Chương 42
Kim Trân Ni vô cảm ngồi cạnh ghế lái, Kim Khanh Khanh ngồi ghế sau lưng cô.
"Đi sớm về sớm." Kim Thái Bình nói với hai người.
Lê Thanh đứng bên cạnh cười xinh đẹp, "Khanh Khanh, đây là lần đầu tiên con đi viếng dì, nhớ phải nghe lời chị đó nhé."
Kim Khanh Khanh cười gật đầu, "Con biết rồi, mẹ."
Kim Trân Ni trừng mắt, nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng Kim Khanh Khanh được đi cùng.
Không để ý tới ba người kia, Kim Trân Ni lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
"Nhớ về sớm đó." Lê Thanh nói xong, chiếc xe cũng bắt đầu khởi hành.
Cơ thể cứng đờ của Kim Trân Ni cuối cùng cũng được thoải mái, cô tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Nhưng Kim Khanh Khanh lại đột nhiên trở thành người tò mò, lúc hỏi cái này lúc hỏi cái kia, không quan tám Đỗ Kiêu Kiêu có để ý tới mình hay không.
"Chị, em chưa từng đi thành phố S lần nào cả, ở đó chơi vui không nhỉ?"
Kim Trân Ni hừ lạnh, chơi cái đầu cô, tôi chỉ đi viếng mẹ tôi thôi mà?
Thấy Kim Trân Ni không để ý tới mình, Kim Khanh Khanh cũng không xấu hổ, cười nói tiếp, "Chị, tới lúc đó em phải đi theo chị đó, nếu không em sẽ đi lạc mất."
Kim Trân Ni đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay đầu yên lặng nhìn Kim Khanh Khanh.
Kim Khanh Khanh sững người, theo bản năng lùi người ra sau một chút.
Kim Trân Ni phì cười, rồi lại tiếp tục chợp mắt.
Khó khăn lắm mới được yên tĩnh, vậy mà chưa được bao lâu Kim Khanh Khanh lại nói tiếp: "Nghe nói dì ấy là người tốt, hy vọng dì ấy có thể chấp nhận em."
Cuối cùng Kim Trân Ni không nhịn được nữa quay đầu lại, tức giận nhìn Kim Khanh Khanh nói: "Kim Khanh Khanh, cô cho rằng cô là người hoa gặp hoa nở, mặt trời vì cô mà sáng bừng lên, hay cả Trái Đất đều phải quay quanh cô à?"
"Thân phân cô thế nào có cần tôi phải nhắc cho cô nhớ không? Sao cô có thể mặt dày đi viếng mẹ tôi thế nhỉ?"
"Đừng nói bà ấy là người tốt, cứ cho là bà ấy như vậy đi, nhưng sao vẫn gặp loại người cặn bã như ba mẹ cô vậy?"
Kim Khanh Khanh nghe vậy liền sững người, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng trong lòng lại đang thầm cười, đây mới đúng là Kim Trân Ni mà cô ta biết, đụng một chút là nổi giận, dễ cáu gắt.
Lúc trước thấy tính tình Kim Trân Ni đột nhiên thay đổi, chuyện gì cũng chả để ý, ngay cả chuyện cô ta cướp đi Lâm Trí Hiên mà cô yêu nhất, Kim Trân Ni cũng xoay qua yêu Phác Thái Anh.
Kim Khanh Khanh tội nghiệp nhìn Kim Trân Ni, "Chị, sao chị lại nói vậy..."
Kim Trân Ni vừa thấy dáng vẻ này của cô ta lại bắt đầu nổi giận.
Kim Khanh Khanh vốn là như vậy, dễ dàng chọc cô nổi giận, rồi ra vẻ đáng thương vô tội, làm mọi người ai ai cũng về phe cô ta.
Tài xế bên cạnh nhìn không chớp mắt, dường như ông ta đã thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi.
Kim Trân Ni đã rất cố gắng khống chế mình.
Nhưng đây là ranh giới cuối cùng.
Mẹ cô, không thể bị Kim Khanh Khanh và Lê Thanh coi thường như vậy, thậm chí còn bị bọn họ đem ra làm trò cười.
Kim Thái Bình phải tàn nhẫn lắm mới có thể làm ra cái chuyện khó tin thế này.
Kim Trân Ni nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào thịt, không được kích động, cô tự nói với mình, sắp rồi, thời gian sắp tới rồi.
Cô sắp có thể nói cho mọi người biết bộ mặt thật của Kim Khanh Khanh rồi.
Kim Trân Ni đè nén lửa gian trong lòng, cô lạnh lùng nhìn Kim Khanh Khanh, "Trước khi tới thành phố S, cô không được mở miệng nói thêm bất cứ lời gì nữa, nếu không, tôi sẽ ném cô ra ngoài luôn đấy, Kim Khanh Khanh, tôi nói được thì làm được."
Khóe môi Kim Khanh Khanh giật giật, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kim Trân Ni, không dám làm liều.
Cuối cùng, thế giới cũng được yên tĩnh, Kim Trân Ni mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn phong cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, Kim Trân Ni cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cuối cùng, cô cũng đã quay trở lại đây.
Quê hương của mẹ.
Ở đây có người mà cô yêu nhất, thậm chí Kim Trân Ni từng nghĩ, bỏ hết bài vở, tài sản, tới đây định cư, trông chừng mẹ, cứ vậy mà sống cả đời.
Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, vì đây là trốn tránh, một hành vi hèn nhát.
Kim Trân Ni biết rõ, Kim Khanh Khanh sẽ không dễ dàng gì để cô vượt qua một ngày yên bình, cô ta chả khác nào một bệnh nhân tâm thần, lúc nào cũng thay đổi những cách thức khiến Kim Trân Ni không thể sống yên ổn.
Thậm chí, Kim Trân Ni không thể nghĩ được vì lý do gì mà Kim Khanh Khanh lại làm như vậy.
Kim Khanh Khanh rất thích tranh giành với cô. Ba cô, người trong lòng của cô, ngay cả bạn bè cũng vậy.
Chỉ cần Kim Trân Ni có, cô ta phải dùng mọi cách để giành lại.
Kim Trân Ni gọi hành vi này của Kim Khanh Khanh là bệnh.
Tài xế lái xe đến một phần mộ dưới chân núi.
Kim Trân Ni cầm đồ bước xuống xe, Kim Khanh Khanh cũng chú ý đi theo cô.
Ôn Nhã an nghỉ tại núi mộ, có rất nhiều người lạ an táng ở đây.
Nhưng ông bà ngoại cô vẫn an táng ở đây, cả ông bà cố cô cũng vậy.
Kim Trân Ni nghĩ, ở đây giống như mộ phần tổ tiên nhà cô, mỗi lần tới đây, cô lại có cảm giác thân thiết lạ thường.
Cô thành thục đi qua từng cành trúc khô, nghe tiếng kêu đau đớn đằng sau của Kim Khanh Khanh, Kim Trân Ni cảm thấy mình hả giận không ít.
Đây là lần đầu tiên Kim Khanh Khanh tới những nơi thế này, con người hay sợ những thứ như ma quỷ, chứ đừng nói chi là một hai ngôi mộ, đã vậy ở đây còn là núi mộ.
Cô ta đi theo sát phía sau Kim Trân Ni, một mặt là vì sợ Kim Trân Ni bỏ cô lại cô ta ở đây, mặt khác là để dễ dàng thực hiện kế hoạch.
Đi được không bao lâu, Kim Trân Ni dừng chân trước một ngôi mộ.
Đây chỉ là một nấm mộ không lớn mấy, cả bia mộ cũng không có.
Trước khi chết, Ôn Nhã đã yêu cầu như vậy
Bà nói không có gì để viết.
Nhưng Kim Trân Ni rất muốn khóc, nhất định mẹ đã biết chuyện gì đó rồi, nếu không vì sao không chịu lập bia, vì sao không đồng ý để họ của Kim Thái Bình trên bia.
Là trừng phạt hay giải thoát cho chính bà đây?
Kim Trân Ni không nghĩ được.
Cô mở chiếc túi luôn mang theo bên người ra, lấy một ít nhan, nến, pháo, và một vài quyển sách.
Lúc còn sống, Ôn Nhã rất thích đọc sách.
Kim Khanh Khanh đứng đằng sau Kim Trân Ni bịt miệng hô lên, "Đây là mộ của dì sao?"
Cuối cùng Kim Trân Ni cũng không nhịn được nữa, tát cho cô ta một bạt tai, rồi đợi tới lúc cô ta muốn đánh lại thì nắm chặt cổ tay cô ta.
"Kim Khanh Khanh, cô không cần phải chọc tới ranh giới cuối cùng của tôi đâu, trước mặt mẹ tôi, cô đừng có giả vờ giả vịt làm gì. Có phải cô cảm thấy ở đây đơn sơ lắm đúng không? Cô coi thương lắm à? Nhưng thật ra, ba mẹ cô chả dám vác mặt tới nơi cao quý này đâu."
"Ánh mắt đó, đừng để tôi nhìn thấy lần thứ hai." Cô bỏ tay Kim khanh Khanh ra.
Kim Trân Ni vô cùng hận cái ánh mang theo một chút coi thường và thương hại của Kim Khanh Khanh.
Tư cho mình ngồi tít trên cao, nhưng cái gì cũng không biết.
"Cút ngay!"
Cô đẩy Kim Khanh Khanh ra, đem pháo quấn lên một cây trúc, lấy lửa ra châm lên.
Làn khói bay khắp rừng trúc, tiếng pháo đinh tai nhức óc, Kim Trân Ni thành kính quỳ trước mộ phần Ôn Nhã.
Mẹ, con tới thăm mẹ đây
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro