Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44


Đâu phải chỉ có mỗi chuyện này là không chịu đựng được.

Chuyện tiếp theo, mới làm Kim Trân Ni chân chính tuyệt vọng.

Tốc độc của Kim Thái Bình rất nhanh, dường như vừa cúp điện thoại ông đã lập tức gọi cho Lê Thanh và Lâm Trí Hiên.

Sau đó chạy tới ngân hàng lấy tiền, gom góp đủ 500 vạn rồi mới cùng Lê Thanh và Lâm Trí Hiên tới nơi mà bọn cướp bảo.

"Thật sự không báo cảnh sát sao?" Lâm Trí Hiên lo lắng hỏi.

Kim Thái Bình hơi do dự, nói thật, ông cũng không tin cảnh sát mấy, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, lúc trước, ông có báo cảnh sát, đúng là người đã trở về thật, nhưng lại không bình an mà về.

"Không báo." Ông do dự đáp.

Lê Thanh kéo tay ông, vẻ mặt lo lắng, bà ta luôn lẩm bẩm, "Khanh Khanh không sao chứ, Thái Bình, em sợ quá đi mất."

Kim Thái Bình nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà ta, năm đó Ôn Nhã cũng kéo chặt tay ông như vậy, trong mắt tràn đầy tin tưởng ông, "Thái Bình, Trân Ni không sao, đúng không?"

"Không sao đâu."

Ông nhắm nghiền hai mắt, nhẹ nhàng an ủi Lê Thanh, xóa sạch đoạn ký ức ngắn ngủi trong đầu.

Ông dẫn Lâm Trí Hiên và Lê Thanh tới ổ bọn cướp, trên đường ông lại nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, giọng nói lạnh lùng của Kim Trân Ni và sự sợ hãi của Kim Khanh Khanh.

Kim Thái Bình nhớ lại cảnh Kim Trân Ni nằm trong bệnh viện năm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có tí máu.

Trên người đều là vết thương. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ thôi, vậy mà những tên đó lại dám làm vậy?

Quên rồi cũng tốt.

Kim Thái Bình may mắn nói, nếu không thì hôm nay Kim Trân Ni cũng sẽ không thể bình tĩnh được như vậy, có lẽ cô cũng sẽ hoảng sợ như Kim Khanh Khanh.

Vừa nghĩ tới Ôn Nhã, sắc mặt Kim Thái Bình u ám, tâm trạng đau lòng với Kim Trân Ni vừa xuất hiện lại bắt đầu mâu thuẫn.

Không hận cũng không thể yêu được.

Kim Thái Bình cảm thấy mình hận Ôn Nhã, vì bà, mà ông mới đắn đo tình cảm với Kim Trân Ni.

"Thái Bình." Lê Thanh nắm chặt tay ông, "Ông nói xem, bọn họ sẽ không làm Khanh Khanh bị thương đúng không?"

"Sẽ không." Kim Thái Bình trả lời theo bản năng, nhưng nhớ lại Kim Trân Ni nói cho ông biết, Kim Khanh Khanh bị người ta đánh một cái, ông cũng không chắc chắn, "Chắc là... Không đâu."

Lê Thanh sợ tới mức sắc mặt thay đổi, "Khanh Khanh của tôi, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?"

Trong lòng Kim Thái Bình không vui, Lê Thanh rõ ràng đang ám chỉ, Kim Thái Bình xảy ra chuyện như vậy là vì Kim Trân Ni.

Nhưng trong lòng ông cũng ngầm đồng ý với Lê Thanh.

Dù sao lúc còn nhỏ Kim Trân Ni cũng từng bị thế này.

Tuy cô không nhớ nữa, nhưng Kim Thái Bình cảm thấy, mấy tên này đang nhắm vào Kim Trân Ni.

Vụ bắt cóc lần trước, mặc dù ông có báo cảnh sát, nhưng bọn cướp tẩu trốn mất dạng, lần này, ông không báo cảnh sát, hy vọng những tên này giữ đúng lời hứa.

Trong lòng Lâm Trí Hiên cũng đang rất lo lắng cho sự an nguy của Kim Khanh Khanh và Trân Ni.

Nhưng tận đáy lòng anh ta còn bất an vì một việc.

Trân Ni sẽ không nhớ lại mọi chuyện đó chứ.

Lâm Trí Hiên lo lắng, năm đó Kim Trân Ni bị bắt cóc, lúc đó anh ta chỉ vô tình giúp một chút, nên mới cứu được Kim Trân Ni.

Bên ngoài, mọi người ai cũng nghĩ vậy, tất cả mọi người đều nghĩ, anh ta là ân nhân của Kim Trân Ni, cả cô cũng nghĩ vậy.

Đó là lý do vì sao Kim Trân Ni ỷ lại anh ta như vậy, thậm chí là yêu anh ta.

Cũng là nguyên nhân anh ta không thể chấp nhận Kim Trân Ni.

Anh ta không phải là ân nhân cứu mạng.

Chuyện này chỉ có ba người biết, một người trong đó chính là Lâm Trí Hiên.

Đương sự Kim Trân Ni đã mất trí nhớ, còn một người nữa, nhưng hình như chưa bao giờ được nhắc tới.

Năm mười tuổi, Kim Trân Ni bị bắt cóc, anh ta cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, phát hiện chuyện thế này, ý nghĩ đầu tiên của anh ta chính là bỏ trốn, chạy cang xa càng tốt..

Nhưng một thiếu niên khác lại không chịu, cậu muốn cứu Kim Trân Ni, thậm chí còn lén lút tặng cơm cho Kim Trân Ni.

Mà Kim Trân Ni thực sự được cậu cứu, có điều chính bản thân cậu lại bị thương, nên được người khác cứu.

Thế nên chỉ còn lại mỗi Kim Trân Ni đang hôn mê và Lâm Trí Hiên trong bệnh viện được mọi người khen ngợi.

Chuyện hiểu lầm này, Lâm Trí Hiên không dám nhắc tới.

Anh ta làm sao có thể mở miệng thừa nhận, mình thấy chết không cứu, đã vậy còn muốn chạy trốn.

Mặc dù chỉ là thiếu niên mới lớn, lòng hư vinh được người nhà cưng chiều càng lúc càng bành trướng, vì thế anh ta đành nhận mình là người đã cứu Kim Trân Ni.

Còn về thiếu niên kia, Lâm Trí Hiên từng rất lo lắng, sợ cậu xuất hiện vạch trần lời nói dối của anh ta, nhưng đã lâu rồi, Lâm Trí Hiên chưa từng gặp lại cậu.

Đến tận bây giờ, Lâm Trí Hiên an tâm thoải mái làm ân nhân cứu mạng của Kim Trân Ni, chính bản thân anh ta cũng tin vào lời nói dối này.

Nhưng bây giờ, liệu có còn giấu giếm được nữa không đây? Kim Trân Ni có thể khôi phục trí nhớ không, nhớ tới cậu thiếu niên từng liều mình cứu cô?

Ba người vô cùng lo lắng chạy tới nơi Kim Trân Ni và Kim Khanh Khanh bị bắt, trải qua mấy giờ dày vò, cuối cùng bọn họ cũng đã tới nơi.

Kim Thái Bình cầm theo hai cái vali đầy tiên, đi đằng trước, Lê Thanh và Lâm Trí Hiên vội vàng đi theo sau.

Sau khi nhận được điện thoại, bọn cướp để lại một tên trông coi hai cô, tên còn lại đi gặp Kim Thái Bình.

Kim Khanh Khanh biết Lê Thanh và Lâm Trí Hiên đã tới, vui vẻ không nói nên lời.

"Chị, mẹ và anh Hiên tới rồi."

Kim Trân Ni ồ một tiếng, vẻ mặt không được tốt lắm.

Từ lúc bị bắt cóc, cái còng tay trên tay Kim Khanh Khanh đã được thay bằng dây thừng.

Cô ta giãy tay, nới lỏng một chút, rồi nắm chặt tay Kim Trân Ni.

"Chị, hôm nay coi như chúng ta đã trả qua sinh tử cùng nhau, chị có thể... Đừng ghét em nữa không." Trong mắt Kim Khanh Khanh hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.

Kim Trân Ni lập tức cảm thấy buồn nôn.

Cô muốn hất tay Kim Khanh Khanh ra, nhưng không thể làm gì được, nên cũng chẳng thoát đâu được.

Cô lạnh lùng nhìn Kim Khanh Khanh, phì cười, "Kim Khanh Khanh, cô đừng ảo tưởng nữa."

Ánh mắt Kim Khanh Khanh tối sầm, mất mát cúi đầu xuống, gắt gao nắm chặt tay Kim Trân Ni không buông.

Kim Trân Ni không thấy, lúc cúi đầu, vẻ mặt Kim Khanh Khanh hơi điên cuồng.

Bên ngoài.

Kim Thái Bình giả vờ đặt thùng tiền trên tay, giằng co với bọn cướp.

"Người đâu?" Ông hỏi.

Bọn cướp chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ, "Cả hai đều ở bên trong."

Kim Thái Bình không nhúc nhích, "Thả hai đứa nó ra đi."

Bọn cướp cười châm chọc, "Một tay giao tiền một tay giao người."

Lâm Trí Hiên không nhịn được tiến lên một bước, nhưng lại bị Kim Thái Bình ngăn lại.

"Mày thả hai đứa ra trước đi, tao muốn biết hai đứa nó có bình an vô sự không thôi, nếu không, tao sẽ không đưa tiền cho tụi mày đâu."

Bọn cướp suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, bảo tên bên trong dẫn Kim Trân Ni và Kim Khanh Khanh ra ngoài.

Kim Trân Ni bị trói đẩy đứng lên, lảo đảo đi ra cửa.

"Khanh Khanh!" Lê Thanh sợ hãi thét lên.

Kim Khanh Khanh cũng ngẩng đầu lên nhìn ba người đối diện, "Mẹ!"

Kim Trân Ni lạnh lùng nhìn, ánh mắt lướt qua Lâm Trí Hiên, rơi xuống người Kim Thái Bình.

Kim Thái Bình cũng nhìn hai cô, đúng lúc chạm mắt với Kim Trân Ni.

Thấy vẻ mặt Kim Trân Ni không thay đổi, ông hơi ngẩn người, nắm chặt cái thùng trong tay.

"Xong chưa?" Bọn cướp không nhịn được hỏi.

Kim Thái Bình nhìn Kim Trân Ni, hỏi hai cô, "Hai đứa có bị thương ở đâu không?"

Kim Trân Ni thờ ơ quay đầu, Kim Khanh Khanh lắc đầu mạnh.

Bọn cướp bảo Kim Thái Bình mở vali ra kiểm tiền.

"Sao chỉ có 500 vạn?"

Kim Thái Bình sững sờ, "Chẳng phải mày đã nói 500 vạn chuộc người sao..."

Bọn cướp cười tàn ác, "Đây chỉ là lúc đầu thôi, chẳng phải lúc đó ông không chịu hợp tác à? 500 vạn, vậy thì chỉ có thể cứu chuộc được một người thôi."

"Chọn một đi."

Bọn cướp ung dung nhìn ông.

Đôi mắt Kim Thái Bình mang theo thù hận, kìm nén cơn giận, "Lúc về rồi tao sẽ chuyển tiếp cho mày, được không?"

Bọn cướp lắc đầu, "Vậy thì cũng phải để một đứa ở lại."

"Đợi ông mang tiền tới, tôi sẽ thả đi."

"Chọn một đi." Bọn cướp lạnh nhạt nói, dùng dao rạch một đường trên mặt Kim Trân Ni và Kim Khanh Khanh.

"Nhất định phải ở lại? Có phải..."

Lê Thanh không ngừng khóc lôi kéo Kim Thái Bình, "Khanh Khanh, Khanh Khanh à."

Cả người Lâm Trí Hiên cũng cứng đờ, nhìn chằm chằm Kim Trân Ni và Kim Khanh Khanh.

"Chọn mau!" Bọn cướp kề dao lên cổ Kim Khanh Khanh, trong chốc lát một vết đỏ xuất hiện.

"Khanh Khanh!"

Lê Thanh khóc nức nở bổ nhào qua, Kim Thái Bình ngăn bà ta lại, có điều lý trí đã không còn như ban đầu nữa.

"Chọn Khanh Khanh đi!" Lê Thanh cầu khẩn, "Trân Ni không sao đâu."

"Trí Hiên, con nói gì đó đi chứ, chọn Khanh Khanh đi..."

Lâm Trí Hiên nghe Lê Thanh gọi như vậy thì nhìn Kim Thái Bình, dường như muốn hỏi ý kiến ông.

Ý Kiên của ông...

Là ai?

Lâm Trí Hiên nhìn qua bên kia, hai mắt Kim Khanh Khanh rưng rưng nước mắt nhìn ông, gương mặt tủi thân không còn hình dáng. Còn Kim Trân Ni... Lúc thấy anh ta nhìn qua, cô lập tức nhìn đi chỗ khác, giống như chỉ một cái liếc thôi, cô cũng chán ghét.

"Cứu Khanh Khanh." Lâm Trí Hiên bị hành động của Kim Trân Ni làm khó chịu, anh ta nói với Kim Thái Bình: "Khanh Khanh là bạn gái con, con yêu cô ấy, cô ấy rất quan trọng với con. Chúng ta có thể nhanh chân đi lấy tiền rồi quay lại cứu Trân Ni cũng được."

"Chú Kim, con muốn cứu Khanh Khanh."

Hình như Kim Thái Bình thở dài một tiếng, ông giao thùng tiền cho tên cướp, đây chính là quyết định khó khăn nhất đời ông.

"Cứu ai?" Bọn cướp lười biếng hỏi.

"Kim Khanh Khanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro