
Lời dẫn
Vào những ngày đầu của năm mới, mọi thứ thật tản mạn và bình yên. Cũng chỉ mới trôi qua mười ngày đầu tiên của năm 2025. Không giống với không khí vui vẻ của những ngày cuối Tết, ngày mang đến những kỉ niệm về những gì đã trôi qua. Một buổi sáng yên bình nhưng cũng xen lẫn chút bận rộn. Không khí yên lặng thực sự khiến cho nơi này vừa lạnh lẽo, vừa đau buồn. Còn gì đau hơn khi chứng kiến người mình yêu thương xa rời khi chẳng thể làm được gì ngoài việc đứng nhìn trong sự bất lực. Vẫn bộ đồng phục bộ đội ấy, bộ quân phục ấy đã gắn liền với những năm tháng đầu đời của tôi. Mọi thứ giờ chỉ còn được gói gọn bằng khung ảnh gỗ ngay trước mắt tôi lúc này. Mọi người xung quanh tôi đang tấp nập chuẩn bị để đón khách. Một mình tôi ngồi trước ban thờ, tay cầm những nén nhang nhìn di ảnh của bố. Tôi đã chẳng rơi một giọt nước mắt nào kể từ khi nghe tin bố tôi không thể gắng gượng thêm được nữa. Không biết có phải vì tôi đã trở nên vô cảm với mọi thứ xung quanh hay vì tôi không hề cảm nhận được nỗi đau của hiện tại, của sự thật đang hiện hữu trước mắt. Liệu trong lòng tôi hiện tại có đang biết mình bị tổn thương, hay do tôi đã quen với việc chịu đựng mọi thứ và không cho phép mình được yếu đuối ngay ở khoảnh khắc này. Người được xem là trụ cột của gia đình bây giờ không còn nữa, ai sẽ là người thay thế cho vị trí ấy. Nếu không phải tôi thì có lẽ chính tôi cũng không yên tâm nhìn mẹ và hai chị bị tổn thương, đau lòng khi thấy bố ra đi như vậy.
Cũng chính những dòng suy nghĩ trong đầu tôi vô tình khiến tôi nhớ về bố, những lần được thấy bố cùng tiếng gọi quen thuộc, trong đầu tôi vang vọng tiếng bố gọi "Bé ơi". Chỉ hai chữ ấy thôi cũng đủ khiến tôi bật khóc. Tiếng gọi ấy đã luôn theo tôi từ lúc tôi chọn rời xa gia đình, học cách sống độc lập, mang theo niềm tự hào, sự kỳ vọng của bố mẹ làm hành trang đi du học. Để rồi, sau sáu năm xa cách, không thành tích, không thành quả, chẳng có gì trong tay. Tôi ngồi ở đây, trước di ảnh của bố nấc nghẹn vì đau đớn. Tôi đau lắm. Đau đến nỗi tôi cảm giác như mọi điều tôi cố nén, cố quên cùng lúc đều muốn xuất hiện, muốn tôi nhớ về nỗi đau ấy như để chừng phạt tôi. Những vết thương chưa từng lành lặn, một lần nữa khiến nó rỉ máu thêm đau hơn. Nỗi thất vọng tràn trề dành cho bản thân, điều tôi từng hứa với bố, chỉ dành riêng cho bố. Sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện được. Ngay lúc này đây, tôi nghĩ về mọi thứ tôi từng trải qua. Tôi đã chọn chôn vùi những nỗi đau ấy, để chúng mãi ngủ yên và không bao giờ khiến tôi đau lại. Vậy mà hai chữ ấy lại khiến tôi một lần nữa nhớ lại tất cả, khiến tôi khóc cho bố, cho mình, và cho những chuyện đã từng xảy ra mà tôi chưa từng kể cho ai, ngay cả bố mẹ và hai chị của tôi.
Một người từng chọn sống độc lập, rời xa gia đình đến một đất nước xa lạ để học hỏi, để sống cùng những trải nghiệm mang đầy những khó khăn. Nhưng vì lòng tự trọng đã từng hứa với bản thân, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không muốn gây ảnh hưởng đến người khác. Vì thế mà sức chịu đựng của tôi cũng được rèn giũa mà trở thành người sắt đá. Đó chỉ là vỏ bọc mà chính tôi tự tạo cho mình để bảo vệ khỏi những tác nhân bên ngoài, tôi đâu thể ngờ nỗi đau vẫn còn đó nó âm ỉ kéo dài rồi ăn mòn tôi từ bên trong. Ngay bây giờ đây tôi chọn viết ra mọi thứ không phải để tự hào, mà để một ngày nào đó nếu điều tương tự xảy đến, nó sẽ không còn khiến tôi sợ khi nhớ lại. Ngay lúc này đây tôi cho phép mình được cởi bỏ lớp vỏ tôi đã xây nên trong quãng thời gian qua để được một lần thành thật với chính mình và với tất cả những điều tôi đã từng cảm nhận.Hai tuần sau khi lo liệu xong đám tang cho bố, tôi chào tạm biệt gia đình rồi lên chuyến bay quay trở lại Hàn Quốc để tiếp tục cuộc hành trình. Chuyến bay này là hiện tại nhưng đích đến lại là vào sáu năm về trước, nơi hành trình của tôi bắt đầu. Ngay cả khi ấy tôi cũng không biết hành trình này sẽ mang lại điều gì, bài học gì và vì sao tôi phải học nó. Không phải những lời văn hoa mỹ mà tất cả đều là những cảm xúc thật, không hề tưởng tượng. Tôi sẽ bắt đầu lại hành trình của mình bằng một cái nhìn khác mà chỉ khi tôi kể lại mới có thể biết được mình đã học được gì thông qua những điều ấy. Không có thành tích và không có thành công nào trong hành trình này vì nó vẫn chưa kết thúc. Tất cả chỉ là những bài học mà tôi đã tự học được qua những lần vấp ngã rồi tự mình đứng lên. Không mạnh hơn ai nhưng cũng chẳng có đối thủ. Vì đối với tôi, đối thủ duy nhất là chính bản thân mình.Vào một ngày mùa Xuân tháng 3, năm 2019. Ra khỏi sân bay với cái lạnh đầu Xuân chín độ không quá lạnh với người bản địa. Nhưng đối với một người chưa từng cảm nhận được cái lạnh tự nhiên dưới hai mươi độ ngoài việc sử dụng điều hoà như tôi. Cái lạnh này có phải báo hiệu cho việc tôi sẽ phải trải qua cuộc sống nơi sứ người không dễ dàng, nơi sẽ mang đến cho tôi rất nhiều bài học. Là một hành trình dài đầy cam go buộc tôi phải tự học mọi thứ một mình, tự đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Liệu khi biết được điều đó thì trên khuôn mặt đang hớn hở kia, tôi sẽ còn muốn đi tiếp hay dừng lại, chọn cách sống an nhàn hay muốn trải nghiệm mọi thứ một cách khổ cực. Nếu được chọn lại, tôi có còn muốn đi tiếp hay không? Hay nếu là bạn, thông qua hành trình này của tôi, bạn có muốn thử trải nghiệm dù chỉ một lần?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro