Chap 5
Về sau, Tô Mạch kể với Lập Hạ chuyện này, nhưng tưởng sec nhận được 1 trận cười nhạo từ đối phương, nào ngờ, Lập Hạ nghiêng đầu nghe rất chuyên tâm, rồi hỏi :"sau đó thì sao?".
Sau đó ư?
Người bố đã biệt tích 9 năm trời của Cố An Sênh đột nhiên áo gấm về làng, xóa bỏ những lời đồn đại ác ý bấy lâu. Dưới ánh mắt đầy ngưỡng mộ của xóm giềng, cả gia đình họ lên chiếc ô tô sang trọng và rời khỏi thị trấn vô danh này.
Tô Mạch nghĩ, quả nhiên anh là làm được như lời anh nói, anh sống rất hạnh phúc. Còn cô thì sao? Trong lòng cô trước giờ chỉ có 1 người duy nhất, người ấy tên Cố An Sênh.
Thực ra, Tô Mạch hiểu rất rõ, trong cuộc đời Cố An Sênh, cô chỉ là 1 khúc nhạc đệm ngắn ngủi. Cô vẫn chờ 1 lần được nói với anh :"Cố An Sênh, tớ tên Nguyễn Tô Mạch", nhưng trước giờ anh chưa từng hỏi. Trên thế gian này có hàng trăm người hợp với chúng ta, nhưng chungd ta lại luôn cố chấp lựa chọn người đầu tiên Cố An Sênh chỉ dùng mấy viên con và 1 trận ẩu đả đã có thể khiến Nguyễn Tô Mạch bận lòng vì anh.
Có lẽ từ nay về sau, cảm giác ấy sẽ chẳng xuất hiện lần nữa, chẳng còn viên kẹo Thỏ trắng nào khiến coi cảm động, chẳng còn những lời an ủi ấm lòng thuở xưa.
Lần thứ 2 gặp lại Cố An Sênh là năm Tô Mạch học lớp 12. Trường trung học Tường Long Thất của Cố An Sênh vừa được công nhận trường chuẩn quốc gia. Vì muốn quán triệt chính sách giáo dục toàn quốc, trường cũng bắt đầu xúc tiến hoạt động giao lưu với các trường khác. Nhờ có thành tích học tập xuất sắc, Nguyễn Tô Mạch dễ dàng được nhận vào học lớp A ban Tự nhiên của trường trung học Tường Long Thất.
Tô Mạch đứng trên bục giảng, nhìn toàn bộ phòng học sáng sủa với những bộ bàn ghế mới tinh. Khi ánh mắt chạm tới bên khung cửa sổ, cô bắt gặp gương mặt nghiêng nghiêng quen thuộc ấy, cô chợt căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đối phương không ngẩng đầu lên, anh vẫn chăm chú làm việc của mình, tựa như sự tồn tại của cô là hư vô. Tô Mạch không hề cảm thấy hụt hẫng, ngược lại, cô còn lấy làm may mắn vì không bị anh bắt gặp bộ dạng lúng túng của mình.
Nhờ những câu chuyện ngồi lê đôi mách của bà con hàng xóm, Tô Mạch biết được tin Cố An Sênh thi đỗ vào trường Tường Long Thất. Trước giờ cô vẫn luôn tin anh là 1 người thông minh, xưa kia anh học không tốt chẳng qua là vì bản thân anh không muốn. 1 khi anh đã quyết tâm thì chẳng có gì cản nổi bước chân anh. Quả nhiên, lòng tin của cô rất chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro