chương 25
Cầm món quà Phác Thái Anh chuẩn bị cho Lâm Trí Hiên, tâm trạng Kim Trân Ni hơi phức tạp, cô thật sự muốn "tặng" những tấm hình này cho Lâm Trí Hiên sao?
Đúng lúc Kim Trân Ni đang do dự, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Là Lâm Trí Hiện gọi.
Kim Trân Ni nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn nhận.
"Alo?"
"Trân Ni." Giọng nói của Lâm Trí Hiên hơi mờ ám.
"Sao?" Cô đặt ảnh xuống, nhìn Phác Thái Anh đang rửa chén trong bếp.
Bên kia điện thoại, hơi thở Lâm Trí Hiên hơi dồn dập, "Trân Ni, em có rảnh không?"
Kim Trân Ni nghi ngờ, gần đây Lâm Trí Hiên rất ít khi tới tìm cô, trước kia, cô và Lâm Trí Hiên hẹn nhau cũng tương đối nhiều.
"Anh... Anh có chuyện muốn nói với em." Giọng nói của Lâm Trí Hiên càng lúc càng nhỏ.
Kim Trân Ni tò mò hơn, "Có chuyện gì không nói qua điện thoại được à?"
Lâm Trí Hiện hơi do dự, "Chúng ta gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn."
Kim Trân Ni nghe anh ta cứ ấp úng như vậy, trong lòng phiền chán không muốn đi, nhưng thấy Lâm Trí Hiên cứ kiên trì như vậy, cô không đi thì cũng không hay cho lắm, cô muốn nghe xem, Lâm Trí Hiên có chuyện gì mà phải gặp mặt mới nói được.
Thấy Phác Thái Anh rửa chén xong đi ra, Kim Trân Ni giơ tay lên quơ quơ.
"Mau tới đây đi."
Phác Thái Anh đi tới.
"Lâm Trí Hiên bảo tôi ra ngoài một chuyến." Kim Trân Ni đưa di động về phía Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh rũ mắt xuống, "Em có muốn đi không?"
Kim Trân Ni cười, "Đương nhiên là có rồi. Hiếm lắm anh ta mới hẹn tôi một lần."
Ánh mắt Phác Thái Anh hiện lên vẻ mất mát, không nói gì nữa.
Đôi mắt của Kim Trân Ni cong lên, vô cùng vui vẻ, "Nên Chị có muốn đi với tôi không?"
Phác Thái Anh ngẩng đầu mạnh, hơi ngạc nhiên, nhưng vui nhiều hơn. "Em muốn tôi đi cùng em sao?"
Kim Trân Ni bật cười nói: "Nhất định phải mang Chị theo, tôi sợ không đánh lại anh ta."
Nói xong cô chỉ vào đống ảnh.
Phác Thái Anh cũng cười, "Anh ta sẽ không ra tay với em đâu."
Đây chỉ là ảnh hôn nhau thôi mà, có phải ảnh hạn chế độ tuổi gì đâu.
"Tôi mặc kệ, Chị phải đi với tôi, tôi muốn xem anh ta định chơi trò gì nữa đây." Kim Trân Ni không tin Lâm Trí Hiên vô duyên vô cớ hẹn cô ra ngoài như vậy được.
"Được." Phác Thái Anh đương nhiên đồng ý rồi, dù Kim Trân Ni không bảo Chị đi, Chị cũng sẽ tìm cách đi theo.
Điểm hẹn là một quán cà phê bọn họ thường tới.
Lúc Kim Trân Ni và Phác Thái Anh tới, Lâm Trí Hiên đã có mặt trong quán.
"Chúng tôi tới rồi." Kim Trân Ni kéo Phác Thái Anh ngồi xuống, đối diện Lâm Trí Hiên.
Hình như vừa rồi Lâm Trí Hiên mới ngẩn người, sửng sốt thật lâu vẫn chưa tỉnh lại, lúc bồi bàn mang thực đơn tới, anh ta mới phát hiện Kim Trân Ni đã tới.
Nhưng anh ta không ngờ, Phác Thái Anh cũng tới đây.
Sắc mặt Lâm Trí Hiên hơi khó coi, chẳng lẽ từ trước tới nay Kim Trân Ni và Phác Thái Anh vẫn ở cùng nhau sao?
Kim Trân Ni nhấp một miếng cà phê rồi nói: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Trí Hiên không nói gì nhìn Phác Thái Anh ngồi cạnh Kim Trân Ni. Ý của anh ta rất rõ ràng, anh ta muốn Phác Thái Anh tránh đi một chút.
Nếu là người bình thường, nhất định sẽ tránh đi, nhưng Phác Thái Anh nào có phải là người thường, Chị thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn Lâm Trí Hiên một cái, nên sao có thể nhận thấy được ám hiệu của anh ta cơ chứ.
Đương nhiên, dù có nhận được, anh chắc chắn cũng không tránh đi đâu.
Nhìn thấy ánh mắt của Kim Trân Ni không còn kiên nhẫn được nữa, Lâm Trí Hiên mấp máy môi, hơi khó nói: "Trân Ni. Anh và Khanh Khanh đang ở bên nhau."
Anh và Khanh Khanh đang ở bên nhau...
Đây là lần thứ hai Kim Trân Ni nghe được lời này, cô vốn tưởng rằng dựa vào thời gian của kiếp trước, năm năm sau Lâm Trí Hiên mới nói cho cô biết.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang thay đổi đây, sao lại nói cho cô biết chuyện này trước năm năm.
Thì ra, Lâm Trí Hiên và Kim Khanh Khanh đã ở bên nhau từ lâu rồi sao?
Kim Trân Ni hơi hoảng hốt, dường như cô lại nhìn thấy Kim Khanh Khanh đứng từ trên cao nhìn xuống cô trong phòng bệnh.
Kim Khanh Khanh dương dương đắc ý nói với cô, Phác Thái Anh, chị đáng thương thật đó.
Đột nhiên tay cô trở nên ấm áp, hình như có người nào đó đang cầm tay cô thì phải.
Là Phác Thái Anh.
Kim Trân Ni sững sờ nhìn Chị, ánh mắt Phác Thái Anh vô cùng dịu dàng, "Nếu tôi nhớ không lầm hình như cái cô Kim Khanh Khanh kia là em gái của Trân Ni thì phải."
Kim Trân Ni gật đầu.
Phác Thái Anh quay qua nhìn Lâm Trí Hiên, "Tôi nhớ Kim Khanh Khanh gọi anh là anh trai mà."
Lâm Trí Hiên hơi luống cuống, "Thái Anh..."
"Người yêu của chị và em gái ở bên nhau, anh thấy chuyện này thế nào?" Phác Thái Anh chậm rãi hỏi.
"Tôi và Trân Ni không có cái quan hệ như cậu nghĩ đâu!" Dưới tình thế cấp bách, Lâm Trí Hiện vội vàng thốt ra.
"Hả?" Phác Thái Anh ngạc nhiên, "Vậy quan hệ của anh và Trân Ni là thế nào?"
"Ừm..." Lâm Trí Hiên không biết trả lời sao.
"Là anh em à?" Phác Thái Anh tò mò hỏi, dường như muốn cho Lâm Trí Hiên một bậc thang.
Lâm Trí Hiên không nói gì.
Phác Thái Anh như hiểu ra chuyện gì đó, Chị gật đầu, "Thì ra Trân Ni và Kim Khanh Khanh đều là em gái của anh, vậy đúng là không hay tí nào rồi."
Kim Trân Ni giễu cợt nhìn Lâm Trí Hiên không dám phản bác, trong lòng càng lúc càng coi thường cái tên này.
Ngay thừa nhận cũng không dám, người như vậy, trước kia cô bị mù nên mới coi trọng anh ta.
Kim Trân Ni lấy một tấm ảnh từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lâm Trí Hiên.
"Chuyện này..." Lâm Trí Hiên không hiểu cầm tấm ảnh lên.
Khi thấy rõ hai người trên ảnh, anh ta sợ hãi nhìn Kim Trân Ni.
"Không cần anh phải nói cho tôi... Tôi đã biết lâu rồi." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn anh ta.
"Mấy người nghĩ tôi bị mù sao? Dám ở trước mặt tôi liếc mắt đưa tình. Tôi muốn biết cũng không khó."
Dường như Lâm Trí Hiên không ngờ Kim Trân Ni sẽ nói với mình như vậy, anh ta vội vàng kéo tay Kim Trân Ni, "Trân Ni, anh không có, anh chỉ bất đắc dĩ..."
Bà nội không thích Kim Trân Ni, anh ta đâu còn cách nào khác?
Kim Trân Ni chán ghét rút tay mình ra, cầm lấy tách cà phê uống sạch một hơi, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Trí Hiên.
"Lâm Trí Hiên, anh ghê tởm thật đó."
Từ những ngày đầu gặp lại Lâm Trí Hiên sau khi sống lại, cô đã rất muốn nói với anh ta như vậy.
Lâm Trí Hiên là người như vậy, một bên anh ta hưởng thụ Kim Trân Ni si mê anh ta, bên kia lại không muốn bỏ Kim Khanh Khanh.
Dù bây giờ cô nói thẳng ra, anh ta cũng ra vẻ mình không có lỗi, anh ta chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Đúng là quá ghê tởm.
Lâm Trí Hiên muốn giải thích, nhưng Kim Trân Ni hoàn toàn không cho anh ta một cơ hội. Cô giành lấy ly cà phê trong tay Phác Thái Anh, hất mạnh vào người Lâm Trí Hiên.
"Phục vụ, thanh toán cho anh ta!"
Kim Trân Ni kéo Phác Thái Anh đi ra ngoài.
Ra khỏi quán cà phê, Kim Trân Ni cảm thấy mình giống như đã tháo được cái xiềng cổ xuống rồi.
Cả người vô cùng thoải mái.
Cô nắm tay Phác Thái Anh chậm rãi đi dạo trên phố, Phác Thái Anh cứ nghĩ tâm trạng bây giờ của cô không tốt, nên cũng không quấy rầy cô, chỉ là, Chị lặng lẽ cầm ngược lại tay cô.
Bọn họ đi dọc trên phố, trên đường có rất nhiều người chỉ trỏ bọn họ.
Dù sao diện mạo của hai người cũng không tệ, nắm tay đi trên phố như vậy sẽ khiến người khác dừng lại nhìn một chút.
Kim Trân Ni chưa bao giờ để ý tới ánh mắt tới người khác, nhưng hôm nay thì ngoại lệ, thấy ánh mắt của mọi người đều đổ xô vào cô và Phác Thái Anh, trong lòng cô đột nhiên rất vui vẻ.
Nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, cô nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, cô nàng này vẫn luôn ở bên cô.
Trong lòng cô chợt mềm ra, vì vậy, cô liền dừng bước.
Hai người đang đứng trên một cây cầu lớn, dưới cầu là hồ Ba Quang Liễm Diễm.
Phác Thái Anh cứ nghĩ rằng Kim Trân Ni muốn ngắm cảnh đêm, nên cũng dừng theo.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua trên cầu, đã là mùa thu rồi, gió đêm vẫn mang theo một chút se lạnh.
Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni chỉ mặc một chiếc phong phanh, hơi đau lòng, vì vậy anh cởi áo khoác mình ra, khoác lên người cô.
Kim Trân Ni không phản kháng lại, cô nhìn Phác Thái Anh thành thật khoác áo cho cô, đôi mắt hơi cong cong.
"Phác Thái Anh."
"Ừm." Phác Thái Anh sửa lại cổ áo cho cô.
"Chị cũng thấy rồi đó, không ai muốn tôi nữa rồi."
Phác Thái Anh nhíu mày, Chị không thích Kim Trân Ni nói mình như vậy.
Đang định mở miệng an ủi, Chị nghe được Kim Trân Ni nói.
"Cho nên, tôi sẽ chịu trách nhiệm với Chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro