Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1

Lại đến muộn nữa rồi! Tường hậm hực, thất vọng liên tục nhìn đồng hồ, đã muộn hơn 1 tiếng rồi...giờ này đáng nhẽ ra cô và Thịnh đang ở trong rạp xem được nửa bộ phim rồi ấy chứ. Hôm qua đã hứa như đinh đóng cột là hôm nay 4h chiều hai đứa sẽ cùng đi xem một bộ phim thật vui, để làm hòa sau vụ giận dỗi vừa rồi. Vậy mà... chỉ có mình cô đứng ngẩn ngoài rạp như một con ngốc. Anh luôn thế...luôn bắt cô phải chờ...
Trời cũng đã xế chiều. Mặt trời cũng đanhchuẩn bị nhường chỗ cho bóng đêm, ráng đỏ nhuộm lên trời một màu kì quái, gió bỗng thổi qua thật nhẹ mà sao cô cảm thấy ớn lạnh... Một buổi chiều hè thật kì lạ! Cô nghĩ thầm rồi tự nhủ sẽ không chờ anh nữa, cô vào rạp... nhưng không phải xem phim, cô tự mua một que kem để nhấm nháp. Một cảm giác tê lạnh cả lưỡi truyền đến sống lưng đến khó hiểu...
- Anh tưởng e thích ăn kem socola? Em thích nó mà
Tường giật mình, quay lại... không ai cả, nhưng rõ ràng cô nghe thấy tiếng của anh? Cô lại nhớ đến cái hôm anh và cô đi ăn kem, chỉ để xả cực tức trong cô. Cô đã gọi một que kem bạc hà, thay vì socola như cô vẫn hay ăn... chỉ vì anh cũng gọi món đó
Anh với cô là thế, hai người là một cặp, một tình cảm đến thật nhẹ nhàng trong sáng như chiều mưa cô vô tình trú ở hiên nhà anh để vô tình nghe thấy tiếng dương cầm thật dịu dàng, du dương từ bên cửa sổ. Một bản nhạc thật buồn, réo rắt, nhưng lại có sức hút vô hình từ ngón tay của người đánh đàn. Gương mặt cậu lạnh, một cái gì đó mơ hồ khó hiểu trong đôi mắt, cậu như không ý thức vào ngón tay mình, như đang nghĩ một điều gì đó... lạ thay điều ấy lại làm nên một bản nhạc lạ đến khó hiểu nhưng hút hồn. Anh thấy coi, anh dừng lại và mời cô vào nhà để trú mưa. Cô nhận ra anh... chàng trai học bên lớp kế bên và học cùng lớp kế toán. Anh và cô quen nhau, rồi thành đôi một cách nhanh chóng và đột ngột. Anh ngỏ lời và cô đồng ý mà chưa thể hiểu nổi tình cảm của mình. Cô mến anh thật hay chỉ vì thương cho sự cô đơn của anh. Anh mất mẹ từ nhỏ và sống với người cha chỉ biết nghĩ đến công việc. Cô không hiểu và cũng không muốn nghĩ sâu vào điều ấy, và cô nhận lời... để hai người là một đôi. Một đôi có quá nhiều sự khác biệt: anh ít nói, nghiêm nghị, giỏi che giấu cảm xúc mà không bao giờ thổ lộ với cô là anh đang nghĩ gì, cô có cảm giác anh với cô vẫn xa cách dù là một đôi... anh chỉ biết có người bạn thân là cây dương cầm để trút cho nó tất cả tâm sự của mình. Nhưng cô thì không, cô không chịu là một cô bé vô hình, cô sôi nổi và bất cần vì luôn sẵn sàng bất tuân lệnh, cô không muốn là một con robot chỉ biết làm theo những gì đã lập trình chỉ vì điều đó bình thường. Vô muốn nổi loạn và điều đó luôn khiến cô bất đồng với anh, tất nhiên anh là người nhún nhường cô. Và cô không thích điều đấy, và phản ứng lại, cô cố tình làm những điểm tương đồng giữa anh và cô, anh thích ăn kem socola, cô sẵn sằng gọi món khác dù ghét cay ghét đắng kem bạc hà? Anh thích màu đen thù cô bảo là ghê dù cô thích màu ấy? Những bản nhạc hay của anh đưa cho cô xem cô bảo chỉ là những bản buồn rợn người dù cô thích ở anh những bản ballad buồn ngọt ngào ấy... cô muốn phá vỡ tất cả, chỉ để ang phải chú ý đến cô nhiều hơn thay vì cái cách hiện nay hững hờ của anh
Cô bước ra khói rập thì cứng là lúc trời mưa, cơm mưa ào ào như trút nước. Cô lại quên ái mưa( nhue một thói quen-thói quen mà bao lần anh phải nhắc cô, kệ, cô thích vậy), phải trú tạm trước cổng rạp. Cô ngao ngán nhìn cơn mưa, một buổi chiều thật lạ... cơn mưa nặng hạt tưởng k dứt, và lạ thay cơn mưa mạng trong ní một âm thanh kì quái thật lạ? Tiếng dương cầm nhanh gấp... những nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp, réo lên một khúc chói tai, nó khiến cô giật mình, một chút gì đó khiến cô ngạt thở
- Thịnh
Cô hét lên khi thấy dáng anh đang bước nhẹ trong mưa. Cô vùng chạy theo anh đang bước trong mưa
- Thịnh! Anh làm gì vậy? Thịnh!
Cô gọi gào lên trong mưa, anh như không nghe, vẫn bước đi thật nhẹ... anh có cái gì đoa thật lạ, một cái gì đó mơ hồ trong chiếc áo trắng mà anh đang mặc. Anh bước nhẹ mà sao cô không đuổi kịp anh? Tiếng dương cầm vẫn réo rắt trong mưa vs âm thanh của bản nhạc chát chúa... Cô thấy mệt, cô gọi anh... anh không nghe... cô mệt... cô muốn gục lại... cô muốn thấy anh quay lại... anh sẽ thấy cô... anh sẽ lại bảo cô vào nhà trú mưa... Thịnh!
- Em lại trễ giờ lên lớp nữa rồi! Đến bao giờ e ms bỏ được cái tật ngủ nướng?
- Có liên can vì đến anh không? Ông cụ già của em!
Cô ương bướng vênh mặt ns to vs anh.. Nhưng rồi... giật mk và coi nhận ra mình đang mở mắt trên giường... trong phòng của cô... cô thấy lạnh và mệt mỏi... cô nhớ đến Thịnh, tại sao anh không nghe
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tính vt nx như g mà bệnh lười của e lại tái phát nên thôi hẹn c chap sau hen c HuongHonHo92

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: