Chương 33
Phác Nhiễm làm việc rất nhanh, không bao lâu sau, cô ấy đã báo lại tình hình cho Kim Trân Ni biết.
Trong lòng Kim Trân Ni hơi đắc ý, cô đã biết được một chút chuyện, nhưng cô vẫn phối hợp, hỏi: "Sao rồi?"
Phác Nhiễm nhướng mày, "Đúng là Y Vân có tới tìm chú Khương."
Mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, "Khương Hoán còn nói gì nữa không?"
Phác Nhiễm cười nói, "Anh ta không nói gì, nhưng có thể chú Khương sẽ rất thảm đó, vì Y Vân tới không đúng lúc tí nào."
"Sao vậy?" Kim Trân Ni hỏi.
Phác Nhiễm hơi hả hê nói: "Lúc Y Vân tới, chú Khương đang ăn cơm với dì Phó."
Kim Trân Ni nghĩ tới cảnh tượng ba người nhìn nhau không nói gì, trong lòng vô cùng tiếc nuối, không biết lúc đó, chú Khương sẽ làm tan đám mây mù để thấy được ánh trăng đây.
Còn chuyện Khương Tình, Kim Trân Ni đoán, cô ta chắc chắn là con gái của Trần Gia Lạc và Y Vân, Khương Thì Lễ làm ba hờ mà cũng không biết gì, Kim Trân Ni ác ý nghĩ, không biết có nên nói cho chú Khương biết không nhỉ.
Phác Nhiễm hớn hở nói: "Cậu không biết đâu, Khương Hoán nói lúc đó mặt ba anh ta tái xanh cả rồi. Vì chú Khương đã đồng ý không bao giờ gặp Y Vân nữa, nhưng không ngờ lại tự làm xấu mặt mình như vậy."
Kim Trân Ni cười, "Chắc Y Vân cũng không còn cách nào khác."
Hôm đó, cô nghe Trần Gia Lạc uy hiếp Y Vân, có lẽ là lại muốn Y Vân vơ vét Khương Thì Lễ một khoản tiền, nếu không sẽ tiết lộ chuyện KhươnG Tình.
Xem ra, Y Vân vẫn còn để bụng chuyện Khương Tình, nếu không tại sao bà ta lại phải chấp nhận yêu cầu của Trần Gia Lạc?
Kim Trân Ni thở dài, cho dù bà ta có thật sự muốn Khương Tình có một cuộc sống tốt hơn đi chăng nữa, thì bà ta cũng đi sai đường rồi. Hơn nữa, Khương Tình như bây giờ, cũng có một phần lỗi từ quan hệ gia đình.
Kim Trân Ni không phải mềm lòng với Khương Tình, cô chỉ cảm thấy Khương Tình là một người đáng thương. Đừng nói tới chuyện Khương Thì Lễ không thích cô ta, mà ngay cả ba ruột cũng chẳng có tình cảm gì với cô ta. Nhưng nhớ lại Khương Tình từng phản bội mình, Kim Trân Ni mới bình tĩnh lại.
Kiếp trước, cô đối xử với Khương Tình rất tốt, nhưng cuối cùng, Khương Tình lại phản bội cô, vậy mới thấy, Khương Tình không đáng giá để cô đồng cảm.
"Soa vậy?" Phác Nhiễm khó hiểu hỏi, mới nãy Kim Trân Ni vẫn còn rất tốt, thế mà bây giờ lại đột nhiên thở dài.
Kim Trân Ni lắc đầu, "Tớ chỉ nghĩ tới Khương Tình thôi."
"Cô ta có cái gì tốt mà nghĩ chứ." Phác Nhiễm cười "xùy" một tiếng.
"Khương Tình có thể không phải là con của chú Khương." Kim Trân Ni hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
Phác Nhiễm khiếp sợ nhìn cô.
Chả trách Phác Nhiễm ngạc nhiên tới vậy, nếu Khương Tình không phải là con của chú Khương, vậy thì chuyện của chú Khương và dì Phó mấy năm nay đã được giải quyết một phần rồi.
Dù sao năm đó, cũng vì chuyện Khương Tình mà Phó Vũ Khiết mới quyết tâm đòi ly hôn. Tuy cuối cùng không thành công, nhưng cuộc hôn nhân này đã không còn như lúc đầu nữa.
"Trân Ni." Phác Nhiễm phức tạp nhìn Kim Trân Ni, "Cậu nói thật không?"
Kim Trân Ni gật đầu, "Tuy không chính xác một trăm phần trăm, nhưng cũng rất có khả năng."
"Nếu muốn xác nhận thì..., hay là làm vài xét nghiệm thử xem." Kim Trân Ni nghĩ một chút rồi nói.
Đôi mắt Phác Nhiễm sáng bừng lên, "Đúng ha, chúng ta có thấy lấy tóc của Khương Tình và chú Khương mang đi làm giám định DNA."
Nói xong, cô ấy vui mừng ôm chầm Kim Trân Ni, "Trân Ni, cậu nói xem, nếu Khương Tình thật sự không phải là con gái của chú Khương, chú Khương có vui tới phát điên không hả."
Kim Trân Ni bật cười, có người đàn ông nào biết mình chỉ là ba hờ thì vui được sao? Nhưng nghĩ tới Khương Thì Lễ, Kim Trân Ni cảm thấy ông ấy nhất định vui tới điên mất. Dù sao vì muốn bù đắp cho Phó Vũ Khiết, ông đã làm rất nhiều chuyện.
Nếu ông biết giữa mình và Phó Vũ Khiết không hề có chướng ngại gì, vậy hai người có thể nối lại tình xưa rồi.
Có điều, Kim Trân Ni nghiêm túc nói: "Cậu đừng nói cho chú Khương biết trước, chiều nay chúng ta tới Khương gia một chuyến rồi nói tiếp."
"Vì sao?" Phác Nhiễm không hiểu.
Kim Trân Ni nói: "Lúc chúng ta chưa chắc chắn, thì tốt nhất đừng nói gì cho chú Khương biết, lỡ cuối cùng không phải như vậy, chú ấy nhất định sẽ rất thất vọng."
Còn cái gì làm người ta tuyệt vọng hơn khi một giây trước cho người ta một tia hy vọng rồi một giây sau lại dập tắt nó.
"Chiều nay chúng ta tới Khương gia, nếu không lấy được tóc của chú Khương, thì lấy của Khương Hoán cũng được. Chị em cũng có thể làm giám định DNA đó." Kim Trân Ni nói thêm, các cô không thể dễ dàng lấy được tóc của Khương Thì Lễ, dù sao ông cũng là trưởng bối, các cô không thể bứt tóc người ta được.
Buổi chiều, Phác Nhiễm gọi cho Khương Hoán một cuộc, rồi lập tức dẫn Kim Trân Ni tới Khương gia.
Lúc tới, hai người mới phát hiện mình đi tay không tới đây.
Phác Nhiễm cởi mở cười, "Không sao, lần sau bổ sung cũng được."
Kim Trân Ni nâng trán, những thứ này phải bổ sung thế nào đây, nhưng các cô cũng đâu phải khách không mời mà tới, ít nhất Khương Hoán cũng tiếp đón các cô mà.
Lần này, Khương Hoán lại ra mở cửa.
Khương Hoán nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Phác Nhiễm, cười nói: "Vội vàng tới đây vậy sao, nhớ tôi à?"
Phác Nhiễm đưa tay ra một đánh một cái: "Cậu nói cái gì đó."
Khương Hoán né tay cô, nhường đường, "Tôi đùa thôi, hai cô mau vào nhà đi."
Khương Hoán dẫn hai người tới phòng khách, vừa đưa trà vừa hỏi: "Hai cô tới đây tìm tôi chơi à?"
Kim Trân Ni còn chưa kịp mở miệng, Phác Nhiễm đã liếc cậu một cái, "Sao, chúng tôi không thể tới đây tìm cậu chơi được sao? Không hoan nghênh thì chúng ta đi đây."
Nói thì nói vậy thôi, chứ Phác Nhiễm không có ý định rời đi.
Khương Hoán cười làm hòa nói: "Không hoan nghênh chỗ nào, chỉ là lâu rồi cậu không tới tìm tôi, tôi còn tưởng cậu quên tôi luôn rồi."
Khương Hoán và Phác Nhiễm cũng coi như là thanh mai trúc mã, hai người chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Phác Nhiễm cũng hay tới tìm cậu, nhưng gần đây, Phác Nhiễm say mê Lục Nhất Mình, nên Khương Hoán đã sớm bị cô quên mất rồi.
Phác Nhiễm vội vàng uống ngụm trà, che giấu nói: "Tôi chỉ... Có việc thôi, bận lắm."
Phác Nhiễm nhìn chằm chằm cô ấy vài giây, thấy Phác Nhiễm chột dạ, cậu cũng không hỏi nữa.
Phác Nhiễm hết giận, vừa uống trà vừa nhìn xung quanh.
Kim Trân Ni vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi mắt đã lén lút nhìn khắp phòng khắp.
Khương Hoán phát hiện động tác nhỏ này của Phác Nhiễm, "Ba tôi không có ở...."
Còn chưa dứt lời, Phác Nhiễm đã kích động đứng lên, "Cái gì? Chú Khương không có ở đây à?!"
Kim Trân Ni thầm thở dài một tiếng, rồi đưa tay kéo Phác Nhiễm ngồi xuống.
Quả nhiên, một giây sau, Khương Hoán đột nhiên lên tiếng: "Tôi vẫn chưa nói xong mà. Tôi nói ba tôi không có ở dưới lầu đâu, ông ấy đang ở thư phòng trên lầu."
Kim Trân Ni cũng biết vậy.
Khương Hoán cười khẽ một tiếng, "Sao? Thì ra cô muốn gặp ba tôi? Vậy tôi gọi ông ấy xuống giùm cô là được rồi."
Phác Nhiễm kinh sợ, vội vàng nhìn Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni hận sắt không thành thép nhìn cô ấy một cái, cái tình xớn xa xớn xác của Phác Nhiễm mãi không đổi được, mặc dù lúc trước cô cũng chẳng khác gì cô ấy, nhưng từ khi được sống lại, cô đã chững chạc hơn rất nhiều.
Nhìn Phác Nhiễm bây giờ, cô đột nhiên nhớ lại mình lúc trước, chả trách lúc đó lại bị Lâm Trí Hiên và Kim Khanh Khanh xoay vòng vòng. Vì trong lòng nghĩ gì cũng hiện lên mặt, muốn người khác không biết cũng khó.
Kim Trân Ni nhìn Khương Hoán nói: "Bọn tôi tới đây chỉ muốn tìm cậu chơi thôi, dì Phó nói cậu không thường xuyên ra ngoài, dì ấy rất lo cho anh."
Vừa nói xong, Khương Hoán cũng không nghi ngờ gì.
Dù sao đây cũng là chuyện Phó Vũ Khiết lo lắng nhất.
Khương Hoán bất lực nhìn hai người bọn họ, "Tôi thật sự không có bênh gì đâu, mẹ tôi lúc nào cũng lo lắng những thứ vớ vẩn."
Phác Nhiễm cười ha ha, "Ai bảo suốt ngày cậu suốt ngày cứ ru rú trong nhà không chịu ra ngoài làm gì."
Khương Hoán sờ mũi, "Cậu cũng biết mà, lúc nhỏ tôi đã xông pha trời Nam đất Bắc nhiều rồi, nên bây giờ tôi chỉ muốn làm người bình thường thôi."
Phác Nhiễm không khách sáo cười ra tiếng, Kim Trân Ni cũng cười theo.
Xem ra lúc nhỏ dì Phó hay dẫn Khương Hoán đi du lịch khắp nơi đã tạo thành bóng ma cho cậu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro