Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Jihoon bừng tỉnh vào sáu giờ sáng, mồ hôi thấm ướt đẫm cả người sau một cơn ác mộng mà cậu không thể nhớ nổi ngay giấy phút mới mở mắt ra. Có vẻ như nó phải khủng khiếp lắm thì cậu mới thở dốc gấp gáp đến như vậy. Cậu ngước lên nhìn, ở trên đỉnh đầu mình là cằm của Chan chạm vào tóc cậu, vẫn còn đang ngủ rất say, tay vẫn như mọi ngày cuốn lấy Jihoon kéo nhau vào lòng để ôm thật chặt. Dường như việc ôm nhau lúc ngủ đã thành thói quen khó bỏ của cả hai rồi. Dù là đang chìm vào giấc ngủ nhưng cậu ta vẫn kẹp chặt cậu lại đến mức cậu không thể thậm chí là quay người sang bên kia.

Còn một tiếng nữa là phải dậy để chuẩn bị sửa soạn đồ, nên Jihoon quyết định vẫn sẽ nằm đó để chờ Chan dậy rồi mới yên tâm ngồi lên. Cậu lại rúc mặt vào ngực của Chan, bao mồ hôi trên người cậu thấm hết vào áo người kia, nhưng những gì cậu có thể ngửi thấy từ người kia là hương thơm còn sót lại của sữa tắm từ tối hôm qua. Mùi hoa nhài, loại sữa tắm mà Jihoon không nghĩ rằng một đứa con trai sẽ dùng. Nhưng ngay cả đến chính Jihoon cũng dùng sữa tắm hương hoa hồng thì không thể đánh giá Chan được.

Lee Chan lúc đang ngủ trông rất yên bình, miệng không mở ra để nói và mắt cũng không mở ra để chăm chăm nhìn Jihoon. Lúc ngủ say, trông cậu ta đỡ đáng ghét hơn nhiều, Jihoon phải công nhận là vậy.

Jihoon từ từ nhắm mắt vào, chỉ đang nằm một lúc trong khi đợi đến giờ mà họ hay thức dậy nhất. Cậu không muốn nói hay làm bất cứ thứ gì để khiến người kia phải tỉnh giấc, nên đã im lặng nằm yên ở một chỗ rồi thoải mái chìm trong lòng của Chan.

Bên kia cánh cửa phòng có tiếng ồn ào ầm ĩ của tiếng cười và nhiều thứ khác nữa, sáy giờ sáng nhưng lại rất nhộn nhịp và có phần nghịch ngợm từ những tiếng la hét đan xen tiếng cười rất đặc trưng của Kwon Soonyoung. Jihoon chỉ không ngờ là có cả giọng của Somi và Seokmin ở đó nữa. Cậu bắt đầu thấy hơi lo lắng cho hai thành viên cùng câu lạc bộ của mình, nhưng rồi lại chẳng thế làm gì khi đang kẹt cứng trong tay Chan như thế này.

Jihoon vờn môi trước cánh tay của Chan, dò tới chỗ nào căng nhất để cắn. Cậu dừng lại trước bắp tay, day răng vào chỗ ấy thật nhẹ nhàng trước khi lấy đà phập một hàm rất mạnh vào da thịt của cậu ta.

Chan đau đớn kêu lên, giật mình bay ra khỏi giấc mơ đang dang dở.

"Cái đéo gì..?!"

"Bé ngoan không được chửi thề. Là do cậu giữ tôi chặt tôi quá nên tôi phải làm vậy." Jihoon không thèm liếc nhìn Chan, để mặc cậu ta ở đó xoa xoa cánh tay mà đi thay quần áo.

"Cậu thực sự hết cách để gọi tôi dậy rồi sao.." Chan mếu máo vừa nói vừa bĩu môi, suýt xoa âu yếm chỗ mà Jihoon vừa cắn phập vào. May thay rằng chỗ đó chưa chảy máu, nếu không thì Chan đã có thứ để mua chuộc Jihoon rồi. Nếu như ai hỏi gì thì Chan sẽ trả lời là do con mèo nhà Chan cắn đó, dù phần lớn mọi người biết nhà cậu ta không có nuôi mèo. Ở ký túc xá cậu ta có một con mèo còn to hơn nữa.

"Thực sự là hết cách rồi đó. Tôi đã thử nhiều cách, nhưng cái này có hiệu quả nhất rồi." Jihoon chu mỏ lên mà nói, tỏ giọng như thể tất cả là lỗi tại Chan vậy.

"Vậy ra là tôi ngon nghẻ đến vậy cơ à?"

Chan nhếch mép, dùng giọng mà Jihoon cho rằng là nghe rất ngứa đòn để đáp lại cậu. Cậu ớn mình, bực dọc cầm chiếc khăn mặt của bạn cùng phòng mình vớ được từ móc treo ở phòng tắm, rồi ném nó ra tới mặt của Chan.

"Đừng có kiểu nghe lén chuyện của Soonyoung nhé, biết mình 'ngon nghẻ' thế nào rồi thì ở cùng phòng với một ai đó khác đi, tôi thì không có nhu cầu." Jihoon không thay đổi tông giọng, cứ đều đều như vậy khiến cho Chan bối rối chẳng biết cậu đang đùa hay thật nữa. Có khi tối nay Chan lại vào phòng tắm để ngủ thật chứ chẳng đùa.

Trên hết là Jihoon nghe có vẻ như đang ghen, từng câu nói một chưa tính đến giọng điệu. Ghen tuông ra sao thì Chan không biết, cậu ta chỉ biết rằng mình chưa làm gì quá đáng đến mức đó cả.

****

Tan học.

Khi chuông reo báo hiệu kết thúc một buổi học đầy mệt mỏi thì ngay sau đó là lần lượt những cô cậu học sinh ùa ra từ cửa lớp để chạy về nhà, hay chạy về ký túc xá, hoặc có những bạn lon ton đi tới căng tin để ăn gì đó lót dạ mình sau cả một ngày chỉ có học và học. Jihoon thì vẫn luôn ở lại lớp cuối cùng đến khi cả lớp đi về hết rồi cậu mới đứng dậy để đi về. Kể cả Moon Junhwi cũng đã dần bị cậu xua về trước, không còn đợi nhau ra về nữa vì chắc chắn nếu đợi nhau, Jihoon sẽ phải gặp Soonyoung và tiếng hét ầm ĩ của cậu ta. Cậu xếp gọn ghế vào bàn, cắp sách vở lên vai rồi đi khỏi lớp.

"Jihoon!!" Ngay lúc ấy cậu nghe thấy tiếng của ai đó ngân dài giọng ra chạy tới từ đằng sau cậu. Thay vì là Soonyoung và Junhwi như mọi ngày, thì hôm nay là một Lee Chan tươi tắn tung tăng chạy đến bên Jihoon, hai tay không thể giấu nổi sự phấn khích mà ôm lấy cậu từ đằng sau, không thèm giấu giếm gì hết khiến cho Jihoon bất ngờ rồi trở nên thẹn thùng ngay sau đó.

"Cuối tuần này là buổi dạ hội đầu năm của trường mình đó, và ai cũng phải đi theo cặp. Tôi nghĩ ngay đến Jihoon, cậu với tôi ở chung phòng thì sẽ dễ hơn này, tiện việc chuẩn bị luôn."

Jihoon khó hiểu. "Nhưng mà tôi với cậu là con trai mà?"

"Con trai thì không được khiêu vũ với nhau sao?"

"À, ừm, thì..."

Nghe Chan tỏ ra ngây thơ hỏi một câu, Jihoon khiến cho bản thân lúng túng đến mức muốn nói ngay ra câu trả lời nhưng lại vấp chỗ này chỗ kia, không biết nên nói gì nghe cho hợp lý nữa. Không sai, nhưng... Không phải là ai cũng chấp nhận điều đấy. Seungcheol, Junhwi, Soonyoung, hay là cả Chan đều bình thường với việc này, không có nghĩa là ai cũng thấy giống họ. Jihoon lại rơi vào cảnh bối rối, cứ cúi mặt xuống khiến cho Chan có chút lo lắng, dùng tay để nâng cằm cậu lên.

"Sao vậy?" Cậu ta hỏi, nhìn nét mặt của Jihoon có hơi buồn. "Jihoon không đồng ý sao?"

"Không. Đi với cậu cũng được, nhưng mà..." Jihoon cắn môi mình. "Tôi không biết khiêu vũ."

Thật tuyệt vời làm sao khi bạn cùng phòng đáng yêu của Lee Chan lại là một người không giỏi nhảy, hay cả khiêu vũ. Thân là một ca sĩ không chính thức mà có tiềm năng, Jihoon sở hữu tư duy âm nhạc tuyệt vời nhưng lại thiếu một điều kiện nữa để đủ tiêu chuẩn làm idol là nhảy nhót. Mà yêu cầu của trường lại là khiêu vũ nữa thì càng không làm được. Cậu xấu hổ quay mặt đi, để cho Chan ôm lấy hai má cậu lại rồi xoay cậu về phía của mình. Hai mắt của Chan sáng ngời lên như những vì sao trên trời vậy.

"Đừng buồn mà, tôi sẽ dạy Jihoon cho." Cậu ta mỉm cười ân cần. "Studio của câu lạc bộ dance trường mình hay trống ở tối nay và cả ngày nai, mình có thể tận dụng những lúc đó để tập nhảy."

Không phải là Jihoon muốn từ chối hay gì, bởi Chan đang làm hết sức mọi thứ bằng mọi khả năng của mình để khiến cho cậu không còn đường nào để từ chối nữa, và nó thực sự là một áp lực rất lớn cho cậu.

"Khoan đã, cậu có ở trong đội nhảy của trường?" Jihoon bàng hoàng khi nhận ra. Đây cũng là lý do vì Chan lại tự tin nói như về lịch trống của studio ấy đến thế.

Nghe Junhwi nói cũng muốn vào câu lạc bộ này, và vẫn đang ứng tuyển vào trong đó khiến Jihoon nhận ra. Trước giờ Chan không hề nói về chuyện này, cũng một phần do Jihoon không hỏi, hơn nữa cậu ta cũng chưa bao giờ để lộ việc đó ra.

"Đúng rồi. Vậy Jihoon có đồng ý hay không?"

Jihoon nghĩ ngợi một lúc lâu. Để mà nói thật thì Jihoon thấy có cơ hội đấy. Cậu sẽ không phải cật lực tìm cách trốn đi đến mức này nếu như nhà trường đã không bắt ép cậu phải tham gia vào sự kiện này. Nhưng nếu nghĩ lại thì chẳng phải có một thành viên sáng giá của club dance dạy nhảy cho thì quả thực quá tốt rồi không? Những người khác muốn được học chưa chắc đã có món tốt như Jihoon cả.

"Cũng được. Miễn sao tôi không làm hỏng mọi thứ là được."

"Yên tâm đi. Tôi sẽ ở đó đỡ Jihoon mà, cậu không ngã mãi được đâu."

Jihoon gật đầu, khiến cho Chan hạnh phúc nắm chặt lấy tay của cậu, tưởng chừng như có thể nhảy cẫng lên trong sự sung sướng rồi.

"Tự nhiên tôi mỏi lưng quá Chan à..." Bỗng Jihoon tựa vào vai của người đằng trước, mắt lim dim với giọng lè nhè thủ thỉ khẽ khàng bên tai của Chan. Từ khi biết cậu ta có tay nghề cực ổn trong lĩnh vực mát-xa, Jihoon bắt đầu lợi dụng năng khiếu của cậu ta để dụ cậu ta chữa lành thân thể của cậu. Bất ngờ thay là Chan không hề thấy phiền - ngược lại còn cực kỳ hài lòng và vui vẻ làm việc đó cho cậu. Jihoon đoán là tên này bị ám ảnh với cậu mất rồi, đến mức cái gì cũng có thể bỏ hết công sức ra để làm cho cậu.

"Tôi cõng cậu về phòng nhé?" Chan mở lời. Đến lúc này, Jihoon bỗng dưng quên hết tất cả các bài trên trang confession đi, hay nói đúng hơn là làm ngơ đi, kệ cho người ta thích đăng cái gì thì đăng, thích bàn về cái vì thì bàn. Những gì cậu quan tâm ngay lúc này là những thứ khiến cậu thoải mái hơn mà thôi. Ví dụ như là về ký túc xá và được Lee Chan mát-xa toàn thân cho.

Hai người họ lại kéo nhau về đến phòng của mình, Chan nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Đấm bóp cho nhau chán chê rồi Jihoon đứng dậy, vươn vai một cái sau khi đã thoải mái nằm nhờ Chan giúp mình. Cậu định lấy quần áo để đi tắm ngay, chụp ngay lấy bộ nào mát mẻ và thoáng đãng nhất, nghĩ rằng nếu tối có lạnh chút thì cũng không lo, vì cậu đã có chăn, có cả vòng tay và lòng ấm êm của Chan rồi.

Trong phòng tắm, Jihoon xả nước từ vòi hoa sen treo trên tường xuống, để dòng nước chảy qua mặt và lăn xuống đến tận chân, ngái ngủ đứng đó một lúc với cả thân tựa hết lên tường. Tắm nước nóng chưa bao giờ là hết sảng khoái cả.

Khi đã tắt nước vòi để chuẩn bị xong xuôi hết thì Jihoon không thấy khăn tắm của mình đâu. Cậu mới sực nhớ ra rằng khăn của cậu đang ở ngoài phòng, cái duy nhất mà cậu quên đem theo vào cùng mình ban nãy. Trong lúc cậu đang bối rối không biết nên ra ngoài lấy hay đứng đợi cho người khô rồi mới mặc quần áo, thì có tiếng gõ cửa ở ngoài.

"Cậu quên khăn tắm đúng không?" Chan nói vọng từ ngoài vào trong, khiến Jihoon nghĩ rằng tên này có thực sự là không sở hữu khả năng thần giao cách cảm hay không. Cậu chỉ đáp lại người kia với tiếng ừ rất bé, rồi mở hé cửa đề cho cậu ta để nhận lấy chiếc khăn tắm.

"Tắm xong rồi ngủ, đừng có ngủ trong đấy nhé." Trước khi rời khỏi đó Chan còn không quên trêu cậu một câu. Jihoon tự nhủ có nên bẻ vặt gãy cổ cậu ta khi tắm xong không.

...

Cả buổi tối đó hai người họ cãi nhau, nhưng chỉ có Jihoon là không chịu thua người kia mà vẫn dai dẳng mắng mỏ Chan, trong khi cậu ta thì đã nhường nhịn Jihoon đến mức người còn lại được đà tiến tới để áp đảo Chan. Thế nhưng đến lúc lên giường nằm rồi thì họ lại cuốn vào nhau, khi đèn đã tắt thì Jihoon lại chẳng cãi cọ nữa, dù vẫn còn chút bực dọc nhưng người thì vẫn chủ động chui vào lòng của Chan để được ôm. Người đang bao trọn cậu vào cánh tay của cậu ta thì lại rất hài lòng với việc này, hạnh phúc ôm Jihoon vào một cách thoải mái, ấm áp nhất.

Gần đến nửa đêm, thấy Jihoon vẫn đang cựa mình, có vẻ như cậu vẫn chưa ngủ thì Chan liền để ý tới ngay. Cậu ta bỏ tay ra khỏi sau gáy của Jihoon, cúi đầu xuống để nhìn cậu.

"Sao thế?" Chan lim dim, có chút ngái ngủ mà hỏi. Trong cơn buồn ngủ đang ập tới, giọng cậu ta nghe chừng rất trầm ấm, pha lẫn chút giọng mũi trông như cậu ta đang khó chịu. Jihoon cắn môi, bàn tay đặt lên ngực của người kia giờ đang nắm chặt vào áo của cậu ta hơn.

"Hông ngủ được..." Cậu cũng đáp lại bằng giọng mũi, nhưng đối với Chan thì giọng mũi này nghe rất dễ thương. Chan chỉ ậm ừ trong họng vài tiếng, ôm chặt Jihoon vào hơn, sau đó là không có phản ứng gì thêm.

"Chan?"

Từ bao giờ mà cậu ta đã ngủ mất rồi. Không hiểu vì sao hôm nay Jihoon lại thấy tỉnh táo hơn bình thường, không thể chợp mắt đi ngủ ngay được như các hôm khác, nhưng hôm nay chỉ còn mình cậu là đang thức thôi. Đến phòng bên kia của Junhwi và Soonyoung còn im ắng nữa là, tức là đêm nay chỉ có một mình Jihoon thôi.

Jihoon rất muốn ra ngoài để hít thở không khí chút nếu như không ngủ được, nhưng lại bị cánh tay của người giữ chặt lại không thể thoát nổi. Sau vài phút cố cựa quậy mà chẳng thể đi đâu được, Jihoon lại phải nằm lại ở đó cố đưa mình vào giấc ngủ.

"Chan ơi."

"Kể chuyện cười đi."

Jihoon đành phải thử cách này vì chuyện cười của Chan lúc nào cũng thành công ru ngủ cậu, tức là chúng nhạt nhẽo đến khó tin luôn. Nhưng vì không nhận được câu trả lời nào cả nên Jihoon lại im lặng.

Thôi thì lại đi ngủ vậy.

****

- 17/6/2019
last update: 2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro