Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Rung động

Sau khi tắm xong, Caius mới chợt nhớ ra, lúc chiều không thấy Ambrose mang theo hành lý gì cả. " Thật sơ xuất, anh ta bây giờ chắc không có đồ mặc rồi." Y nhanh chóng tìm một bộ đồ to nhất để phù hợp với Ambrose, sau đó đem qua phòng hắn.
" Cốc, cốc, cốc!!!" " Ambrose, tôi mang quần áo đến cho anh này, tôi vào nhé?"
" Vào đi!"
" Tôi quên mất anh không có đồ......" Caius chợt nghẹn lời, sững sờ nhìn Ambrose quấn khắn tắm quanh hông bước ra khỏi phòng tắm.
Hơi nước bốc lên khiến gương mặt vốn đã yêu nghiệt càng trở nên quyến rũ.
" Anh.. anh!!"
" Ồ, cảm ơn cậu vì đã mang quần áo sang cho tôi nhé. Tôi đang lo không có gì mặc đây!" Thật ra hắn có mang quần áo trong không gian chỉ giới. Hắn đường đường là công tước ma tộc, sao lại không có thứ đồ như không gian chỉ giới được. Chẳng qua hắn lo bị lộ thân phận nên mới phải nói như vậy.
" Không.. không cần khách sáo. Anh mặc quần áo xong rồi tới phòng ăn nhé. Tôi đi trước đây."
" Được, cảm ơn cậu!"
Caius nói xong vội vàng ra khỏi phòng." Sao tim mình đập nhanh quá. Chết tiệt! Sao chỉ nhìn thân hình của một nam nhân mà thằng nhỏ của mình lại cứng? Không được, phải bình tĩnh lại." Y hít vào rồi thở ra thật sâu, tự ép mình phải bình tĩnh lại.
Caius đi tới phòng ăn, nhìn thấy cha mẹ đã ngồi sẵn đó, đang nói chuyện với con.
" Cha, mẹ!!"
" Con tới rồi! Mẹ đang định đi gọi con đây. Ambrose đâu?"
" Anh ấy đang thay đồ, sẽ tới sau ạ"
" Nhóc con, ngồi xuống, cha có chuyện muốn hỏi con. Chuyện bị cướp lần này, con có manh mối gì không? Là bọn cướp thật hay người của ai?"
" Con cũng không biết. Lần này thật sự quá bất ngờ. Chúng con cũng không giữ lại tên nào còn sống."
" Vậy ta đành cho người từ từ tìm hiểu thôi. Nhưng không chắc sẽ có tin tức gì, vì lần này thật sự là không có chút manh mối nào. Sau này ra ngoài nhớ mang theo người bảo vệ. Không được sơ xuất như lần này. Nếu không ta không cho con ra ngoài nữa!"
" Vâng, thưa cha!"
" Xin chào công tước, phu nhân!" Ambrose bước tới phòng ăn, thấy ba người đang nói chuyện nên đánh tiếng trước.
" Chào con! Nào, mau lại đây, ngồi xuống! Chúng ta bắt đầu ăn tối thôi!"
Mọi người ngồi vào bàn ăn, người hầu mang tất cả đồ ăn đều đặt lên bàn.
" À, Ambrose, con có thể nói cho ta biết nhà con ở đâu không? Ta hơi tò mò một chút ấy mà!" Phu nhân ngài công tước tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi Ambrose.
" Vâng, con là cô nhi, từ nhỏ sống với cha mẹ nuôi ở một khu rừng nhỏ. Con cũng không biết tên chính xác của địa phương đó. Thật là ngại quá!"
" Không sao, ta chỉ tò mò chút thôi. Con mau ăn đi. " Bà nói, liếc nhanh qua chồng bà rồi dời đi ánh mắt.
Sau bữa tối, vợ chồng công tước Marinus trở về nơi ở của mình. Sau khi tiễn hai người đi, Caius và Ambrose cũng quay về phòng. Trải qua một ngày chịu đựng nỗi sợ hãi cùng cảm xúc không tên, Caius cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Y tạm biệ Ambrose rồi qua về phòng, thả người xuống giường. " Không biết cảm xúc mình dành cho Ambrose là gì nữa. Cũng không biết hắn ta nghĩ sao về mình. Haizz, không nghĩ nữa. Ngủ thôi!"
Nằm trên giường, Ambrose nghĩ lại về những việc trải qua ngày hôm nay. Từ bất ngờ xuyên không tới cuộc gặp gơx tình cờ. " Đúng là rất thú vị. Xem ra phải cảm ơn Agnes đã đưa mình đến đây đấy nhỉ." Hắn nghĩ rồi bật cười vui vẻ. Hắn không ngờ, có một ngày lại gặp được một người có thể khơi gợi cảm xúc trong hắn. Thật sự quá thú vị rồi!
Bất chợt, hắn cảm thấy sự hiện diện của một đám người số lượng cỡ bốn đến năm người đang lẳng lặng tiến về phía toà lâu đài. Đám người này thân mang sát khí, chắc chắn không phải người lương thiện. Hắn vội vàng ngồi dậy, đi qua phòng Caius xem xét.
Ambrose khẽ gọi Caius dậy, nói cho y nghe về điều mình phát hiện được. Hai người quyết định chờ đợi, lần này sẽ bắt sống một tên để tra hỏi. Người có thể không màng đến nguy cơ bị lộ thân phận, ám sát y hai lần trong một ngày, ắt hẳn phải có thù hằn với cha hắn và có thân phận ngang bằng với cha hắn.
Tuy đã biết trước sẽ có người đến giết mình và đã lên kế hoạch sẵn, nhưng y vẫn cảm thấy sợ hãi. Ambrose cảm nhận được tâm trạng của y, ôm y vào lòng, khẽ vỗ vào lưng.
" Đừng lo lắng! Có ta ở đây, ta sẽ không để bất cứ ai tổn thương đến ngươi!"
" Ừm!" Caius mỉm cười nhẹ nhàng. Tuy vẫn còn lo lắng, nhưng hắn cảm thấy có Ambrose bênh cạnh, y sẽ rất an toàn. Y cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng một người mới quen đến thế. Y chỉ là cảm thấy hoàn toàn yên tâm khi ở bên Ambrose.
Hai người chờ đợi trong chốc lát, theo tiếng động ở cửa nhìn ra, có bốn tên mặt đồ đen bịt mặt xông vào tấn công hai người. Lính bảo vệ của lâu đài xông vào khống chế đám người, thành công bắt sống bốn tên. Công tước Marinus đã biết kế hoạch của con trai và chuẩn bị sẵn để tra khảo bốn tên phạm nhân, tìm ra kẻ chủ mưu!
" Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi! Haiz!" Caius thở phài nói.
" Đêm nay ta sẽ ngủ ở đây, phòng ngừa có kẻ khác tới ám sát ngươi."
" Hả??? Ngươi ngươi ngươi, ta .. ta có thể ngủ một mình. Ngươi không cần phải ngủ ở đây!"
" Đẻ ngươi ở đây một mình, ta rất lo lắng." Hắn nói xong, không đợi Caius từ chối, ôm Caius vào lòng " Ngủ đi!"
Sau cản xúc bối rối lúc đầu, Caius dần bình tĩnh hơn, y dần thả lỏng người. Sự mệt mỏi không cho phép y nghỉ nhiều hơn nữa. Y chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Ambrose nhìn gương mặt ngủ say của Caius, hắn cảm thấy lòng mình rất thoả mãn. Hắn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro