Chương 15
"Chị thích tôi đúng không?" Kim Trân Ni hỏi.
Phác Thái Anh vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt không có biểu cảm gì, Chị nói: "Thì ra là em biết."
Thì ra là em biết...
Em biết...
Đã biết...
Biết em gái Chị!
Kim Trân Ni muốn nổi giận nhưng thôi, cô chỉ muốn đoán một chút thôi mà, không ngờ tên này lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nói thừa nhận thì thừa nhận đi, còn ra vẻ bình tĩnh như vậy, sao không có một chút thành ý nào vậy?
"Chị, thích tôi từ khi nào?" Mặt Kim Trân Ni nóng bừng lên, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
"Ừm, để tôi suy nghĩ." Phác Thái Anh thật sự nghĩ lại một chút.
"Cũng lâu rồi." Chị tính sơ, "Chắc cũng hơn mười năm."
...
Kim Trân Ni khiếp sợ.
Hơn mười năm?! Tên này có nhầm ai không vậy? Đừng nói là Chị ta cũng sống lại đấy nhé?
Nghĩ tới chuyện này, Kim Trân Ni phức tạp nhìn Phác Thái Anh.
Rốt cuộc, sau tất cả, cảm giác thích một người là như thế nào.
Không đợi cô mở miệng, Phác Thái Anh tiếp tục nói, "Vậy em có đồng ý không?"
"Đồng ý...?" Đồng ý cái gì?
"Đồng ý để tôi theo đuổi em." Phác Thái Anh thản nhiên giải thích.
Chị theo đuổi tôi? Kim Trân Ni cảm thấy mình không thể theo kịp một người không bình thường như Chị.
"Chị có theo đuổi tôi sao?" Kim Trân Ni mở to mắt.
"Có, tôi vẫn đang theo đuổi em." Phác Thái Anh nói như chuyện bình thường.
Kim Trân Ni nuốt nước miếng, chẳng lẽ cô đã lạc hậu rồi sao, đây là cách theo đuổi mới à?
Bị cô gái mình thích vạch trần sự thật, cái này cũng được gọi là theo đuổi sao?
Hiểu biết của cô đúng là quá nông cạn.
"Nên em đã đồng ý rồi sao?" Phác Thái Anh vui mừng nhìn cô.
"Đợi đã!" Kim Trân Nilớn tiếng nói.
"Có phải Chị đã nhầm lẫn gì rồi không?"
Nhìn thẳng vào mắt Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đè nén áp lực nói: "Hình như tôi đâu có đồng ý cho Chị theo đuổi tôi, mà tôi cũng có cảm thấy Chị đang theo đuổi tôi gì đâu."
Được rồi, quan trọng nhất chính là câu cuối cùng.
Cô vốn không hề cảm nhận được có người theo đuổi mình, đương nhiên, cô cũng chẳng biết cảm giác được một người theo đuổi là thế nào.
Nói ra thì mất mặt vô cùng, kiếp trước, mãi tới khi Kim Trân Ni 27 tuổi cũng chưa từng có ai theo đuổi cô, ngay cả Lâm Trí Hiên đi được nửa đường cũng bị Kim Khanh Khanh chặn lại.
Không biết có phải vì chẳng ai thích nổi cái tính của cô hay không, nhưng nói chung, không có một người con trai nào theo đuổi cô cả.
Thế mà bây giờ lại có người theo đuổi cô, đây vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa, người đó lại là Phác Thái Anh.
"Em không thích tôi sao?" Phác Thái Anh mất mát nhìn Kim Trân Ni.
"Thực xin lỗi." Nói xong ba chữ này, Kim Trân Ni liền cúi đầu.
"Là vì Lâm Trí Hiên à?" Phác Thái Anh hỏi.
Kim Trân Ni nhỏ giọng nói: "Không phải vì Lâm Trí Hiên.
Phác Thái Anh nghĩ một hồi rồi nói, "Tôi cũng cảm thấy không phải là anh ta, vì em mới đồng ý với tôi sẽ không thích anh ta nữa mà."
Kim Trân Ni không nói gì, không khẳng định cũng chẳng phủ định.
"Nếu không em không còn thích Lâm Trí Hiên nữa, vậy thì thích tôi là được rồi." Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, đôi mắt Chị sáng bừng.
"Thử một chút thôi, thử thích tôi. Được không?" Ánh mắt của Phác Thái Anh không ngừng lóe sáng, khiến người ta lâm sâu vào trong đó, không thể kiềm chế được.
Kim Trân Ni nhìn vào mắt Phác Thái Anh, giống như bị mê hoặc, cô không biết mình gật đầu hay lắc đầu. Trong lúc mơ màng, cô phát hiện mình đã bị Phác Thái Anh kéo vào đại sảnh, xung quanh chỉ toàn là người.
"Trân Ni." Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh đi tới chỗ bọn họ.
"Hai người vừa đi đâu vậy, chúng ta đã đi tìm khắp nơi nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu?" Lâm Trí Hiên cười hỏi.
Phác Thái Anh gật đầu với anh ta, "Chúng tôi đi lấy quà của Trân Ni."
Kim Khanh Khanh hỏi: "Vậy quà của chị đâu?"
Kim Trân Ni im lặng, Phác Thái Anh thản nhiên nhìn Lâm Trí Hiên: "Tôi đã quên mang tới cho cô ấy rồi, ngày mai sẽ đưa cho anh... Anh không để bụng chứ?"
Lâm Trí Hiên vội khoát tay: "Sao có thể như vậy được."
"Sao quà của chị tặng anh Trí Hiên lại ở chỗ Chị vậy?" Kim Khanh Khanh giả vờ không hiểu nhìn Phác Thái Anh.
Kim Trân Ni dịu dàng nhìn cô ta nói: "Liên quan gì tới cô?"
Đôi mắt của Kim Khanh Khanh bỗng ửng đỏ, cô ta tủi thân nhìn Lâm Trí Hiên bên cạnh.
"Trân Ni" Lâm Trí Hiên than thở, "Khanh Khanh chỉ tò mò thôi mà."
Trong mắt Phác Thái Anh tràn đầy nghi ngờ, "Cô ta tò mò thì chúng tôi phải nói cho cô ta biết sao?"
Chị ra vẻ vô tội khiến mọi người đều cảm thấy đây chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi.
Lâm Trí Hiên hơi xấu hổ, còn Kim Khanh Khanh cứ tiếp tục khóc.
"Anh Trí Hiên." Kim Khanh Khanh nhào vào lòng Lâm Trí Hiên.
Mà Lâm Trí Hiên lại ngại Kim Trân Ni bên cạnh, không dám ôm Kim Khanh Khanh, chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, sờ vào tóc cô ta.
Nhưng anh ta suy nghĩ nhiều rồi, lúc này, Kim Trân Ni sẽ chẳng thèm xem hai người bọn họ ôm ấp thế nào đâu, vì cô đang trò chuyện với Phác Thái Anh rất vui vẻ.
Cô biết có đôi khi Phác Thái Anh sẽ không ở bên cạnh mình, nhưng Chị thật lòng muốn bảo vệ Kim Trân Ni.
Có thể gặp được một người như vậy, cũng coi như là may mắn của cô.
Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, trong lòng hơi ấm áp.
Lâm Trí Hiên an ủi Kim Khanh Khanh, trong lòng hơi tò mò, Kim Trân Ni và Phác Thái Anh thân nhau từ khi nào vậy?
Một lát sau, Lâm Trí Hiên lấy cớ có việc muốn nói chuyện với Phác Thái Anh.
Kim Trân Ni cũng không bất ngờ, nói trắng ra, bữa tiệc sinh nhật này chỉ là một ngày gặp gỡ kết bạn của Lâm Trí HIên mà thôi.
Những người có mặt hôm nay đều có lai lịch không bình thường.
Bọn họ vừa đi, Kim Khanh Khanh liền hiện nguyên hình.
"Chị, chị và Phác Thái Anh kia là thế nào vậy?" Lúc nhắc tới Phác Thái Anh, trong mắt Kim Khanh Khanh hiện lên vẻ khinh thường.
Kim Trân Ni lạnh lùng nhìn cô ta, "Cô thực sự muốn biết à?"
Kim Khanh Khanh cười ngọt ngào, "Vì em rất quan tâm tới chị mà."
Kim Trân Ni sâu xa nói: "Quan hệ của tôi với Chị ấy rất tốt."
"Hả? Thật sao?" Kim Khanh Khanh càng lúc càng hiếu kỳ.
"Em thấy hình như Chị ta rất thích chị thì phải." Kim Khanh Khanh hâm mộ nói.
"Ha ha." Kim Trân Ni cười lạnh nhạt.
Kim Khanh Khanh nhìn thấy cô lạnh lùng như vậy, trong lòng thầm coi thường, Lâm Trí Hiên cũng đã vào túi cô ta rồi, sớm muộn gì Phác Thái Anh cũng quỳ dưới chân cô ta thôi. Kim Trân Ni, để xem, cô còn đắc ý được bao lâu.
"A, đúng rồi, chị muốn tặng quà gì cho anh Trí Hiên vậy? Khanh Khanh rất muốn biết đó." Kim Khanh Khanh không nói dối, cô ta thật sự rất muốn biết Kim Trân Ni tặng quà gì, vì đó là món quà quyết định thái độ của Lâm Trí Hiên.
Nếu Lâm Trí Hiên thay đổi sau khi nhận được quà của Kim Trân Ni mà nói..., đối với cô ta, chẳng phải tin tốt gì.
Đương nhiên, Kim Trân Ni biết trong lòng Kim Khanh Khanh đang nghĩ gì, nhưng cô cũng không để ý, cố tình để cô ta tò mò.
"Chị, hay là chị không chuẩn bị quà gì đó chứ." Kim Khanh Khanh ngạc nhiên che miệng.
Kim Trân Ni cười một tiếng, "Quà của tôi, có lòng hơn cả cô gấp trăm lần đấy."
Thật sự là vậy, kiếp trước, món quà của Kim Trân Ni tặng cho Lâm Trí Hiên rất có lòng, đó chính là bức tượng điêu khắc hai đứa trẻ, một cái của Lâm Trí Hiên, cái còn lại là của cô.
Đó cũng là lần đầu tiên cô làm những việc nữ tính như vậy.
Cô không khéo tay, học rất lâu cũng không được, nhưng cô là người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nên chỉ cần hai đứa trẻ kia có một chút khuyết điểm, cô sẽ làm lại từ đầu.
Chỉ vì hai bức tượng đó mà Kim Trân Ni đã tốn mất mấy tháng.
Chuẩn bị kỹ càng như vậy, cô rất vui vẻ mang tặng cho Lâm Trí Hiên.
Nhưng không lâu sau, sự thật đã đẩy cô vào địa ngục - hai đứa trẻ kia bị rơi vỡ.
Là Kim Khanh Khanh lỡ tay làm rơi, Lâm Trí Hiên áy náy nói cho Kim Trân Ni biết.
Lúc đó, Kim Trân Ni ngẩn người, tâm huyết mấy tháng trời của cô đã bị Kim Khanh Khanh làm vỡ, cô nhớ lúc đó, chính cô đã cãi nhau, nhưng chỉ đổi lại được một câu "cố tình gây sự" của Lâm Trí Hiên.
Cô chỉ muốn có một câu trả lời hợp lý cho mình thôi mà, cô có lỗi gì sao? Kim Khanh Khanh chỉ cần nói một câu xin lỗi đã được bỏ qua, đúng là nực cười.
Lần này, cô không làm hai đứa trẻ đó nữa, bởi vì, trái tim cô đã không còn như lúc trước nữa.
Có nhớ, người thầy dạy cô điêu khắc từng nói, phải dùng cả trái tim để điêu khắc, như vậy sản phẩm mới linh thiêng được.
Nhưng trái tim cô đã không dành cho Lâm Trí Hiên nữa rồi.
Cô không tặng Lâm Trí Hiên một bạt tai là đã tốt lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro