Chương 39
Năm ba đại học, chương trình học đã nhiều hơn.
Kim Trân Ni thừa dịp nghỉ giải lao 10 phút chạy tới lầu 7 tìm Phác Nhiễm.
Cô gọi điện cho Phác Nhiễm, muốn cô chạy nhanh xuống lầu.
Phác Nhiễm lập tức chạy xuống sua khi nhận được điện thoại của Kim Trân Ni.
Lúc chạy tới trước mặt Kim Trân Ni, trán cô ấy đã đầy mồ hôi.
Kim Trân Ni cười nói, "Sao vội vàng quá vậy?"
Phác Nhiễm liếc cô một cái, nói: "Đây là một cuộc thay đổi lớn trong cuộc đời tớ, sao có thể không vội được?"
"Đồng hồ đâu?" Phác Nhiễm vội hỏi.
Kim Trân Ni quơ quơ cái hộp nhỏ trong tay, "Đây."
Phác Nhiễm nhận lấy mở ra.
Đúng là đồng hồ của Lục Nhất Minh, cả vết xước cũng giống như đúc.
Phác Nhiễm yên tâm đóng hộp lại, mời Kim Trân Ni hùng dũng đi lên lầu 4.
"Lục Nhất Minh học tài chính ở lầu 4." Phác Nhiễm nói.
Kim Trân Ni, nghĩ, Phác Thái Anh cũng học tài chính, nhưng Chị lớn hơn Kim Trân Ni và Phác Nhiễm một năm, Chị đã học năm tư rồi.
Hai người nhanh chân đi tới lầu 4,Phác Nhiễm lôi Kim Trân Ni tới thang máy tầng 5.
"4506... Chính là ở đây."
Phác Nhiễm và Kim Trân Ni đứng bên ngoài phòng học.
Kim Trân Ni muốn trực tiếp đi vào, nhưng đi chưa tới hai bước đã bị Phác Nhiễm kéo lại.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn chóp mũi Phác Nhiễm đầy mồ hôi, dáng vẻ vừa lo lắng vừa căng thẳng.
"Cậu sợ à?" Kim Trân Ni hỏi.
Phác Nhiễm không trả lời, nắm chặt chiếc hộp trong tay.
"Cậu sợ cái gì?" Kim Trân Ni hỏi tiếp, "Cậu tìm lại cái đồng hồ này cho anh ta, anh ta phải là người cảm ơn cậu mới đúng chứ."
Phác Nhiễm ngập ngừng nói: "Nhưng tớ không dám gặp anh ta."
"Có gì mà không dám." Kim Trân Ni nhíu mày, "Đi, tớ dẫn cậu vào."
"Không, không cần đâu..." Phác Nhiễm nói nhỏ.
Kim Trân Ni nhíu mày, không nói nhiều nữa, trực tiếp kéo Phác Nhiễm vào phòng học.
Cô chưa kịp đi, Kim Trân Ni chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Có chuyện gì à?" Một nam sinh mặc áo khoác đen, bên trong mặc thêm một chiếc sơ mi trắng, đứng trước mặt hai cô.
Kim Trân Ni không nhìn người nam sinh kia, cô quay đầu nhìn Phác Nhiễm.
Quả nhiên, cô ấy cúi đầu xoắn tay vào nhau, không biết phải làm gì bây giờ.
Vậy chắc anh ta chính là Lục Nhất Minh rồi.
Kim Trân Ni cẩn thận quan sát anh ta.
Kiếp trước, cô chỉ gặp người này vài lần, cô có ấn tượng với người này cũng vì Phác Nhiễm và Kim Khanh Khanh mà thôi.
Hiền lành, chất phác, thành thật, còn lấy việc giúp người làm niềm vui.
Phác Nhiễm có thể kể ưu điểm của anh ta nửa giờ không ngừng nghỉ.
Hôm nay được thấy tận mắt, Kim Trân Ni cảm thấy anh ta không giống với những gì Phác Nhiễm miêu ta, không biết có phải liên quan tới mối quan hệ không, Kim Trân Ni cảm thấy, ánh mắt Lục Nhất Minh nhìn các cô không tốt tí nào.
"Hai cô đang tìm tôi à?" Lục Nhất Minh hỏi.
Kim Trân Ni đẩy Phác Nhiễm, ý bảo cô ấy nên lấy thứ đó ra.
Không ngờ Phác Nhiễm lại cúi thấp đầu hơn.
"Thấp nữa cậu sẽ độn thổ luôn đấy." Kim Trân Ni tức giận nói.
Sau đó, cô nhìn Lục Nhất Minh bên cạnh, lạnh lùng nói: "Hôm nay, chúng tôi đến đây để trả đồ cho anh."
Lục Nhất Minh ngẩn người, nhẹ nhàng nói: "Không cần."
Kim Trân Ni giận quá hóa cười, "Anh nói không cần thì không cần à? Hôm nay còn tính toán chi li như vậy, hôm nay còn giả vờ hào phóng lắm vậy."
Cô lại đẩy Phác Nhiễm, "Lấy ra đi."
Phác Nhiễm lắc đầu.
Kim Trân Ni bị dáng vẻ đà điểu của cô ấy chọc tức giận không thở được, vừa nãy mới còn vênh vênh váo váo, thế mà bây giờ chẳng khác gì bong bóng, đâm cũng không vỡ được.
"Phác Nhiễm." Lục Nhất Minh gọi cô.
Phác Nhiễm từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Kim Trân Ni đứng bên cạnh cô ấy, thậm chí có thể thấy cơ thể cô ấy đang run lên nhè nhẹ.
"Chuyện hôm qua, thực xin lỗi."
Phác Nhiễm nghe Lục Nhất Minh xin lỗi mình, cô mở to mắt nhìn Lục Nhất Minh, quên luôn cả phản ửng.
"Tôi không nên nói với cô như vậy." Lục Nhất Minh nói tiếp, "Tôi nghĩ kỹ rồi, cô không cố ý làm mất đồng hồ của tôi."
"Là tôi đã hiểu lầm cô."
Phác Nhiễm ngạc nhiên nhìn anh ta, trong mắt rưng rưng nước mắt.
Kim Trân Ni đáp lại anh ta.
Cô cười lạnh nói, "Chẳng lẽ anh chỉ muốn nói một câu xin lỗi qua loa với chúng tôi thôi sao? Anh đã quên lúc đầu anh đối xử với Phác Nhiễm thế nào rồi à?"
"Ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, trực tiếp đổ tội cho Phác Nhiễm, nói cậu ấy cố ý làm hư đồng hồ của anh, được, cậu ấy không so đo, mà còn đền cho anh một chiếc đồng hồ mới. Anh không cần. Được, cậu ấy liền đem cái đồng hồ bị hư của anh đi sửa, lần này cũng vậy. Cậu ấy để ý tới anh như vậy, sửa đồng hồ xong còn lén lút đưa cho anh, muốn cho anh một bất ngờ. Nhưng kết quả lại..."
"Kết quả là, cái đồng hồ của anh bị người không biết xấu hổ là gì lấy đi, sau đó, anh lại nghĩ tới Phác Nhiễm."
"Cậu ấy độc ác lắm, làm đồng hồ của anh hư, bây giờ lại không thấy đồng hồ đâu, nhất định là cô ấy làm rồi, đúng không?"
"Tôi không có nghĩ như vậy..." Lục Nhất Minh theo bản năng nói.
"Anh có nghĩ hay không thì chính anh là người rõ nhất!" Kim Trân Ni lạnh lùng nói: "Chả trách tại sao anh lại nghĩ vậy, ai bảo cậu ấy lại độc ác tới vậy? Ai bảo cậu mạnh mẽ quá làm gì? Ai bảo cậu ấy... Không phải là Kim Khanh Khanh?"
Vẻ mặt Lục Nhất Minh biến sắc, nói thì thào: "Không phải vậy đâu, không liên quan tới Khanh Khanh, không phải như vậy."
Lúc Phác Nhiễm nghe được hai chữ "Khanh Khanh" từ miệng anh ta, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, ai bảo cô không phải là Kim Khanh Khanh. Cô cười giễu cợt.
"Lục Nhất Minh." Phác Nhiễm nói: "Anh luôn miệng nói không liên quan gì tới Kim Khanh Khanh, nhưng chuyện của Kim Khanh Khanh, anh biết được bao nhiêu?"
"Nói thật, tôi thật sự rất thích anh, cho dù anh không thích tôi." Cô nhẹ nhàng nói, "Nhưng cũng không phải vì vậy mà anh có quyền xúc phạm tôi."
Phác Nhiễm đưa cái hộp nhỏ trong tay cho anh ta, "Tôi trả lại anh cái đồng hồ này, từ hôm nay trở đi, tôi không quấy rầy anh nữa."
Lục Nhất Minh chậm chạp không nhận lấy cái hộp kia.
Phác Nhiễm cười, "Lần này là thật, Lục Nhất Minh, tôi mệt lắm rồi."
"Tôi mỏi tay rồi đấy, sao anh còn chưa chịu cầm lấy?"
Lục Nhất Minh giơ tay chậm rãi cầm lấy cái hộp đồng hồ kia.
Lúc đầu ngón tay hai người khẽ tiếp xúc với nhau, Phác Nhiễm thu tay lại.
Cô đứng thẳng người, "Xin lỗi, đã quấy rầy anh lâu như vậy, tôi phải đi rồi."
Nói xong, cô xoay người rời đi, nhanh chóng và dứt khoát, thậm chí còn quên dẫn Kim Trân Ni bên cạnh đi theo.
Kim Trân Ni không nói gì, chỉ đau lòng nhìn theo bóng lưng cô ấy.
Tới cua quẹo, không còn nhìn thấy bóng dáng của Phác Nhiễm nữa. Kim Trân Ni thở dài một tiếng, muốn về lớp học, cô biết, bây giờ Phác Nhiễm không muốn gặp ai.
Kể cả cô.
Nhưng một giây sau, người bên cạnh đã chạy xẹt qua, cắt dứt suy nghĩ của cô.
Lục Nhất Minh đuổi theo Phác Nhiễm.
Kim Trân Ni sốt ruột, chuyện gì đang xảy ra vậy.
Có cần phải gọi điện báo cho Phác Nhiễm biết một tiếng không? Nhưng có vẻ bây giờ không còn kịp nữa rồi.
Đỗ Kiêu Kiêu từ trên lầu nhìn xuống, Lục Nhất Minh đã đuổi kịp Phác Nhiễm, hai người giằng co qua lại, không biết đang nói gì.
Cô chỉ có thể nhìn vẻ mặt của hai người mà đoán, bây giờ, Phác Nhiễm rất bình tĩnh, nhưng Lục Nhất Minh thì rất kích động.
Lục Nhất Minh không hiểu tại sao mình lại muốn đuổi theo, anh chỉ nghĩ, nếu lần này để Phác Nhiễm đi, anh ta chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Tại sao phải hối hận? Anh ta không biết.
"Phác Nhiễm..." Anh ta gọi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro