1
Trường trung học phổ thông Hana. Tới nay đã tới hai năm không được một buổi khai giảng nào hoàn chỉnh do dịch bệnh, và tới năm nay thì nhà trường mới bắt đầu lên kế hoạch để tổ chức một lễ khai giảng thật hoành tráng cho toàn trường.
Jihoon kéo vali tới trường, chiếc vali ấy nhìn nặng tới kỳ diệu. Chắc chắn cậu đã dành hai ngày ra để chọn đồ dùng, lọc lại đồ và mang hết chúng đi. Quay lại vài ngày trước đó, mẹ cậu đã quyết định cho cậu tới ký túc xá của trường để ở vì nhiều lý do, nhưng vì tiện ích vẫn là trên hết. Chuyện này hoàn toàn lạ lẫm đối với Jihoon, vì năm trước cậu đã chẳng hề quen ở lại ngôi trường này.
Kể ra thì ký túc xá ở đây cũng đầy đủ tiện nghi và sạch sẽ mà. Riêng chỉ có một điều Jihoon không thích ở nó là cậu phải ở ghép với một tới hai bạn, mà còn là bạn ghép ngẫu nhiên nữa. Cậu tự nhủ, một người đã đủ khiến cậu điên lên rồi, vậy hai người thì đã đủ để giết chết cậu chưa?
Jihoon rũ đầu xuống. Cậu đã đứng ở cổng trường được năm phút ròng rồi, đã đến lúc phải vào trường thôi.
Năm nay có chút thay đổi. Jihoon gặp được hai người bạn quen của cậu chuyển tới đây.
Và... họ đang ngồi chơi bập bênh, theo đúng nghĩa đen. Jihoon tròn mắt ra, tự hỏi tại sao ở trường trung học này lại có bập bênh - thứ đồ chơi cho trẻ con cơ chứ?
"Jihoonieeee!!" Một trong hai người bạn ấy chạy nhào tới ra, ôm lấy cậu và hất tung vali cậu đi.
Jihoon chớp mắt vài cái, vỗ thật mạnh vào lưng cậu ta, giáng lực vào gáy cậu bạn khiến cậu ta phải la lên trong đau đớn. Cũng may thay rằng người bạn còn lại ngăn miệng kịp.
"Kwon-con-mẹ-nó-Soonyoung. Mày hết ám tao qua mạng rồi đến tìm tao ở đây để trả thù sao?" Jihoon cười tít mắt. Nhưng Soonyoung thề với Chúa rằng cậu nhìn thấy mạch máu của Jihoon đang nổi lên rất rõ và còn đập khoẻ mạnh theo nhịp tim nữa.
"Tao chuyển đến đây là chuyện của tao.. Hơn nữa, ở kia chán chết. Ở với mày thì được nghe hát nhiều chứ!" Soonyoung ôm lấy hai má Jihoon lại. Cậu cứ để cậu ta làm vậy, dù sao thì cũng quen rồi.
"Còn mày, Junhwi?"
Cậu bạn tên Junhwi giật mình.
"Soonyoung rủ đi theo."
"Chúng mày đùa tao chắc?! Chúng mày nghĩ chuyển trường là dễ?"
"Mày biết đấy, hiệu trưởng Bang khiến tao bực không chịu nổi. Ổng còn hay gọi thằng Junhwi lên để phạt vì tội bao che cho một đứa, và tao thấy nó hết sức vô lý khi phạt như vậy. Thế là bán đứng bạn bè luôn rồi." Nghe Soonyoung nói, Junhwi chỉ gật đầu lia lịa.
Jihoon úp mặt vào bàn tay cậu. Kể ra thì.. cũng tội nghiệp hai người họ. Rõ ràng là ngôi trường ấy không tốt bằng trường này. Dù là vậy, dù là vậy...!
"Thôi bỏ đi. Vậy là chúng mình sắp cùng phòng rồi ~"
Trước khi Soonyoung kịp rít lên thêm lần nữa, Jihoon quyết định phá đám sự vui vẻ của cậu.
"Ngẫu nhiên nha. Tao và mày với Junhwi kém duyên rồi."
Soonyoung bỗng trở nên thất vọng. Điều ấy khiến Junhwi phụt cười với bản mặt ngớ ngẩn của cậu ta.
"Ơ nhưng..."
"Lên mà ý kiến với hiệu trưởng. Mà cũng tốt, ở với hai chúng mày, tao như thấy tao già đi." Nói rồi, Jihoon vỗ vào vai Soonyoung, xoa vào đầu Junhwi. "Chúc may mắn."
Cậu bắt đầu bước vào văn phòng của trường để nhận phòng. Và thề với Chúa rằng nhìn Soonyoung lúc này trông rất tội, bản mặt mà Jihoon cực kỳ thích.
"Thôi nào, đi nhận lớp đi, biết đâu mày tia được bạn gái nào."
"Tớ bê đê cậu ạ."
"Ừ, tao cũng thế haha."
****
Jihoon cầm tấm thẻ trên tay, mắt tìm kiếm số phòng mà cậu sẽ ở lại. Con số khá đẹp.. 666. Nghĩ lại thì nó cũng đâu có đẹp đến mức đó nhỉ, vả lại, đây không phải là con số của quỷ dữ sao? Jihoon lo lắng đồ mồ hôi như thác nước về những gì mà cậu có thể sẽ phải trải qua khi bước vào căn phòng này.
Cậu lắc đầu chịu thua. Giờ chỉ còn cách vào phòng ấy và sắp xếp đồ thôi. Ai biết được sẽ có những gì đang chờ đợi cậu
Jihoon đẩy cửa đi vào, rồi đặt vali xuống. Cậu thấy một thanh niên cùng tuổi mình đang ngồi ở giường tầng dưới, cúi mặt vào điện thoại và bất ngờ ngẩng lên nhìn Jihoon.
Không khí im lìm khiến cả cậu và tên kia đều trở nên gượng gạo.
"Cậu mới chuyển đến hửm?"
"Nói đúng hơn là mới chuyển về ký túc xá để ở."
Cậu bạn kia ngơ ngác nhìn Jihoon. Cậu tự hỏi trong đầu tên đó đang xảy ra cái gì nữa mà đã trôi qua nửa phút rồi, cậu ta không lên tiếng nói câu nào cả.
"Cậu là Lee Jihoon phải không? Năm trước tôi có thấy cậu ở câu lạc bộ âm nhạc."
Jihoon ậm ừ. "Đúng... rồi. Cậu để ý khá kỹ đấy." Nói rồi cậu nhẹ nhàng đóng cửa vào, đặt đồ của mình lên chiếc bàn ngay cạnh đó.
"Tôi cũng nhận được tin rằng sẽ có học sinh vào ở với tôi rồi, nên tôi đã dọn dẹp hết đi.. Nhưng tôi không biết rõ ai sẽ đến đâu."
'Ờ ý cậu là bình thường cậu bừa bộn lắm nhỉ đúng không.' Jihoon tự nhủ, đồng thời tránh ánh mắt của cậu ta.
Hẳn cậu ta biết Jihoon đang nghĩ gì, liền nhanh nhẹn biện hộ kết hợp với cử chỉ thân thể mình. "Tôi không bừa bộn như cậu nghĩ đâu. Ít nhất thì cũng tốt hơn tên Seungcheol phòng bên."
"Thôi đi. Tôi biết hắn ta là ai mà. Và hắn không lôi thôi đến thế đâu." Jihoon đang cố gắng phủ nhận sự thật ấy. Choi Seungcheol bừa bộn hơn nhiều, nói một cách phóng đại là thế, nhưng vì tên cùng phòng mới này có vẻ chẳng cho cậu tí thiện cảm nào cả nên đã phải cố tình dìm hàng cậu ta xuống.
"Tiện thể, tôi là Lee Chan."
"Tôi không hỏi."
Chan mím chặt môi. "Ừm thì.. Cũng để biết để gọi nhau thôi. Tôi chỉ sợ cậu sẽ hay gọi tôi là 'ê', 'cậu kia' hay 'tên cùng phòng kia' thôi, bởi vì tôi cũng có cái tên mà." Chan liếc mắt qua Jihoon, thấy cậu đang quay mặt mình đi nhưng đôi vai thì run rẩy vì cố nín cười lại. Nhìn thấy Jihoon như vậy, Chan cũng thấy mềm lòng ra chút.
"Cậu thực sự nghĩ tôi độc ác với bạn cùng phòng mình như vậy sao?" Jihoon vuốt ngực mình, bình tĩnh hỏi người kia.
"Có thể lắm. Bề ngoài cậu cũng đâu đến nỗi, mà nói chuyện thì..."
Jihoon ngẩng lên nhìn Chan đột ngột, khiến cậu ta giật nảy.
"Tôi làm sao cơ?"
"Không có gì. Kiểu như, bề ngoài cậu tỉ lệ nghịch hoàn toàn với bên trong cậu.. Tôi cá chắc rằng nếu tôi đi với cậu ra một cửa hàng, họ sẽ hỏi tôi rằng 'Cậu và em trai mua gì vậy ?' và trong khi họ sẽ hoàn toàn gặp rắc rối to khi nói chuyện với cậu. Đó là một vấn đề."
Jihoon nhíu mày khó hiểu nhìn người kia. Quá nhiều thông tin để tiếp nhận.
"Cậu có vẻ nói hơi nhiều nhỉ."
"Ồ đúng đấy. Ở với tôi, cậu sẽ thấy. Hầu hết là chuyện cười, nhưng không biết nó có tác dụng với cậu không ấy."
Chan nói với tông giọng nhanh, rồi chậm dần ở khúc cuối. Một lần nữa Jihoon lại phải tránh mặt người kia đi để cố nhịn cười vào. Không thể phủ nhận là mọi thứ Lee Chan vừa nói ra đều nghe thật ngu ngốc khi qua tai của Jihoon.
"Còn lâu nhé. Cậu có cố làm gì cũng được, nhưng mà cũng không thành công đâu."
"Ừm, nếu như có cuộc thi thì tôi..."
"Thì cậu chắc chắn sẽ thua ngay từ lúc mới vào thi."
"Jihoon à, tôi cứ tưởng cậu là kiểu trầm tính ít nói cơ, nhưng mà xem cậu kìa, đang đối đáp tôi nhiệt tình đó."
Chan xếp đống đồ của mình gọn vào một bên trên mặt bàn, để chừa khoảng trống lớn cho Jihoon sắp xếp đồ của mình lên đó.
Jihoon cảm thấy như bị nắm thóp ngay từ lúc mới bước vào đây. Đã năm phút trôi qua và cậu phải thừa nhận rằng cậu đã nói nhiều đến mức không tưởng. Từ trước tới giờ kể cả có nói chuyện với Soonyoung và Junhwi thì họ cũng chẳng dám chọc cậu nhiều đến mức nào để khiến cậu trở nên hoạt bát đâu.
Ngược lại, Lee Chan có vẻ không quan tâm về chuyện đó. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta không tỏ ra sợ hãi gì với Jihoon. Vì vậy nên việc ấy lại khiến cho Jihoon thất vọng ngay trong điều đầu tiên trong danh sách 'Những việc cần làm ở ký túc xá' của Jihoon: Bắt nạt bạn cùng phòng.
Có lẽ cái danh sách đó cũng đã đến tuổi rồi, cậu sẽ đốt nó đi sau vậy.
"Cậu có định ra ngoài thực hiện tổ chức khai giảng không ? Bởi vì ngồi trong này tôi thấy hơi nóng rồi..."
Chan đang nói thật hay dối trá, Jihoon cũng không rõ. Bởi vì có lẽ trong này hôm nay nóng thật, hôm nay có nắng oi mà. Nhưng điều khiến cậu thắc mắc ở Chan rằng cậu ta không hề đổ mồ hôi hay có biểu hiện nóng nực ở chỗ nào cả. Ngược lại, mặt cậu ta thì đỏ rực lên. Nói khuếch đại là vậy, nhưng đại loại là như thế.
Jihoon không nói gì, chỉ dẹp gọn đồ của mình ở một góc rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Bỗng không khí ở bên ngoài dễ thở hơn hẳn.
Cho đến khi cậu gặp Soonyoung và Junhwi ở phòng đối diện.
"Jihoon! Tao và nó được ở cùng phòng này!!"
Môi Jihoon run rẩy bặm vào nhau, như muốn rơi nước mắt ra ở ngay chỗ này. Có lẽ như đây là khởi đầu của những chuỗi ngày đau khổ của cậu rồi.
"Bạn cậu à?" Cùng lúc ấy, Chan cũng bước khỏi cửa để đứng ở ngay sau lưng Jihoon.
"Ừ. Phiền lắm."
"Tôi thấy khá vui nhộn đấy chứ." Cậu ta nói nhỏ vào tai Jihoon, và điều ấy khiến cậu bừng tỉnh. Phải rồi, đối với Jihoon thì hai đứa bạn của cậu trông giống hai con thú cần được xích vào, nhưng đối với người ngoài thì họ là cả một vườn thú vui nhộn. Đều cùng là thú nhưng một bên thì ghét, một bên thì yêu thích tột cùng.
"Tôi thà chết hơn là ở với mấy đứa nó."
"Vậy thì cậu rất may mắn khi ở với tôi rồi." Chan cười khúc khích, vỗ nhẹ lên vai của cậu rồi rời đi khỏi chỗ đó ngay sau đó.
Jihoon thở dài. Cậu chỉ mong cái đời này của cậu đừng có trở nên tồi tệ hơn nữa thôi.
------------
- 15/6/2019
last update: 2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro