanh đã quá quen với nhất cử nhất động của Kim Trân Ni, từng vẻ mặt, từng hành động, cô ta nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng một ngày nọ, đột nhiên Kim Trân Ni thay đổi.
Cô vẫn là Kim Trân Ni ngạo mạn, chỉ là cô càng chói mắt thêm thôi.
Thấy Lâm Trí Hiên không thèm quan tâm tới Kim Trân Ni, Kim Khanh Khanh thầm cười trộm, đúng như cô ta nghĩ, loại đàn ông này, sao có thể xứng với chị được.
Nhưng Kim Khanh Khanh không tin, Kim Trân Ni yêu Lâm Trí Hiên liều mạng như vậy, sao đột nhiên không thích anh ta nữa?
Vì vậy cô ta càng mạnh tay, cố ý cho Kim Trân Ni thấy mình và Lâm Trí Hiên mập mờ.
Thuận tiện cống hiến cơ thể mình luôn.
Có gì ghê gớm đâu. Kim Khanh Khanh thờ ơ nghĩ, chỉ cần Kim Trân Ni tuyệt vọng với Lâm Trí Hiên, thì cô ta làm cái gì cũng được.
Thử kiểm tra, kết quả đúng là làm người khác vô cùng hai lòng, Kim Trân Ni đã vô tình với Lâm Trí Hiên, nhưng đột nhiên một Phác Thái Anh lại xuất hiện.
Chị đúng là lúc nào cũng ngoài dự đoán của mọi người, Kim Khanh Khanh nghĩ, mình sắp không thể nhìn thấy được cô ta nữa rồi.
Thừa dịp đi viếng Ôn Nhã, cô ta muốn Kim Trân Ni nếm lại mùi vị tuyệt vọng một chút.
Mọi thứ đều đi theo dự liệu của cô ta, nhưng kết cục đúng là ngoài tưởng tượng.
Cô ta không hề không cam lòng, chỉ hơi oán hận, và khổ sở.
Kim Khanh Khanh hiểu rõ mình, nhưng cô ta không chấp nhận sự thật này. Kim Trân Ni vì muốn thoát cô ta, mà tự tay tống cô ta vào tù giam.
Những ngày tháng trong tù vô cùng gian khổ.
Những cô gái ở đây không ưa gì cô ta, cô ta cũng chẳng muốn tiếp xúc với bọn họ làm gì, nếu có đánh nhau, thì người bị thương chỉ có mình cô ta.
Lúc đầu, cô ta điên cuồng muốn ra ngoài trả thù Kim Trân Ni, muốn cô cả đời này không bao giờ thoát được cô ta.
Nhưng sau đó cô ta dần dàn bình tĩnh lại.
Mỗi ngày cô ta, thả lỏng người, nhớ lại những đoạn thơi gian ngắn của mình và Kim Trân Ni.
Cô ta giật mình nhớ lại, lúc đi viếng Ôn Nhã, cô ta quỳ gối trước mộ phần Ôn Nhã. Lúc đó, Kim Trân Ni nắm cổ tay cô ta thật lâu.
Vậy là cô ta đã đi qua một đoạn đường dài nhất trong cuộc đời mình.
Lúc đầu là em giữ chặt chị, kết thúc là chị giữ chặt em không buông.
Vậy cũng tốt, có đầu có đuôi, không có tiếc nuối.
__HOÀN__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro