Gió vẫn mãi chỉ là... gió
Con phố chiều nay ướt mưa, hối hả như đang vội vã đi tìm một điều gì đó trong quá khứ. Mưa! Như thấm ướt vào lòng người khi chênh vênh trong những trưa yên tĩnh, và rồi chợt nhận ra trời đã sang thu bằng một sớm giao mùa se se lạnh. Còn nhớ không anh? Những con đường ngập tràn hương sữa chúng ta đã đi qua, những quán xưa anh và em cùng ghé mỗi chiều tan làm.
Vẫn biết gió thì hoang hoải và khó nắm bắt, nhưng em vẫn cố chấp ôm hết vào lòng mình những nỗi nhớ mang tên anh.
Mưa vẫn thế, vẫn luôn buồn và cô độc như bóng dáng chàng trai bước qua những vệt nước nhạt nhòa lấm tấm rơi nghiêng phủ đầy vai và tóc. Hay như ánh buồn của người con gái ngồi vân vê những hạt nước tròn tròn cứ mãi lăn tăn chạy dọc bên khung cửa.
Quán cũ chiều thưa vắng khách, bản nhạc không lời du dương như muốn làm con người ta chìm sâu vào giấc ngủ. Anh từng nói: "Nhạc không lời buồn, nhưng lại khiến ta thả hồn phiêu du."
Nỗi nhớ về anh là một miền kí ức trải dài mang màu sắc của hoa cẩm tú. Đó là khi lần đầu tiên em nhìn thấy anh, chàng trai mang tên của gió. Như hai kẻ xa lạ, vô tình một chiều mưa chạm mặt nhau. Khi em đang ngước mặt nhìn lên bầu trời, người ta nói như thế nước mắt sẽ không rơi.
Nhưng rồi em đã khóc, nức nở như một đứa trẻ mất kẹo, trên vai anh, kẻ xa lạ mà em cũng chẳng biết ở đâu chui ra. Em ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông bên cạnh.
Và khi đó cô đã chào anh bằng: "Chú!"
Khuôn mặt anh nghệt ra, lắp bắp: "Chào...chào cháu."
Cô phì cười, nhưng nói thật lúc đó em thấy anh "già" thật, chững chạc và điềm đạm.
Anh nói: "Cháu làm bẩn hết áo chú rồi, lấy gì đền đây?"
"Ai bảo chú đi lo chuyện bao đồng. Ai biết chú có ý đồ gì với trẻ con không?" Nói rồi cô phất áo bỏ đi, để lại anh vẫn đang ngồi ngơ ra, tròn mắt nhìn theo bước chân cô, lại nhìn lên chiếc áo sơ mi của mình.
Lòng nhẹ nhàng với những cảm xúc của cô sinh viên lần đầu xa rời vòng tay ba mẹ đến với ước mơ cuộc đời. Lúc đó em đã chẳng nghĩ anh sẽ là người bước chung với em một đoạn đường để sau này em lại hối hận ước chi người cùng em đi hết cuộc đời sẽ là anh.
Tình cờ, cô và anh gặp lại trong một lần đi phỏng vấn xin việc làm thêm. Anh là sếp trực tiếp quyết định cô có trúng tuyển hay không.
Cô nhìn người ngồi trước mặt, lắp bắp: "Chào...chào chú." Trong lòng cô thầm nghĩ, chắc lão già kia sẽ không nhỏ mọn vậy đâu! Chỉ là một cái áo thôi mà. Ai nói cho cô biết sao cô có thể xui xẻo vậy không? Cô có nên bỏ chạy không?
"Chào cháu!" Anh nheo mắt nhìn cô, lại nhìn hồ sơ xin việc trong tay, chống cằm: "Vẫn chưa đầy 19 tuổi, chả trách vẫn còn là trẻ con."
"Oan gia." Cô thở dài, thôi thế là xong. Con đường tự lập sao mà khó vậy chứ? Vậy là phải ngoan ngoãn về công ty của ba làm việc thôi.
Ngay khi bàn tay cô vừa chạm vào nắm cửa, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Trúng tuyển, bắt đầu đi làm vào ngày mai."
Cô sững sờ, không tin vào tai mình, vui mừng như muốn bay lên cao, nhưng rồi lại ảo não khổ sở: "Toi rồi, bị trả thù rồi."
Những ngày sau đó, anh thật đúng là muốn xả hận cho cái áo của mình. Khi thì nước quá nóng, khi thì caffe quá nhạt.
Cô đã phải cố gắng, rất cố gắng kiềm chế để không hắt ngay cốc nước nóng vào cái bản mặt đáng ghét kia.
Thực ra công việc của cô vốn rất nhẹ nhàng, rót nước, pha trà, photo tài liệu, nhưng dưới sự giúp sức của anh đã trở nên rất bận rộn.
Và rồi anh theo đuổi cô.
Cô ghét anh dùng quyền ép cô phải đi hẹn hò cùng anh.
Lúc đó em rất ghét anh, ghét anh, chả thấy anh đẹp trai chỗ nào cả, vừa già vừa xấu mặc dù anh mới chỉ hơn em những 10 tuổi. Thế mà sao mấy chị phòng khác cứ bám riết lấy anh, coi anh là người đàn ông lý tưởng.
Ấy thế mà em lại yêu anh lúc nào không hay. Con tim cứ vô thức hướng về phía anh. Nói thật ra anh là người đàn ông đẹp trai, phong độ, tài giỏi và thành đạt là người trong mộng của biết bao cô gái, bao gồm cả em nhưng em vẫn lại cứ muốn dối lòng mình. Em sợ gió thì đa tình và dễ đi.
Thế đấy, em và anh đã quen nhau như thế đấy, ngọt ngào và lãng mạn, với em.
Công việc của cả hai đều bận rộn, em đi học, đi làm thêm, còn anh với những kế hoặch, dự án đang dang dở nhưng anh vẫn dành thời gian cho em, bên em.
Anh kiên nhẫn dỗ dành mỗi khi em giận dỗi, bướng bỉnh, mỗi khi tính khí tiểu thư kiêu kì của em trỗi dậy.
Ngày sinh nhật cô, anh dắt cô tới nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cả một chân trời trải dài sắc tím, rực rỡ hoa cẩm tú, anh nắm tay cô lém lỉnh, "Cô bé tháng năm, làm người nắm giữ trái tim anh nha".
Cô gái sinh vào tháng năm mùa hoa cẩm tú ào vào lòng anh.
Cơn gió nhè nhẹ và dịu dàng mang theo tiếng nhạc du dương, anh hôn lên môi em, cũng dịu dàng như làn gió.
Tình yêu đôi lúc đến thật tình cờ khiến con người ta phải bất ngờ vì nó. Dẫu biết gió thì đa tình nhưng em vẫn chẳng thể dối gạt lòng mình.
Ngày xa anh, trời đổ một cơn mưa rào thật to như đang buồn cho một điều gì đó. Nhìn bóng anh khuất trong màn mưa, nước mắt em như không còn ngăn lại được nữa, nó tự động rơi, thật nhiều, mặn chát.
Em lang thang qua từng con phố nơi mà em và anh đã từng bên nhau. Mới chỉ hai năm mà sao khung cảnh thay đổi nhiều quá. Thời gian đôi lúc thật vô tình, cũng giống như anh vậy... anh yêu người khác mất rồi, để lại mình em đơn phương tội nghiệp. Đường phố thì đông, còn em thì cô đơn, nhỏ bé và lạc lõng.
Phải chi có anh ở đây, nắm lấy tay em, xoa đầu em, như vậy gió đã không làm em lạnh buốt vậy rồi.
Mùi hăng hắc nồng nàn của hoa sữa quyện vào với hơi đêm dinh dính. Em đưa tay vẽ lên mặt kính đã ướt mưa, kí ức lại ùa về, trong trẻo, rõ nét như vừa mới hôm qua. Rồi bất chợt, em nhìn thấy hoa cẩm tú, loài hoa mà em thích nhất, em nhớ anh đã từng nói: "Ngày cưới của chúng ta, anh sẽ để em cầm hoa cẩm tú nhé." Em cười nhìn anh, một nụ cười thật hạnh phúc.
Còn hôm nay, vẫn quán cũ, vẫn bài nhạc quen nhưng bên em đã chẳng còn anh. Có lẽ em là cô gái mong manh thật rồi.
Người ta yêu nhau vào mùa thu và cũng cô đơn đến tột cùng vào mùa thu.
"Gió mãi chỉ là gió... dừng chân ở đâu đây. Phải không anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro