Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Ánh đèn phía trên không ngừng sượt qua vị trí trước mặt Tử Mặc, cùng với giọng nói tức giận:

“Mẹ nó! Chạy đâu rồi chứ?”

“Cũng tại tụi bây lơ là, để xổng một đứa, trở về ăn nói làm sao với đại ca bây giờ?”

Qua năm phút, chúng mới hoảng loạn kháo nhau:

“Người bên đó đến rồi, rút nhanh lên!”

Tim Tử Mặc đập thình thình thình, cơn đau tê dại từ da thịt vẫn không ngừng kéo đến khiến anh khó chịu. Sau khi xác nhận đám người kia đi hết, anh mới chậm rãi trèo lên khỏi con mương, bởi vì hai tay bị còng thật sự bất tiện, lúc lên được thì cả người anh đã bẩn thỉu không chịu nổi.

Ánh đèn đột nhiên chiếu rọi vào mặt, Tử Mặc nghiêng đầu tránh né, khi một lần nữa ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang quan sát mình.

Người đàn ông mặc trên mình bộ quân phục đại tá, trên hông đeo một khẩu súng lục, trông hình như là dẫn đội. Ông ta nói với anh:

“Vừa rồi cậu giấu bé gái ở đâu? Đưa tôi đến đó.”

Tử Mặc nghe lời dẫn theo đoàn người đến chỗ đã đánh ngất bé gái, sau đó thì theo họ trở về.

Không ít lần tử tù ở đây phát hiện những tình huống vượt biên trái phép, buôn bán chất cấm và phụ nữ, trẻ em, nhưng thường thì không ai trực tiếp lấy mình ra làm mồi nhử cả. Nhiều nhất chỉ báo cáo lại tình huống để quân đội tiến hành xử lý kịp thời, thông thường ai cũng làm vậy, trừ Tử Mặc.

Đại tá Trương Thiết sau khi trở về lập tức cho quân đội ráo riết đuổi theo đám buôn người. Nếu còn chưa ra khỏi khu vực biên giới, vậy chắc chắn sẽ sớm tìm được. Ông cảm thấy tên nhóc Tử Mặc không giống những tử tù ở đây, bởi ánh mắt của cậu ta rất sáng. Nhưng mà, càng nhìn, sao càng thấy cậu ta quen quen thế nhỉ?

Vì may mắn lập công, Tử Mặc được thưởng cho một bữa ăn đàng hoàng, được tắm rửa trong phòng riêng, sau đó không phải trở về phòng giam dưới lòng đất nữa.

Trương Thiết gọi Tử Mặc qua chỗ mình, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi:

“Cậu phạm tội gì? Sao lại bị đưa đến đây?”

“Bị người khác đưa đến.” Tử Mặc thành thật đáp.

“Số hiệu?”

“371.”

Người kia hỏi gì, anh trả lời đó. Sau một lúc hỏi thăm tình huống, Trương Thiết nói:

“Cậu ở đây chờ tôi một lát.”

“Vâng.” Tử Mặc gật đầu.

Trương Thiết cầm lấy điện thoại đi ra ngoài gọi một cuộc gọi, rất lâu sau mới trở về, đồng thời nói với Tử Mặc:

“Cậu làm gì mà đắc tội với Doãn gia thế?”

Sau khi hỏi thăm, Trương Thiết phát hiện kẻ đã âm thầm hãm hại Tử Mặc là ai. Người họ Doãn nhiều, nhưng để có thể nhúng tay vào cả phía quân đội thế này, chắc là vợ chồng của Doãn Thiếu Văn. Người quen cũ, nhắc tên liền thấy thế sự khó lường, chớp mắt chiến hữu đều đã có vợ con hết rồi.

Một lần nữa nhìn về phía Tử Mặc, Trương Thiết cảm thấy đứa trẻ này thật sự quen mắt. Ông hỏi:

“Mẹ cậu tên gì nhỉ? Đừng nói là họ Hạ đấy.”

Tử Mặc lắc đầu.

Trông Tử Mặc quá giống Hạ Tố Chi - mối tình đầu của Doãn Thế Văn, điều này khiến trong lòng Trương Thiết xuất hiện một ý nghĩ hết sức điên rồ. Đừng nói với ông đây là con riêng của Doãn Thế Văn và Hạ Tố Chi chứ? Cho nên Doãn phu nhân mới muốn xử lý cậu ta? Ha ha, làm gì mà trùng hợp thế được!

Trương Thiết nhìn chằm chằm vào mặt Tử Mặc, dè dặt hỏi:

“Cậu biết Doãn Thế Văn không?”

Mặc dù không lên tiếng, nhưng nét mặt hơi biến đổi của Tử Mặc gần như đã nói cho Trương Thiết biết câu trả lời.

Trương Thiết giật thót: “Thật hả trời?”

Ông vội vàng cầm điện thoại chạy ra ngoài, sau đó sực nhớ đã lâu không liên lạc với Doãn Thế Văn, cho nên không biết bây giờ ông ta xài số nào! Được rồi, chỉ đành gọi cho tình địch của Doãn Thế Văn hỏi một chút:

“Tổng tư lệnh, anh có số của Doãn Thế Văn không?”

Một giọng nam trầm lạnh lùng như mang theo hàn băng đâm vào tim Trương Thiết:

“Họ Trương, cậu muốn chết à?”

Đương không có người hỏi số điện thoại của tình địch, vị tổng tư lệnh khó ở kia không phát điên một súng bắn chết Trương Thiết là xem như đã nể tình bạn cũ. Trương Thiết ho khan một tiếng, giải thích:

“Không phải tôi nhiều chuyện, nhưng mà, tôi vừa phát hiện con trai của Doãn Thế Văn bị đưa đến đây, nên định tìm ông ta.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có vẻ chẳng để tâm, Trương Thiết lại nói:

“Thằng bé trông rất giống Tố Chi.”

“Trương Thiết!” Giọng của tổng tư lệnh khản đặc.

“Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến cô ấy. Nhưng mà, số điện thoại của Doãn Thế Văn thì sao đây?”

“Không có.”

“Anh cũng không có hả?”

“Không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro