Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Cuộc sống của tôi đã thay đổi

ed: junie

Hôm nay đúng vào kỳ nghỉ lễ, trên đường cao tốc như một nồi cháo, xe cộ chen chúc nhau lúc chạy lúc dừng, phải mất thêm cả tiếng đồng hồ so với bình thường.

Khi rẽ xuống khỏi cao tốc, Lâm Từ Miên quay đầu lại nhìn thấy trên đường cao tốc toàn là xe, cứ như một bãi đỗ xe khổng lồ.

Cậu thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Không biết sẽ tắc đến bao giờ mới hết đây."

Xe chạy thêm mười phút nữa, cuối cùng cũng đến nơi ghi hình.

Lúc này chỉ còn mười phút nữa là đến giờ ghi hình chính thức, mà trong nhóm nam, chỉ có mình Lâm Từ Miên đến kịp.

Chín thành viên còn lại bị trễ ở khách sạn, hiện giờ vẫn đang kẹt trên đường cao tốc, cách duy nhất để đến nhanh hơn là... chạy bộ. Nhưng với tốc độ này, có lẽ đến khi họ tới nơi thì buổi ghi hình cũng đã xong.

Người quản lý vừa nóng nảy vừa tức giận, giận đến mức đầu nóng lên, đem hết mọi trách nhiệm đổ lên nhóm trưởng, mắng anh ta tơi bời qua điện thoại.

"Cậu bảo là cậu sẽ làm theo chỉ đạo của tôi, rằng buổi ghi hình quan trọng nhất, không phải là buổi gặp gỡ fans! Vậy tại sao các cậu vẫn đến muộn? Bây giờ thì hay rồi, tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới giành được cơ hội này, cuối cùng các cậu kẹt trên đường cao tốc! Chẳng lẽ tôi phải cho nhóm nhảy dù xuống mới vừa ý các cậu sao!"

Lâm Từ Miên đứng im lặng bên cạnh không dám thở mạnh, cố gắng né tránh nước bọt đang bắn ra từ miệng người quản lý.

Quản lý tức giận đến nỗi không còn thời gian để mắng thêm nữa, trong khi nhóm trưởng vẫn đang cố gắng giải thích. Không kìm được, anh ta dập máy ngay lập tức.

Lần này, khách mời đặc biệt là nữ minh tinh nổi tiếng, một nữ diễn viên đoạt ba giải kim tượng, nổi tiếng vì tính cách thẳng thắn, không ngại nói lên ý kiến cá nhân trước công chúng. Nếu lần này để cô ấy phải đợi lâu, người quản lý chắc chắn cô ta sẽ tự mình ra mặt chỉ trích, thậm chí bêu rếu họ đến mức nửa năm sau cũng đừng mong nhận được hợp đồng nào.

Người quản lý đang điên cuồng, đột nhiên nhìn thấy Lâm Từ Miên đứng yên trong góc.

Lâm Từ Miên: ???

Cảm giác nguy hiểm lóe lên, nhưng đã quá muộn. Mắt quản lý sáng lên, nhanh chóng bước đến, nước bọt lại bắn tung tóe: "Buổi quay này trông cậy hết vào cậu, biết phải làm gì rồi chứ? Đừng có làm gì khiến người ta khó chịu."

Quản lý túm cổ áo Lâm Từ Miên, như xách con gà con, mạnh mẽ kéo anh đến khu vực quay hình.

Đồng tử của Lâm Từ Miên co lại, chân tay giãy giụa loạn xạ, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Không không không, loại đãi ngộ C vị quay một mình này, tôi không muốn!

Chưa kịp hét lên lời phản đối, anh đã mặc chiếc áo thun rộng màu đen, khuôn mặt không trang điểm đã hiện lên trên màn hình.

"......"

"......"

"......"

Cái mạng nhỏ này của tôi chết chắc rồi.

Dù hiện trường không có khán giả, nhưng xung quanh vẫn đứng đầy nhân viên của ê-kíp, ít nhất có bảy tám chiếc camera đang chĩa thẳng vào cậu.

Vì vẻ ngoài đẹp trai, từ nhỏ đến lớn Lâm Từ Miên không thể tránh khỏi việc phải lên sân khấu biểu diễn, nhưng cậu luôn có một nỗi sợ hãi không thể quên: đầu óc trống rỗng, như một con rối bị điều khiển, không còn kiểm soát được cơ thể.

Lâm Từ Miên mím môi theo phản xạ, ánh mắt hoảng loạn, đảo quanh rồi dừng lại ở nữ minh tinh.

Cô ấy trang điểm tinh tế, mặc chiếc váy đen thanh lịch, cao quý và lạnh lùng, cằm hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.

Lâm Từ Miên sững lại, cúi đầu vì chột dạ không dám lại gần.

Giống như một loài động vật nhỏ yếu, Lâm Từ Miên luôn có bản năng nhạy bén khi gặp nguy hiểm. Cậu thường thích ở bên những người có vẻ vô hại, còn đối với những ai toát lên vẻ áp chế mạnh mẽ thì cậu chỉ muốn tránh xa.

Lâm Từ Miên bối rối nắm lấy góc áo, đứng cứng đờ như một bức tượng trên sân khấu. Quản lý không chịu nổi khẽ giục sau lưng: "Đứng ngẩn ra đó làm gì, mau đi qua đi chứ!"

Cơ thể tự động di chuyển, bước một bước về phía trước. Khi Lâm Từ Miên kịp nhận ra, đôi chân cậu đã run lẩy bẩy, như thể sắp khuỵu xuống.

Đứng im chỉ càng khiến mọi việc tệ hơn, cậu đành cố gắng tỏ ra bình tĩnh, buộc mình phải bước tiếp.

Bước đi giống như dẫm lên bông, động tác cứng ngắc, giống một con robot rỉ sét, chân nhấc lên phát ra tiếng "Rắc".

Lâm Từ Miên cũng cảm thấy bộ dáng của mình thật kỳ cục, cố gắng điều chỉnh nhưng không may dùng sức quá đà:

Lưng thẳng đơ, cánh tay căng cứng, nét mặt kiên định như người muốn gia nhập một tổ chức nào đó, chân nhấc lên quá cao, bước đi như đang duyệt binh... và còn nhấc tay cùng lúc với chân.

Nữ minh tinh: "......"

Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Từ Miên cộng với dáng đi ngờ nghệch như một con vịt con vụng về khiến cô không thể nhịn cười, khóe môi cong lên.

Nụ cười ấy làm dịu đi vẻ sắc bén của cô, giống như hoa xuân nở rộ. Lâm Từ Miên ngơ ngác chớp mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cảm nhận được sự thân thiện từ cô, cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt nữ minh tinh, chỉ nhìn chăm chăm xuống sàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.

Nữ minh tinh nhìn khoảng cách giữa họ, biểu cảm kỳ quặc.

Nếu cô không nhớ nhầm, hôm nay chỉ có hai người họ là khách mời, vậy mà ngồi cách xa như muốn giao tiếp qua một chiếc bàn dài.

Lâm Từ Miên cũng nhận ra điều gì đó không đúng, lúng túng đứng lên, nở một nụ cười ngượng nghịu, rồi di chuyển lại gần, trông vừa cứng nhắc vừa bối rối, nhưng lại có nét đáng yêu vụng về.

Thẩm Như Dao nhận thấy Lâm Từ Miên không giống như lời đồn, mỉm cười chủ động giới thiệu: "Chào cậu, tôi là Thẩm Như Dao."

"Tôi, tôi là Lâm Từ Miên." Mỗi lần cậu nói một chữ, khuôn mặt lại đỏ thêm một chút, giọng run rẩy.

Nếu là khách mời khác, chỉ cần vài câu xã giao là sẽ thân thiện ngay, nhưng Lâm Từ Miên không biết phải nói gì, chỉ ngậm chặt môi như một người câm.

Không khí trở nên vi diệu, hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một chiếc kim.

Thẩm Như Dao: "......"

Cô thở dài trong lòng, lại chủ động bắt chuyện: "Cậu có muốn ăn bánh kem nhỏ không?"

"Được, được ạ."

Cuối cùng cũng có chủ đề mới khiến cho Lâm Từ Miên cảm thấy như bắt được sợi dây cứu tinh, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, lập tức đứng dậy.

Trước đó đã sắp xếp để tất cả thành viên cùng quay hình, ê-kíp chuẩn bị đủ loại bánh ngọt, bày đầy trên bàn dài.

Hai người họ ngồi ở một góc, không thể với tới bánh ngọt ở đầu bên kia, Lâm Từ Miên qua lại năm sáu lần đem tất cả các loại bánh ngọt bày trước mặt Thẩm Như Dao.

Thẩm Như Dao không ngờ Lâm Từ Miên lại có phong cách lịch thiệp như vậy, ánh mắt nhìn anh càng dịu dàng hơn: "Thế là đủ rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Thật ra Lâm Từ Miên chẳng hề thấy mệt, anh chỉ mong có việc gì đó để làm, như vậy thời gian sẽ trôi nhanh hơn một chút.

Cậu cất giọng khô khan, ngồi xuống với vẻ gò bó, ánh mắt vô tình chạm phải nữ minh tinh ngồi đối diện.

!!!

Lâm Từ Miên cảm thấy khó xử, dù cậu có thể chấp nhận mình mắc chứng sợ xã hội, nhưng lại sợ người khác nhận ra tình trạng lúng túng của mình. Để che đậy điều đó, cậu ho khan hai tiếng, bàn tay vô thức nắm lấy vạt áo.

Thẩm Như Dao ngồi bên cạnh chú ý đến những động tác nhỏ của cậu, biểu cảm của cô trở nên phức tạp.

Nhận ra mình đang làm điều ngớ ngẩn, Lâm Từ Miên lập tức thả lỏng tay chỉnh lại vạt áo và đặt tay lên đầu gối một cách nghiêm túc. Cậu ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi một chút, dáng ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học làm sai điều gì đó ngoan ngoãn lắng nghe.

Nhìn Lâm Từ Miên, Thẩm Như Dao bật cười nhẹ nhàng.

Danh tiếng của Lâm Từ Miên trước giờ không được tốt, cậu có rất nhiều tai tiếng. Trước khi gặp mặt, cô không có ấn tượng gì tốt với cậu, thậm chí còn có thành kiến. Nhưng chỉ mới ở chung vài phút, Thẩm Như Dao đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Mái tóc màu bạc tự nhiên của Lâm Từ Miên sáng lên dưới ánh đèn, tuy hơi lộn xộn, nhưng chất tóc rất tốt, mềm mại như lông của động vật nhỏ. Cậu không trang điểm, làn da trắng mịn và không tì vết, đôi mắt mang sắc thái hổ phách trong trẻo và tinh khôi không giấu được cảm xúc. Khi nhận ra mình đang bị chú ý, đôi mắt cậu mở to, tràn đầy vẻ hoảng hốt.

Như một chú thỏ lạc vào lãnh địa của con người, Lâm Từ Miên tỏ ra sợ hãi và lo lắng, cuộn mình lại như một sinh vật nhỏ yếu ớt.

So với những lời đồn thổi trên mạng, Thẩm Như Dao tin vào những gì mình thấy hơn. Cô đã làm việc trong làng giải trí đủ lâu để hiểu những quy tắc ngầm, những chuyện vu khống và thao túng không còn lạ lẫm. Cô từng bị hại nhiều lần, nên biết mức độ tàn nhẫn của giới này.

Nếu như dáng vẻ hiện tại của Lâm Từ Miên là giả tạo, thì cậu diễn xuất quá đạt. Thẩm Như Dao thậm chí còn nghĩ nếu kỹ thuật diễn của cậu thật sự tốt như vậy thì nên chuyển sang làm diễn viên thay vì tham gia vào mớ hỗn độn này.

Bởi vì những trải nghiệm của mình, cô cảm thấy có chút đồng cảm với Lâm Từ Miên. Cô thay đổi thái độ, từ cao ngạo lạnh lùng trở nên thân thiện hơn, mỉm cười hỏi: "Nhìn cậu còn trẻ quá, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Lâm Từ Miên hơi ngẩng đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, gần như bản năng trả lời: "Thẩm lão sư, em còn chưa tròn 18, chỉ thiếu hai tháng nữa thôi."

Thẩm Như Dao giật mình trước câu trả lời. Hóa ra là một cậu bé chưa đủ tuổi trưởng thành.

Giọng cô trở nên dịu dàng hơn: "Không cần gọi chị là 'Thẩm lão sư', nghe xa lạ quá. Chị lớn hơn em, nếu không ngại thì cứ gọi chị là 'Tỷ' nhé."

Không ai có thể từ chối một cậu em trai vừa ngoan vừa đáng yêu gọi mình là "tỷ tỷ". Thẩm Như Dao mong đợi nhìn Lâm Từ Miên.

Lâm Từ Miên không quen thân thiết với người khác, cắn răng nói nhỏ: "Thẩm tỷ."

Thẩm Như Dao chớp mắt, cảm giác như vừa già đi mười tuổi. Cô nén cười chấp nhận: "Thôi, gọi là Như Dao tỷ đi."

Lâm Từ Miên gật đầu.

Cuộc trò chuyện chấm dứt một cách gượng gạo, không ai lên tiếng thêm, không khí trở lại im lặng ngượng ngùng.

Nhận thấy sự khó xử, Thẩm Như Dao đẩy khay bánh kem nhỏ về phía Lâm Từ Miên và nói: "Em thử xem có ngon không?"

Cuối cùng cũng tìm được điều để làm, Lâm Từ Miên thở phào nhẹ nhõm, lập tức cầm lấy miếng bánh kem. Cậu còn đang căng thẳng, đầu óc trống rỗng, ăn mà không cảm nhận được hương vị. Nhưng khi cậu nhai, đôi má phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ khiến người ta chỉ muốn ngắm mãi.

Thẩm Như Dao vốn không thích đồ béo ngậy, nhưng nhìn thấy cảnh đó cũng không cưỡng lại được, cắn một miếng bánh: "Ngon đấy. Em có thích ăn đồ ngọt không?"

Lâm Từ Miên gật đầu. Nhận thấy Thẩm Như Dao có thiện cảm, cậu muốn đáp lại, đứng dậy và rót cho cô một ly trà.

Hành động rõ ràng là để làm vui lòng, nhưng ở cậu không có vẻ gì là đang nịnh bợ. Cậu cẩn thận đặt ly trà trước mặt Thẩm Như Dao, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô rồi nở một nụ cười nhỏ với lúm đồng tiền bên má.

"Cảm ơn." Thẩm Như Dao nhấp một ngụm, nở nụ cười rạng rỡ, tinh nghịch nói: "Em có bí quyết pha trà đặc biệt gì không? Đây là trà ngon nhất chị từng uống."

Mọi người xung quanh: "..."

Thái độ của Thẩm Như Dao đã thay đổi hoàn toàn, cô không còn quan tâm đến hình tượng trước đó nữa, thậm chí quên mất máy quay đang ghi hình.

Đạo diễn đi tới sau khi kết thúc ghi hình, mỉm cười cảm ơn cả hai. Sau khi xong việc, Lâm Từ Miên lập tức biến mất khiến Thẩm Như Dao chỉ kịp quay đầu thì đã không thấy bóng dáng cậu đâu.

Tốc độ biến mất của cậu thật sự làm cô ngạc nhiên.

Trong khi mọi người vẫn còn bàn tán, người đại diện đã gọi điện thúc giục cậu quay lại gặp Thẩm Như Dao. Không còn cách nào, cậu đành phải đi theo người đại diện đến phòng nghỉ của cô.

Tới nơi, cậu cúi nhẹ đầu và nói một cách chân thành: "Rất vinh hạnh được quay chung với chị, cảm ơn chị đã chiếu cố."

Thẩm Như Dao cười khích lệ: "Em vừa rồi làm rất tốt, cố gắng lên nhé."

Câu nói của cô làm cậu nhớ lại những gì vừa diễn ra. Nụ cười trên môi cậu trở nên gượng gạo, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù trong lòng chỉ muốn quên đi mọi chuyện.

Người đại diện không hiểu vì sao cậu trở nên câu nệ như vậy, nhưng cậu không quan tâm, tiếp tục trò chuyện xã giao với Thẩm Như Dao.

Cuối cùng, khi tất cả kết thúc, Thẩm Như Dao cầm điện thoại, hỏi Lâm Từ Miên có thể kết bạn trên WeChat không, một điều mà cô hiếm khi làm với người khác.

Khó có được Thẩm Như Dao chủ động phối hợp, nhưng Lâm Từ Miên lại đứng ngơ ngác ngay tại chôx trông như lạc vào cõi mơ, vẻ mặt đầy ngơ ngẩn.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Lâm Từ Miên, Thẩm Như Dao khẽ cong khóe miệng, chủ động nói: "Hay là chúng ta thêm bạn bè..."

Cô còn chưa kịp nói hết từ "WeChat" thì cánh cửa phòng nghỉ bất ngờ bị mở ra, một đám nam sinh như bầy hồ lô nhóc tràn vào lấp đầy nửa căn phòng.

Bọn họ đi lang thang một lúc lâu trên đường bỏ lỡ cơ hội tiếp cận, cuối cùng đem cơ hội tốt đẹp này dâng thẳng vào tay Lâm Từ Miên, trong lòng họ trào lên cảm giác chua chát, ai nấy đều muốn biểu hiện tốt hơn để tranh thủ cơ hội.

Thẩm Như Dao có ngoại hình và dáng người nổi bật, lại thêm gia thế hùng hậu, không thiếu người theo đuổi, và cô chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấy ý đồ của họ.

Những chàng trai trước mắt, tự thấy mình anh tuấn tiêu sái, nhưng trong mắt cô chỉ như những chú chim cút cố gắng học đòi công công xòe đuôi. Cảnh tượng này khiến cô không nhịn được mà thấy buồn cười.

Thẩm Như Dao có chút không kiên nhẫn, muốn tìm cớ để đuổi họ đi nhưng trước đó cô phải lấy được WeChat của Lâm Từ Miên.

Cô tìm kiếm bóng dáng của Lâm Từ Miên giữa đám nam sinh, cuối cùng cũng thấy được mái tóc bạc nổi bật của cậu ta giữa đội trưởng và Chu Thần.

Lâm Từ Miên ép sát vào tường, như một vật thể không rõ ràng dính vào đó, rồi đột nhiên lách mình qua khe cửa và biến mất không thấy đâu nữa.

Thẩm Như Dao: "..."

Lâm Từ Miên đứng ở ngoài hành lang thở phào một hơi thật dài, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng giảm xuống.

Vừa rồi căn phòng quá chật chội, toàn người là người, may mà cậu thoát ra kịp nếu không với tình trạng dễ say của mình, cậu có khi đã ngất xỉu.

Cậu thà ngồi trong xe chơi điện thoại còn hơn. Lâm Từ Miên đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che kín từ đầu đến chân rồi đi xuống cầu thang.

Nhưng phía trước thang máy lại có một đám người đang chờ, cậu không chút do dự quay lưng đi vào cầu thang bộ đi thẳng xuống tầng một.

Tòa nhà này là của một đài truyền hình nổi tiếng, diện tích quá rộng, Lâm Từ Miên không cẩn thận bị lạc rồi rẽ vào một hành lang.

Cậu càng đi càng thấy không đúng, vừa định tìm người hỏi đường thì nhìn thấy một bóng người ở cuối hành lang.

Người đó có dáng người quá đỗi hoàn hảo, khiến Lâm Từ Miên không thể kiềm chế mà ngắm kỹ thêm một chút. Đối phương cũng đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt sắc nét.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen dáng rộng, quần tây ôm vừa phải, làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, bước đi chậm rãi nhưng đầy tự tin, phong thái vừa tao nhã vừa điềm đạm, toát lên sự chững chạc của thời gian, nhưng lại mang cảm giác xa cách.

Lâm Từ Miên khẽ cau mày, cảm thấy người này trông rất quen.

Theo bản năng, cậu dừng lại và cố gắng lục tìm ký ức trong đầu.

Là, là Yến Thời Việt!

Yến Thời Việt là một ngôi sao hạng A thực thụ, trời ban cho anh vẻ ngoài hoàn hảo, không chỉ đẹp trai mà còn rất có tài năng trong diễn xuất. Năm 17 tuổi đã đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh và giành giải Ảnh đế, danh tiếng lẫy lừng.

Xuất hiện trong ngành giải trí hơn mười năm, số lượng tác phẩm của anh tuy ít nhưng mỗi bộ đều là kiệt tác, giải thưởng nhiều đến mức cầm mỏi tay, được gọi đùa là "Người sẽ nhận giải thành tựu trọn đời khi còn trẻ."

Dù không thường xuyên xuất hiện trước công chúng, nhưng lượng fan của Yến Thời Việt rất lớn và hoạt động sôi nổi. Với Yến Thời Việt, từ "quốc dân" có lẽ là từ chính xác nhất để miêu tả.

Anh đứng ở đỉnh cao của làng giải trí, người khác chỉ có thể ngước nhìn. Bao nhiêu năm qua anh không dính phải scandal nào, không có tin đồn tiêu cực, nghe đồn bởi vì anh có hậu thuẫn rất mạnh mẽ khiến paparazzi và các phóng viên giải trí không dám lỗ mãng. Nhưng gần đây lại có một kẻ gan dạ đến mức đi cọ nhiệt độ của anh, người này không ai khác chính là nguyên chủ, cũng chính là cậu.

"..."

Lâm Từ Miên bất giác rùng mình, cảm giác như sắp gặp tai họa.

Cậu từng có tiền án, cho dù cậu cố gắng cư xử đúng mực, không gây phiền phức cho Yến Thời Việt thì chỉ cần xuất hiện trong cùng một khung hình với anh cũng đủ để người khác nghi ngờ cậu có ý đồ.

Yến Thời Việt là người mà chỉ cần một cái nhấc tay là có thể đè bẹp cậu, fan cuồng và truyền thông đều không tha cho cậu. Nếu xuất hiện cùng khung hình, đời cậu coi như chấm dứt.

Lâm Từ Miên run rẩy, trong mắt cậu Yến Thời Việt giờ như một con mãnh thú hung dữ.

Tuyệt đối không thể đến gần, càng không thể xuất hiện chung khung hình!

Cậu quyết định quay đầu lại, tìm một lối khác hoặc trốn đi tạm thời. Nhưng đài truyền hình này sao lại xây hành lang rộng và dài thế này, hai bên toàn là cửa phòng đóng chặt, lối thoát gần nhất lại cách cậu hơn 200 mét.

Nếu cậu đột ngột xoay người thì rất có thể sẽ khiến Yến Thời Việt chú ý tới.

Đúng lúc Lâm Từ Miên đang rối rắm thì một cánh cửa gần đó đột nhiên mở ra, một người nhìn thấy Yến Thời Việt cùng người đại diện của anh, sững sờ vài giây rồi lập tức cười tươi tiến lại gần.

!!! Tại sao càng ngày càng có nhiều người đến thế này? Sao họ không đi nhanh lên!

Lâm Từ Miên không thể kiềm chế mà tưởng tượng ra cảnh tượng tồi tệ nhất, mọi người nhìn cậu với ánh mắt trách móc, mặt mày đen kịt.

Mồ hôi đã túa ra ở sống mũi, tim đập mạnh như trống đánh, trong lúc cấp bách, cậu đột ngột xoay người úp mặt vào tường, cố gắng làm như không ai nhìn thấy mình.

Hành động này chẳng khác nào đà điểu rúc đầu vào cát, chỉ có điều cái mông to tròn vẫn còn thò ra ngoài.

Nhưng Lâm Từ Miên còn ngốc hơn.

Cậu quên mất mình đang đội mũ lưỡi trai, vành nón va vào tường, đẩy ngược đầu cậu lên một chút, và thế là cả người Lâm Từ Miên bật ngược lại, đầu bị bắn nhẹ ra phía sau.

Lâm Từ Miên: "..."

Lâm Từ Miên: "..."

Lâm Từ Miên: "..."

Chết chắc rồi, nếu có ai nhớ đốt nhang giùm tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro