Chương 2: Cuộc gặp định mệnh và tra tấn
Trước mắt mờ mờ ảo ảo xuất hiện thân hình của một người đàn ông, cậu vui mừng nghĩ:"Được cứu rồi, sắp được cứu rồi!"Cậu nhanh chóng dùng hết sức bình sinh đi đến chỗ người đàn ông kia, cất câu nọi cuối cùng trước khi ngất xỉu:
- Cứu....tôi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay hắn- Trịnh Quang Khải có một cuộc giao dịch nhỏ trong con hẻm 13 này. Cũng không quan trọng lắm nhưng cũng ảnh hưởng chút ít đến uy tín của hắn. Coi như không thể qua loa. Chỉ có điều hắn không cần ra mặt.
Đang đứng ngoài xe đợi người của mình ra thì một người không biết từ đâu lao đến, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái xanh, áo sơmi trắng loang lỗ vết máu đỏ thẫm hướng mình cầu cứu. Bọn đàn em đi tới cạnh hắn nói:
- Anh Trịnh, không cần để tâm đến nó, cứ để bọn em sử lí.
Hôm nay tâm trạng hắn cũng tốt, nhếch nhẹ khóe môi lên tiếng:
- Không cần. Đem cậu ta vào trong xe tôi. Các người ở lại đợi Tề Dung.
Sau đó lên xe, mang theo cậu rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi cậu tỉnh dậy, thấy mình đang ở trên giường của một căn phòng tối đen, tay chân đều bị buộc bằng loại vải mềm không trầy xướcnhưng cũng không dễ tháo.
Vết bắn lúc nãy đã được cầm máu lại đau buốt. Cậu nghi hoặc:"Chẳng lẽ bị bọn người kia bắt rồi sao? Nhưng lúc nãy hình như mình có gặp một người đàn ông mà? Hể!!?? Có khi nào......"
Đèn bật lên đánh tan mạch suy nghĩ trong cậu. Mắt tạm thời không thích nghi được với ánh sáng, không rõ ràng nhìn được là ai, chỉ thấy thân hình này có hơi quen mắt. Đến khi nhìn rõ rồi thì mắt miệng mở to hết cỡ:
- Là anh.....Người mới vào không ai khác chính là hắn, cũng là người mà cậu lúc kia đã cầu cứu.
hắn đi đến chỗ cậu, môi nở nụ cười thân thiện:
- Cậu biết tôi sao?
- Anh là ngườ khi nãy tôi gặp trước khi....ngất??! Cậu cũng không chắc phán đoán của mình là đúng hay sai, chỉ trả lời theo cảm tính.
- Cậu có trí nhớ rất tốt.
Lại thêm vài người nữa đi vào. Trong số đó có một tên đã bị cậu đá. Đưa ánh nhìn đến gương mặt từng tên, lặng lẽ nuốt nước bọt. Lại thấy bọn họ cung kính cúi chào hắn.
Nhìn bọn họ như vậy cậu không khỏi lo sợ, cả người rung lên bần bật.Đám người kia ̣ã rất đáng sợ rồi mà bây giờ còn phải cúi đầu trước hắn thì ôi thôi, đời cậu coi như xong.
Hắn nhìn biểu hiện của cậu mà vô cùng thích thú. Rút ra từ trong túi ra một con dao sáng lóa, huơ huơ trước mắt, lại nhìn sang phía Tề Dung, cao giọng hỏi:
- Cậu ta là người đã phá vụ làm ăn của chúng ta?
- Vâng! Anh Trịnh.
Rồi hắn quay sang nhìn cậu:
- Tôi thực sự muốn mổ bụng cậu xem xem lá gan cậu lớn bao nhiêu mà dám xen vào chuyện của tôi. Nhưng trước đó, tôi chỉ muốn thế nà thôi.....
Sau chữ "thôi", hắn xé nát chiếc áo cậu đang mặc, rồi cầm con dao khi nãy khắc trên ngực trái của cậu dòng chữ "Trịnh Quang Khải".
- Ah, anh....mau dừng lại.....đau.. quá....
Cậu mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt rơi lã chã, giãy giụa muốn ra xa hắn, miệng không ngừng cầu xin dừng lại, nhưng hắn không chút quan tâm, cứ tiếp tục đến khi hoàn thành cái tên.Lúc xong thì cậu cũng ngất lịm đi. Bọn người đứng nhìn cũng không khỏi sởn gai óc.
Hắn lần nữa quay sang Tề Dung, nói:
- Bây giờ cậu ta là của tôi, chuyện liên quan tới cậu ta cũng do tôi tự giải quyết. Không có lệnh của tôi không ai được phép làm hại cậu ta. Hiểu?
- Vâng. Đã hiểu. Cả đám cùng đáp rồi cùng nhau ra ngoaì. Lời của Đại Bang Chủ hắn nói thì làm sao bọn họ dám cãi được.
Hắn sau đó bế cậu về phòng mình, kêu người lên băng bó lại vết thương rồi cũng đi mất.
~~~~~~~//~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro