Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Tới siêu thị, Chanyeol cẩn trọng nhìn xung quanh một lượt, giọng trách cứ: "Sao em không ở trong xe đợi, tôi sẽ xuống mua đồ...

Nụ cười trên khuôn mặt của Sehun ngay lập tức biến mất, cậu bé chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.

Chanyeol biết Sehun muốn đi cùng nhưng ý nghĩ đó khiến hắn cảm thấy thật khó chịu.

Phải mất nhiều thời gian hơn dự kiến, đây không phải là cửa hàng tạp hóa và nó đang trong tình trạng hỗn loạn khi có quá nhiều người chen chúc.

Chanyeol nhận ra rằng đám người trong khu mua sắm ở siêu thị đang bắt đầu tăng dần lên, hắn quyết định đi ra khỏi cửa hàng và quay trở lại xe thì bắt gặp Sehun đang cố gắng luồn lách trong dòng người đông đúc để đến đây.

Buông một tiếng thở dài, Chanyeol khá chắc chắn với nhận định rằng không một ai có thể nhìn thấy cậu- một thằng con trai đang trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân đi giữa một khu trung tâm sầm uất ngoại trừ hắn.

"Em đã rất lo sợ... lẽ ra chúng ta không nên đến đây" Sehun nhẹ nhàng chạm vào vai Chanyeol.

Chanyeol luôn lởn vởn suy nghĩ rằng cuối cùng thì bằng cách nào để hắn có thể đối đầu với những điều thật kinh khủng như thế này chứ.

Trên đường về, không ai trong số họ nói bất cứ điều gì. Mỗi lần Chanyeol mở miệng nói điều gì đó, hắn lại sợ rằng cuối cùng mình sẽ lại làm tổn thương cảm xúc của Sehun.

Chanyeol lặng lẽ ra khỏi xe với những chiếc túi mua sắm trên tay, tiến về phía căn nhà tranh thì nghe thấy giọng một người phụ nữ gọi mình.

"Xin lỗi, cậu là người đang sống trong  ngôi nhà này?"Người phụ nữ lớn tuổi ra hiệu bằng ngón tay.

"Tôi đến đây để nghỉ hè" Chanyeol biết chắc rằng mình sẽ phải nghe những lời cảnh báo thừa thãi từ phía người phụ nữ này về những bóng ma thông qua biểu hiện đầy ngạc nhiên trên khuôn mặt cô.

"Tôi ở bên đó" cô ấy chỉ vào một ngôi nhà nhỏ bên trái, tôi tin rằng tôi đã từng thấy một cái chai lơ lửng trong không trung ở trong nhà... "Và cậu biết đấy, tôi đã không thể ngủ trong suốt nhiều ngày, cậu thật can đảm đó. Đấy thật sự là một nỗi ám ảnh"

Đáng sợ vậy sao...Chanyeol nghĩ đó chỉ có thể là do Sehun đang uống nước thôi mà.

"Ngôi nhà đó bị ma ám đã nhiều năm rồi... Tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cậu bước ra từ cánh cổng đó''

Trước khi Chanyeol có thể kiếm cớ để thoát khỏi người phụ nữ, hắn cảm thấy một thứ gì đó như tua cuốn quanh eo mình. Cơ thể Sehun dán sát vào lưng hắn.

''Cậu không sao chứ?" Người phụ nữ lo lắng khi thấy mặt mũi hắn đỏ bừng.

 Sehun kê cằm mình tựa sát lên vai Chanyeol, hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cậu khiến hắn khó thở.

" Tôi sẽ không đi đâu cả" Chanyeol hướng đến người phụ nữ kia, nói với một giọng nghiêm túc, sau đó vội tách Sehun ra khỏi người mình.

''Em làm gì vậy?" Chanyeol kéo cậu vào trong nhà.

Sehun nhanh nhảu bóc một viên kẹo và nhét nó vào miệng. ''Em chỉ muốn ôm anh một cái"

''Nhưng chúng ta đang ở bên ngoài mà, em không thể làm điều đó... mau mặc quần áo vào đi'' Chanyeol lẩm bẩm, cố gắng lẩn tránh ánh mắt của người trước mặt.

"Anh đang xấu hổ?" Có gì đó trong giọng điệu kia khiến Chanyeol cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mắt cậu.

''Tất nhiên là không ... Nhưng nó thật sự rất kỳ quặc đối với tôi. Được rồi... còn rất nhiều lần khác nữa.

''Anh có nghĩ rằng, em đang gây khó dễ cho anh không? Kéo anh tới siêu thị mua sắm,giữ anh ở bên cạnh..Em chỉ muốn được làm mọi thứ mà những người bình thường khác vẫn thường hay làm, điều đó thật khó khăn... có lẽ em chỉ nên mơ ước mà thôi... nhưng em không thể...em không thể làm được bất cứ điều gì cả'' Sehun bất lực nhún vai.

Chanyeol hiểu những gì Sehun nói, và cậu chỉ đang muốn làm lại tất cả.

''Anh xin lỗi Sehun...Anh xin lỗi, đáng ra anh nên suy nghĩ trước khi nói, nếu em thấy buồn bực thì hãy tát hoặc thẳng tay đấm anh thật mạnh đi, nhưng xin em đừng giận được không''

''Mọi người có thể sợ em nhưng em sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai ... Đặc biệt là anh'' Đôi môi của Sehun cong lên thành một nụ cười buồn.

Chanyeol nhìn Sehun ướt đẫm mồ hôi, liền đưa tay kéo áo thun qua khỏi đầu cậu, người đang nhìn hắn với đôi mắt mở to ''Em tưởng anh muốn em mặc quần áo''

''Sehun, anh muốn trở thành người có thể làm tất cả những điều mà em mơ ước... xin hãy để anh trở thành người đó''

Đôi mắt Sehun lấp lánh những giọt lệ, thẹn thùng mím chặt môi gật đầu.

"Có thể chứ?" Chanyeol hỏi, nhẹ nhàng bước lại gần đôi mắt chăm chú nhìn về phía Sehun.

Thấy khóe miệng người kia hé thành một nụ cười ngại ngùng, Chanyeol không để lãng phí thêm một giây phút nào thu hẹp khoảng cách giữa họ. Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Bàn tay Chanyeol nhẹ nhàng nắm lấy sau gáy Sehun. Môi của Sehun có một hương vị thanh mát tựa trái cây khiến anh say mê. Đầu lưỡi Chanyeol nhẹ run rẩy khi bàn tay Sehun luồn sâu vào mái tóc mềm mại của hắn, giờ phút này thời gian như ngừng lại.

Chanyeol kéo Sehun lại sát gần, thậm chí khoảng cách cả hai chả dư ra một kẽ hở nhỏ nào, không thể chịu đựng nổi. Chanyeol muốn Sehun tin rằng hắn sẽ là người mang lại hơi ấm, sự an toàn và hắn sẽ luôn bảo vệ cậu bên mình.

Sehun giật mạnh chiếc áo thun đang mặc bằng những ngón tay như ngầm ám chỉ muốn hắn hãy cởi nó ra. Chanyeol cười thầm trước sự táo bạo bất ngờ của cậu bé trước mặt, kéo áo sơ mi qua đầu cậu và nhẹ nhàng đẩy Sehun xuống giường. Thân thể Sehun chìm xuống nệm. Chanyeol nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ngồi trước mặt mình, đôi mắt mơ màng và đôi môi hồng hé mở.

''Em chắc chứ Sehun?'' Chúng ta không cần phải làm điều này nếu em không muốn'' Sehun chỉ đáp lại bằng cách hôn lên môi hắn, hai tay quấn quanh cổ Chanyeol, kéo cả người hắn mặt đối mặt với mình. ''Em muốn...làm điều đó với anh'' Sehun thì thầm vào tai Chanyeol, khiến đầu hắn nổi một tầng da gà. 

Chanyeol ép hông Sehun dán chặt vào người mình, môi nhẹ nhàng vẽ vời quanh cần cổ cậu, nhẹ nhàng gặm lấy vành tai đỏ ửng kia khiến Sehun bật ra một tiếng cười khúc khích như em bé, Chanyeol quyết định rằng đây sẽ là âm thanh yêu thích mới của hắn.

Đôi bàn tay thiếu kinh nghiệm của Sehun mò mẫm khám phá cơ thể Chanyeol, bằng cách lần những ngón tay dọc theo xương quai hàm, đến hõm cổ, xuống ngực, đặt tay lên lồng ngực với nhịp tim đập liên hồi của Chanyeol, rồi xuống phần cơ bụng rắn chắc. Tiếp xúc với làn da màu đồng của hắn những ngón tay Sehun sờ soạng qua lớp quần jean khiến Chanyeol không kìm được những tiếng thở hổn hển từ sâu trong cổ họng vì cảm giác nhột nhạo khó tả.

Chanyeol nắm chặt tay Sehun, nhẹ nhàng hôn xuống, ngậm chặt lấy môi cậu, rồi lại nhẹ nhàng mút nó, Sehun khẽ rên rỉ trong sự tiếp xúc thân mật với đối phương. Chanyeol cảm thấy toàn thân mình đang căng lên, các mạch máu như vỡ tung ra. "Nếu em muốn anh dừng lại, hãy nói với anh ngay bây giờ," Chanyeol thì thầm những ngón tay kéo mạnh đai lưng dính đầy mồ hôi của Sehun.

''Em muốn anh,'' Giọng Sehun khản đặc. Chanyeol giật mạnh chiếc quần lót của Sehun xuống đến mắt cá chân cậu, bật nút quần jean của mình và kéo tuột chúng xuống đất và hất văng chiếc quần ra một góc trên sàn, Chanyeol đứng đó trong vài phút chỉ để chiêm ngưỡng cảnh tượng Sehun nằm dài trên giường... chờ hắn...Chanyeol muốn mọi thứ diễn ra phải thật hoàn hảo với cậu.

Chanyeol tách hai chân cậu ra và hôn xuống phần đùi non ướt đẫm mồ hôi của Sehun, khiến cậu run lên khe khẽ. Nơi nhạy cảm liên tục bị xoa nắn,giờ phút này Sehun chẳng thể làm gì khác ngoài rên rỉ nắm chặt ga giường dưới sự ''chăm sóc'' tận tình của hắn.

"Em thích không" Chanyeol thì thầm và sau đó như không thể nhịn được nữa. Hắn lao vào cậu như vớ được một miếng mồi ngon, khóa chặt hai tay cậu ra phía sau gáy mình, Sehun kêu lên đau đớn, Chanyeol ngay lập tức ngừng lại tất cả động tác, sợ rằng mình lại làm tổn thương đến cậu. ''Em có sao không?'' Sehun không đáp lại, chỉ có nước mắt dàn dụa, lẳng lặng gật đầu, nhẹ nhàng áp sát hơi thở vào mặt Chanyeol như giọng nói bên tai, thúc giục hắn. Chanyeol áp môi mình vào môi Sehun, kìm mọi tiếng rên rỉ trong cổ họng khi hắn di chuyển. Bàn tay run rẩy của cậu khẽ vuốt ve, di chuyển lên xuống trên sống lưng như khơi dậy dục vọng của người nằm phía trên. Chanyeol cảm thấy như có một nhúm lửa đang bốc cháy trên đầu, cả nhiệt độ cơ thể nóng rực như bị thiêu đốt.

Chanyeol nặng nề thở dốc khi Sehun hôn lên vành tai mình, thì thầm gọi tên hắn nhiều lần, lẩm nhẩm như lời một bài hát, hoặc một lời cầu nguyện.

Họ nằm cạnh nhau, hơi thở thấm đậm hương vị tình ái, Chanyeol xoay người ôm lấy Sehun ''Em có chắc là mình ổn không? Sehun mỉm cười ''em mạnh mẽ hơn là anh tưởng''

''Anh biết em rất mạnh mẽ ... nhưng hãy để anh ở bên chăm sóc em..được không?" Chanyeol dịu dàng đưa tay vuốt gọn từng lọn tóc mềm mại còn vương trên trán cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro