Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đơn thuần

Hi

————————————————————————

Bất ngờ cho các thành viên, tối nay Chan đã thua trong trò oẳn tù tì, giờ phải rửa sạch đống bát đĩa.

Changbin, tất nhiên, nắm tay trong sung sướng vì sự may mắn mới chớm của mình, khiến Chan bật cười bất chấp cảm giác đau đớn khi phải dọn dẹp. Felix vẫn ở lại sau khi mọi người rời đi

"Em có thể vứt những hộp đồ ăn mang đi trong khi anh rửa bát."

Felix nói. Chan vỗ tay,

"Cảm ơn em, nhưng em thực sự không cần phải làm như thế ."

Felix lắc đầu, đang ở trên bàn thu thập hộp.

"Hãy để em làm điều này cho anh Chan ạ."

Chan mở vòi nước và xắn tay áo lên, mỉm cười với Felix khi anh đặt những chiếc đĩa bẩn vào bồn rửa và đổ xà phòng lên chúng. Anh đưa tay vào, chỉ chạm vào một chút trước khi ngay lập tức rút chúng ra.

"A-Hot hot hot-"

Anh hất tay ra và bật nước mát để cân bằng lại, quay sang Felix.

"Em muốn biết cái gì hot hơn không?"

Felix ngước nhìn anh trong khi đang buộc thùng rác, có vẻ háo hức muốn biết.

"Em-"

Chan nói với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt, tai em đỏ bừng vì xấu hổ khi anh bắt đầu cười. Felix cũng cười, má em hơi ửng hồng.

"Có phải Stay đã nói điều này cho anh đúng không?"

Felix quay lại để che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Chan lắc đầu và quay trở lại với đống bát đĩa, vẫn mỉm cười.

"Anh đã học được cách tán tỉnh từ họ nhưng anh đã tự mình nghĩ ra cái đó."

"Và anh luôn sử dụng chúng cho em."

Felix cười và mang túi rác ra thùng ở phía trước tòa nhà. Chan, bây giờ đang ở một mình, suy nghĩ về những gì anh ấy đã nói. Tim anh ấy đập loạn nhịp, anh làm một chút gì đó để thư giãn bản thân, Felix sẽ trở lại trong thời gian ngắn. Chan giả vờ như không để ý, mặc dù nó lấp đầy tâm trí anh. Anh ấy cọ rửa đĩa sạch sẽ, ngâm nga một bài hát mà anh ấy đang làm trong khi cất chúng đi để khô. Felix bước tới và xem, hát theo và nhảy một cách bình tĩnh. Khi Chan xong việc, anh ấy lau khô tay và bước tới điện thoại của mình, lướt qua các bài hát cho bọn trẻ nghe.

"Em thích loại bài hát nào?"

Anh quay lại và hỏi, không biết Felix đang ở ngay bên cạnh mình, anh va vào Felix.

"Sorry- sorry- sorry-"

Anh vỗ vào chỗ ngực mà anh vừa húc và bước ra xa để Felix nhìn. Felix theo dõi với một khuôn mặt tập trung, một anh Chan cũng không thể rời mắt khỏi Felix để xem em ấy chọn gì.

Felix chọn một bài hát chậm hơn, một bài ngọt ngào với giai điệu nhẹ nhàng. Chan chớp mắt vài lần với sự lựa chọn của mình, cuối cùng xử lý nó và từ từ lắc lư theo điệu nhạc.

Chan nhìn Felix, người đang làm theo anh , và nhìn em ấy khi em ấy hát theo lời bài hát, Felix cười khúc khích mặc dù bài hát rất chậm. Em nhắm mắt và đặt tay lên vai Chan như một điệu nhảy chậm, Chan vòng qua eo Felix. Anh lắc lư chúng qua lại, cẩn thận không giẫm lên chân em, mặc dù khi họ làm vậy họ cũng chỉ cười.

Cuối cùng, Felix chỉ ôm Chan, đầu em ấy trên ngực anh , Chan lướt những ngón tay của mình trên lưng Felix. Bài hát chuyển sang một giai điệu thậm chí còn ít sôi động hơn, Felix ôm chặt Chan. Chan vuốt tóc, tò mò tại sao Felix lại cứ để nhạc phát tại đó trong khi nó lại gợi ra phản ứng như vậy, nhưng em không nói gì. Cuối cùng thì em cũng ngừng cử động, chỉ đơn giản là đứng ôm.

Sau cái ôm ấy ,Felix cũng lùi ra xa và gật đầu, ngồi xuống bàn, Chan theo sau em và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh em. Felix tựa đầu vào tay mình, quay sang Chan.

"Cảm ơn anh."

"Vì sao?"

Chan nghiêng đầu hỏi.

"Cái đó."

"Không cản phải cảm ơn anh."

Felix mím môi.

"Em thấy nó cần thiết."

Chan gật đầu.

"Cảm ơn em đã cảm ơn anh."

Felix đặt tay lên đầu gối.

"Anh làm cho em cảm thấy được an ủi."

Em mỉm cười, nhìn về phía Chan, người có vẻ đang trầm tư.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Chan đan các ngón tay vào nhau, đặt vòng tay lên đùi em.

"Em làm anh thấy như đang ở nhà vậy, em không chỉ làm cho mọi nơi giống như ở nhà đơn giản bởi vì em ở đó, em như là nhà của anh vậy. Em mang đến cho anh tất cả sự thoải mái và ấm áp mà bất cứ ai có thể cần ".

Felix nhìn xuống bàn tay của Chan, cơ thể em nghiêng về phía trước và đầu cúi xuống trước mặt anh . Felix dựa lưng vào ghế. Tất nhiên, Felix rất coi trọng Chan khi anh nói những điều này, nhưng đây là lần đầu tiên em ấy cảm thấy sức nặng thực sự trong những lời nói của anh được bày ra trước mắt. Giống như anh có thể nhìn thấy cách nó chiếm lấy suy nghĩ của anh và rải khắp tâm trí anh, vì sự đồng cảm, em đưa tay ra để nắm lấy Chan. Một số tình huống quyết định tốt nhất là không nói gì, em không nói gì về những thứ đang diễn ra trong đầu anh.

Chan mỉm cười, đưa hai tay ra đan vào các ngón tay, cười rạng rỡ với em .

"Bàn tay bé xíu."

Felix cười, nhìn xuống tay mình.

"Nó có bé như vậy không?"

Chan gật đầu.

"Tay em rất dễ thương."

Felix đỏ mặt.

"Của anh cũng đẹp, khẳng khiu và khá bự."

Chan gật đầu.

"Có gân."

Felix gật đầu đáp lại.

"Đó là bởi vì anh tập thể dục rất nhiều."

Chan cười và xoa ngón tay cái của mình lên da của Felix.

"Đúng rồi, cơ bắp làm điều đó đó. Anh nghĩ đó là vì đàn ông có lớp mỡ dưới da mỏng hơn .. "

Felix bỏ tay ra và quàng qua tay Chan.

"Gần đây, anh đang trở nên mạnh mẽ hơn."

Chan nhìn xuống.

"Ừ đúng, anh đoán là vậy."

Chan đưa tay lên cánh tay Felix, rồi đến vai và xuống ngực.

"Em cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn."

Felix nổi da gà mỏng manh khi nhìn Chan.

"Gần đây chúng ta đều đang làm việc chăm chỉ, em chắc chắn đó là lý do tại sao."

Em nuốt khan, liếm môi và nhìn sang Chan. Chan cũng liếm môi , bắt chước Felix một cách vô thức. Felix xem đi xem lại mắt và miệng của mình. Chan đưa tay trở lại đùi mình, Felix bắt chước theo. Chan lại nắm lấy tay Felix, nắm lấy và đưa lên môi anh để hôn. Felix ngạc nhiên, chớp mắt nhanh và cười.

"Em cảm thấy mình như một hoàng tử-"

Chan mỉm cười.

"Đúng vậy em chính là viên ngọc quý trên vương miện của anh."

Tai của Felix lại lần nữa đỏ lên, Chan rõ ràng là hài lòng với sự tán tỉnh của anh . Chan cắn môi mình và đứng dậy, phủi quần và cúi xuống ôm lấy Felix. Anh hôn lên đỉnh đầu của cậu, xoay người lại.

"Anh đến studio để viết lời đây ."

Felix gật đầu, chạm vào phần mà Chan đã hôn.

"Vậy thì em sẽ đi ngủ."

Em đi vào phòng và nằm trên giường sau khi chào tạm biệt, ôm ngực và suy nghĩ về những sự việc trong ngày, chìm vào giấc ngủ giữa những mơ mộng của mình.

End

20221010

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro