tiếc nuối và khao khát
[ Chàng và nàng ]
Ta được sinh ra trong một gia đình quý tộc. Tuổi đời còn trẻ mà đã có thể tành thạo nhiều thứ tiếng, giỏi giang mọi việc, lại được cái đẹp mã, luôn được mọi người vây quanh. Từ bé tới lớn, bản thân ta vẫn chưa biết thứ được gọi là ' tiếc nuối' hay ' khao khát ' là gì. Luôn được mọi người xung quanh, nghe những lời mật ngọt. Cho tới khi ta gặp nàng, một cô gái ở vùng nông thôn yên bình...
.
.
.
.
.
.
.
Mùa hè năm ấy, gia đình ta đi nghỉ ngơi ở một vùng nông thôn, khá yên bình. Gia đình ta không muốn đi tới nơi nào đó sang trọng, muộn hè qua ở vùng thôn nghèo nàn này. Ta cứ nghĩ mùa hè này sẽ trôi qua một cách nhàm chán. Đi trên con đường về biệt thư, mắt ta chạm mắt nàng. Một đôi mắt vô hồn, toát lên vẻ bí ẩn, u ám; mái tóc màu tím đậm. Lần đầu thấy nàng, trái tim ta đã cảm thấy như đã gặp được định mệnh của đời mình. Ta cứ như bị nàng hút hồn vậy, không còn tâm trí để nghĩ về thứ khác nữa. Mãi mê nghĩ về nàng mà bản thân mình cũng không biết đã về tới căn biệt thự.
Mẹ chàng: " Đến nhà rồi, con xuống đi "
Nghe mẹ gọi, ta mới bừng tỉnh và xuống xe. Đây là lần đầu tiên, ta cảm thấy khao khát một thứ gì đó như vậy. Ta nghĩ nàng cũng như bao người phụ nữ khác, định dùng tiền mang người về nhà. Tự hứa mai sẽ đến gặp nàng, chuộc nàng về nhà. Nghĩ mọi chuyện đơn giản, nhưng không hiểu sao, đêm đến, ta vẫn không tài nào chợp mắt được. Nàng ta có một ngoại hình bình thường, khác xa với những cô gái ta từng gặp. Không hiểu sao ta lại cảm thấy cuốn hút như vậy? ( mái tóc màu tím, ánh mắt vô hồn, dáng người mảnh khảnh cùng với bộ váy cũ kĩ.)
Không thể chợp mắt cả đêm, tờ mờ sáng, ta đến nơi hôm qua ta và nàng chạm mắt nhau. Thấy nàng đang ngồi đó, ta cảm thấy có chút bất ngờ. Không nghĩ sáng sớm vậy đã gặp người, nhưng cũng chẳng sao, vì ý định đến đây của ta là để gặp nàng. Ta đến ngồi cạnh nàng, hỏi:
Chàng: " Xin chào, sáng sớm như vậy, nàng làm gì ở đây?"
Nàng: : " Vậy anh làm gì ở đây? "
Nàng trả lời câu hỏi của ta một cách hở hững, ta cảm thấy có chút hứng thú. Từ bé tới lúc gặp nàng, ta chưa phải chủ động tìm đến ai hay nghe những lời lạnh lùng như vậy.
Chàng: " Haha, thật ngại quá. Chỉ là không chợp mắt được thôi, ta muốn xem cảnh bình minh ở đây này "
Nàng: "..." Nàng chả nói gì, lơ đi câu hỏi của chàng ta.
Chàng: " Nàng có thể cho ta biết tên được không? "
Nàng: " Xin lỗi, nhưng nếu chỉ gặp nhau một lần thì cũng chả cần biết tên làm gì. Anh và tôi chỉ là người dưng nước lã, chả quen biết gì nhau cả. "
Chàng: " Ta có thể lấy tiền mua nàng, bao nhiêu cũng được, ta không thiếu tiền. Rồi lúc đó, ta và nàng sẽ không còn là người dưng nữa, sẽ quen biết nhau. "
Nàng: " Tôi không bán rẻ bản thân mình. "
Chàng: " 10 000 000? "
Nàng: "..."
Chàng: " 20 000 000? "
Nàng: " ... "
Chàng: " 30 000 000? "
Nàng: " Anh có thể ngậm mồm lại được không? Lũ thượng lưu các anh chỉ biết dùng tiền để giải quyết mọi thứ, chả biết quan tâm cái gì. Anh nghĩ tôi sẽ bán bản thân cho loại người như vậy hả? Thật ghê tởm làm sao đây, 'thiếu gia' à. " Lông mày nàng ta chau lại, có vẻ đang rất giận dữ.
Ta chả nói được gì nữa, vì có vẻ nàng ta nói cũng đúng, bọn người như ta chỉ dùng tiền để che lấp đi mọi thứ. Nhưng thực sự, ta muốn có được nàng ta, bản thân từng muốn gì được nấy, vậy mà giờ lại phải chịu thua trước kẻ thường dân như nàng, quả thật là quá sai đi mà. Ta tự nghĩ vừa cười bản thân.
Chàng: " Chắc nàng đây ghét lũ người thượng lưu như ta lắm nhỉ? "
Nàng: " Ừm, anh nghe vậy mà nghĩ tôi không ghét sao. Người như chúng chỉ lắp một bộ mặt giả ra ngoài, lấp liếm sự thật. Về nhà lại tháo bộ mặt giả ra, như con sói đói muốn ăn tươi nuốt sống người khác. "
Chàng: " Nhưng ta khác họ, ta có thể mang lại cho nàng hạnh phúc. Ta sẽ không khiến nàng buồn, cũng không khiến nàng thất vọng. "
Nàng: " Anh à, ta vừa mới gặp nhau đấy. Anh nghĩ tôi sẽ tin sao, tôi xin nhắc lại CHÚNG TA CHỈ LÀ NGƯỜI DƯNG NƯỚC LÃ. Anh chả có lí do để quan tâm tôi, hứa hẹn với tôi cả. Hiểu chứ? "
Nói đến đây, nàng ta đứng dựng dậy, phủi phủi chiếc váy cũ và bỏ đi. Ta không biết do bản thân mình làm ai gì, hay tại gia đình giàu có. Nàng đi ta cũng không có ý định ở lại, cũng đi về biệt thự. Nhìn đồng hồ thì đã thấy là 7 rưỡi. Đến nơi thì đã thấy cha mẹ ta đứng trước cửa, có vẻ rất lo lắng cho ta.
Bố chàng: " Con đi đâu vậy? Bình thường làm gì đi sớm như vậy? "
Chàng: " Không ngủ được nên con đi ra ngoài, hóng gió một chút. "
Mẹ chàng: " Nhỡ có chuyện gì thì sao? Đi cũng phải báo cho bọn ta một tiếng chứ? Thôi, đi vào ăn sáng đi. Rồi nhà ta cùng đi thăm nhà bạn ta. "
Ta cũng chỉ vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng cảm thấy có chút khó chịu vì bị từ chối. Đi trên đường mà vẫn nghĩ cách để có thể có được nàng, chỉ cần nghĩ đến cảnh ta và nàng cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc, tai ta lại đỏ ứng lên, trong lòng cảm thấy hồi hộp.
Mẹ chàng: " Đến rồi, con trai! Chào con gái bạn ta đi! "
Trước mặt ta là một cô gái, khoảng từ 18-25 tuổi. Cô gái khá xinh xắn, thân hình lại khá nhỏ nhắn, trông khá đáng yêu, nhưng lại chả cảm thấy hứng thú gì... Chúng ta đi vào căn dinh thự của bạn mẹ ta. Chờ bạn mẹ ta đến, bắt đầu chuyện chính.
Bạn mẹ ta: " Để mọi người đợi lâu rồi, hôm nay, ta sẽ bàn về chuyện hôn sự của hai đứa. "
Nghe về ' hôn sự ', ta bỗng thấy có chút hoảng hốt. Trong lòng ta biết, mình đã đem lòng yêu một người con gái khác. Nhưng con gái bạn mẹ ta trông có vẻ rất vui khi nghe chuyện này. Dù biết đây là chuyện bình thường, vì ta đã đẹp mã, lại còn giỏi giang. Không hiểu sao, riêng cô gái này ta lại cám nhận chút ghê tởm...
Chàng: " Con xin được từ chối, bản thân con đã có người trong lòng rồi. Phải kết hôn với người bản thân không thích chỉ mang lại đau thương cho đối phương. "
Mẹ chàng: " Ta lại không cho là vậy, hai đứa kết hôn, rồi có thể tìm hiểu nhau sau. Vả lại, hai đứa kết hôn sẽ đem lại lợi ích cho cả hai nhà chúng ta. Con trai à, trong chuyện này, con không có lựa chọn. " Nghe xong câu nói của mẹ, ta cảm thấy cực kì tức giận, đó không phải chuyện bà có thể quyết định. Đang định phản bác, bà lại gằn giọng, nói:
Mẹ chàng: " ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH, LÀ ĐIỀU BẮT BUỘC. BẰNG KHÔNG ,HÃY CÚT KHỎI CÁI NHÀ NÀY ĐI? "
Ta không dám phản bác lại, dù là một từ. Chỉ nhẹ giọng đáp lại:
Chàng: " Vâng, thưa mẹ, con đã biết rồi. "
Mẹ bạn ta: " Haha, vậy là đã giải quyết được việc quan trọng rồi. Nhà tôi hiện tại đang có việc bận, nếu không phiền, lần sau có thể ghé tiếp chứ? "
Ta không nhớ họ đã nói gì tiếp, đúng hơn là không còn tâm trí để để tâm đến. Chỉ nhớ lúc về, ta lại chạy ra cánh đồng mà ta gặp nàng. Nàng vẫn ở đó, vẫn là bộ váy cũ kĩ, vẫn là ánh mắt vô hồn đó. Thấy ta thì nàng có chút chán ghét, hỏi:
Nàng: " Anh lại đến đây ư? Lại có việc gì sao? "
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng, ta không biết nàng ta là đang muốn đuổi mình hay quan tâm mình. Ta không cần biết, nước mắt bắt đầu rơi, không hiểu sao lại như vậy. Ta và nàng chỉ mới nói chuyện một lần, nhưng lại mang cho ta cảm giác quen thuộc đến lạ thưởng. Carm giác muốn ôm trọn thân hình nhỏ bé này vào lòng. Cảm giác muốn yêu thương nàng, nâng niu nàng trong vòng tay. Thấy ta ngồi xuống đất, nước mắt bắt đầu roi. Ánh mắt nàng có chút bất ngờ, lặng lẽ ngồi bên. Giọng ta run run, cất lời:
Chàng: " Hôn sự thật đáng sợ, ta không muốn kết hôn với cô gái đó. "
Nàng ta nom chẳng hiểu gì xảy ra, nhưng chắc cũng đoán được ta đã gặp chuyện gì đó không vui.
Nàng: " Tên thiếu gia như anh cũng có lúc gặp phải khó khăn sao? Chắc cô gái là hôn thê của anh cũng phải giàu có, xin đẹp lắm nhỉ? "
Chàng: " Đúng vậy... Cô ta xinh đẹp, giàu có nhưng không có điểm gì cuốn hút. Cô ta cũng giống như bao người phụ nữ trước đây, chỉ quan tâm đến tiền bạc và nhan sắc của ta. Thật đáng ghê tởm làm sao. "
Nàng ta có vẻ tỏ ra đồng cảm, lau những giọt nước mắt của ta đi. Mắt chạm mắt, giống như lần đầu gặp, giống như là định mệnh của nhau, giống như đã quen biết từ lâu. Nàng lại mỉm cười, một nụ cười nhẹ, ấy vậy mà mang lại cho cho cảm giác ấm lòng.
Nàng: " Không sao đâu, cố lên nào... "
Chàng: " Ta và em dù chưa gặp nhau được lâu, nhưng sao em lại mang cho ta cảm giác quen thuộc đến lạ vậy?... "
Nàng: " Tôi và anh đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi. Anh quên rồi sao? "
Nàng ta định nói tiếp, nhưng người nhà ta lại tới.
Mẹ chàng: " Con trai, con làm gì ở đây vậy, về nhà thôi, tối rồi. "
Mẹ ta nhìn thấy nàng, ánh mắt toả ra vẻ hoảng hốt, nói:
Mẹ chàng: " Cô làm gì ở đây? "
Nàng không trả lời mẹ ta, chỉ nói với ta: " Có chuyện gì buồn, anh có thể tới đây và trò chuyện với tôi. Cách nói chuyện của tôi có thể làm anh cảm thấy khó chịu, nhưng tôi có thể là người bạn để anh tâm sự. "
Nói xong, nàng ta lại đứng dậy, phủi phủi váy và rời đi. Hành động giống như lần đầu nói chuyện, nhưng cảm giác mang lại lại khác hoàn toàn. Mẹ ta kéo ta về nhà, vẻ mặt âm u, cất lời như cảnh cáo:
Mẹ chàng: " Đừng đến gặp con bé đó nữa. Nó chả có gì tốt đẹp cả, chả là một con bé bần hèn, nghèo nàn ,rách nát "
Ta chỉ im lặng, chả nói gì, để mẹ kéo về. Bữa cơm tối diễn ra trong sự im lặng, chả ai nói ai lời nói. Chắc cha ta đã phát giác ra điều gì, cất lời hỏi:
Cha chàng: " Bầu không khí căng thẳng này là sao? "
Mẹ chàng: " Tôi đã gặp đứa con gái trong lòng của thằng bé. "
Nghe vậy, cha chàng chả nói gì. Để đũa xuống và gọi lên phòng nói chuyện riêng.
Cha chàng: " Cha đã từng giống con. "
Chàng: " Giống con? Ý cha là sao? "
Cha chàng: " Cha và mẹ con đến với là hôn nhân chính trị. Lợi ích cả hai. Lúc ấy, cha cũng từng có ngường trong lòng, nhưng vì gia đình nên đã buộc phải chia tay đối phương. Con thấy đó, ta và mẹ con không có tình cảm nào hết. Hoặc có thể là có, nhưng chỉ có mỗi mẹ con thôi. Khi gặp mặt nhà ta, mẹ con cũng có biểu hiện gần như giống con gái của bạn ả. "
Chàng: " Cha, có thể huỷ hôn ước được chứ? "
Cha chàng: " Nếu được, ta cũng muốn. Nhưng e rằng điều đó là không thể. Muốn huỷ hôn ước, phải hỏi cả ý kiến của mẹ con. Nhưng con biết rồi đó... "
Chàng: " Hôm đến đây, con đã gặp một cô gái tóc tím đậm, với đôi mắt vô hồn, có cảm giác như đã gặp ở đâu đó... "
Cha chàng: " Đó là con của người bạn cũ của ta, tên con bé là Uyển Nhi. Hai đứa đã từng gặp nhau từ bé, nhưng không biết mẹ con đã làm gì khiến họ chuyển đi. Chắc vì ghen tuông với cô gái đó... "
Ta cũng chả còn gì để nói, bỏ ra khỏi phòng của cha mẹ. Trong mồm lẩm nhẩm: " Uyển Nhi, Uyển Nhi, cái tên này thật đẹp làm sao... ". Về phòng ngủ, không biết từ lúc nào, ta lại ngủ thiếp đi. Có lẽ vì cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể trò chuyện với người kia, hoặc cảm thấy an tâm hơn khi đã biết tên người đó. Ta nghĩ vậy, không biết sao nữa. Cứ tờ mờ sáng, ta lại ra đó nói chuyện cùng nàng, không biết liệu có phải thói quen hay không... Thời gian cứ vậy mà trôi đi. Ta vẫn không thể từ chối hôn ước với người đó, về thành phố, buộc phải kết hôn, sống với người đó. Không biết có được gặp Uyển Nhi nữa hay không.
Chàng: " Ngày cuối rồi, em còn điều gì muốn nói với ta không? "
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng, nom mà thấy thương.
Nàng: " Nhớ lo lắng cho sức khoẻ... "
Chàng: " Ừm... "
Đáp lại lời, ta rời đi...
Cứ như vậy, ta và nàng bỏ lỡ nhau. Nàng là ghét đám người thượng lưu như ta, hay căm ghét con người của ta? Ta thực sự không biết, ta không muốn biết. Nếu là đám người thượng lưu? Ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì nàng, còn nếu là con người của ta? Sinh ra trong giới thượng lưu, được mọi vây quanh thường xuyên, không thể từ bỏ thói ngạo mạn... Chỉ có thể là trước nàng. Hiện tại, ta và cô tiểu thư kia đã kết hôn được hơn mười năm, và có một đứa con gái. Một cuộc hôn nhân chính trị, không mang tình yêu và sự thấu hiểu lẫn nhau. Ta không cảm thấy hạnh phúc, gia đình sắp đặt mà. Người vợ của ta là nàng thì sao? Điều đó có tốt hơn không? Ta có thể cho nàng hạnh phúc, thay đổi mọi thứ vì nàng. Nàng có liệu đồng ý? Dù nàng không yêu ta, nhưng ta thực sự yêu nàng, ta yêu nàng rất nhiều. Nhỡ có kiếp sau, ta mong, chúng ta có thể hạnh phúc ở bên nhau. Mọi thứ chỉ có thể là trong giấc mơ của ta, người nàng yêu không phải ta.
" Nếu ta ở trong một gia đình bình thường, nếu ta không giàu có, cũng không giỏi giang. Vậy ta và nàng có thể bên nhau không? "
Tiếc nuối vì không yêu được nàng, khao khát tình yêu mà nàng đã dành cho ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro