Chương 34 : Trợn mắt nói dối
" Mẹ , bây giờ phải làm thế nào đây , chẳng lẽ con phải bồi thường sao ?"
Tưởng Sinh nơm nớp lo sợ nói.
Lưu Hoa nhìn Hàn Tam Thiên , việc này cũng không thể nào để cho con bà cõng được , dù sao Hàn Tam Thiên ở Tô gia cũng bị người khác xem thường , để a cõng cái nồi này nhất định sẽ không vấn đề gì.
" Tôi còn muốn đi đón Tô Nghênh Hạ đi làm về , mấy người tự mình lên nhà đi ".
Lúc này Hàn Tam Thiên nói.
Vẻ mặt Tưởng Phong Quang tức giận , đây là phép lịch sự khi tiếp đãi khách sao ? Vừa định nói chuyện , không ngờ lại bị Lưu Hoa cướp lời nói :" Cậu tranh thủ đi nhanh đi , đừng đến muộn ".
Tưởng Phong Quang nghi ngờ nhìn Lưu Hoa , đột nhiên sao bà ta lại đổi tính thế , đến nhà làm khách , làm gì có đạo lý khách bị vứt ở dưới nhà bao giờ.
" Lưu Hoa , bà đang làm gì vậy , vì sao không để cho tên vô dụng ấy đưa chúng ta lên nhà vậy ?"
Sau khi Hàn Tam Thiên lái xe rời đi , Tưởng Phong Quang hỏi Lưu Hoa.
" Cậu ta không đi thì chúng ta làm sao có thể ném nồi lên đầu cậu ta được chứ ?"
Lưu Hoa cười nói :" Đợi lát nữa người đến mọi người đừng nói gì hết , để cho tôi nói ".
Cả nhà ba người đi lên nhà , Tưởng Lam đã ở nhà chờ từ trước rồi.
" A ,chị dâu , rốt cuộc hai người cũng đến rồi ".
Tưởng Lam nhiệt tình đón ba người vào nhà.
Lưu Hoa thở dài , vẻ mặt cố ý nén giận nói :" Tưởng Lam , e nói nghe xem nào , sao e có thể đưa cho Hàn Tam Thiên một cái xe đắt như thế được chứ ?"
" Chị dâu , làm sao vậy ?"
Tưởng Lam khó hiểu hỏi.
" Cậu ta đâm xe vào một cái hố lớn , vậy nên phải tốn không ít tiền mới có thể sửa chữa được , chuyện này không phải là lãng phí tiền bạc sao ?" Lưu Hoa nói.
Nghe nói thế , vẻ mặt Tưởng Lam lập tức thay đổi , Hàn Tam Thiên lại dám đâm xe vào hố ! Đó chính là xe mới đấy , sao cậu ta lại không biết cẩn thận hơn một chút chứ.
" Đúng vậy , dì Lam , sao dì lại có thể đem một con xe đắt như vậy cho a ta lái được chứ , con thấy a ta chỉ là loại biết đi xe điện mà thôi ".
Tưởng Sinh thẳng thắn nói , không có một chút cảm giác hổ thẹn nào.
" Tưởng Lam , không phải a đã nói với e rồi sao , Hàn Tam Thiên là loại người như thế nào , chẳng lẽ e còn không rõ. Cậu ta chỉ là một thằng vô dụng , e cần gì cho cậu ta mặt mũi cơ chứ ".
Một nhà ba người cùng nhau ra trận , ngạc nhiên khiến người khác há hốc mồm.
Tưởng Lam hít một hơi thật sâu , căn bản cũng không nghi ngờ chuyện này có gì khúc mắc , lạnh giọng nói :" Chờ cậu ta trở về e sẽ tìm cậu ta để tính sổ , sau này đừng mơ lái xe của nhà chúng ta đi nữa ".
Hàn Tam Thiên không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì , lúc a đến công ty , cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa rồi , Mặc Dương chắc là còn đang làm việc , a không có việc gì làm nên đứng tựa vào cửa xe chờ.
Không lâu sau , có mấy kẻ mang dáng vẻ lưu manh cố ý đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.
" Người a e , nghe nói cậu là đồ bỏ đi của Tô gia , chính cậu đã khiến cho không ít người đàn ông mất hết mật mũi đấy ".
" Ăn cơm mềm có ngon không ? Kiếp trước không phải cậu là thái giám đấy chứ ".
" Tô Nghênh Hạ là một cô gái xinh đẹp như thế , vậy mà lại rơi vào trong tay cậu , cậu nói cho chúng tôi nghe , cậu đã chạm vào cô ta chưa ? Có đúng là rất sảng khoái không ?"
Hàn Tam Thiên cười nhìn con Ferari đỏ đang đứng ở cuối đường , thản nhiên nói :" Đi nói cho a ta biết , đừng có rảnh rỗi đến kiếm chuyện , sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi ".
" A , giọng điệu cũng không nhỏ , mấy a e , đánh ".
Ba người vén tay áo lên , co biết một chút võ , Hàn Tam Thiên cười khinh thường , tìm mấy loại tôm tép chân mềm đến mà muốn dạy dỗ a , a ta cũng quá coi thường rồi.
Mấy tên lưu manh hung hăng lao lên , nhưng rất nhanh tất cả đều đã nằm trên mặt đất , mà dáng vẻ củ Hàn Tam Thiên vẫn vân đạm phong kinh mây gió điềm nhiên , giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy.
" Cút đi , nếu như có lần sau cũng không đơn giản thế này đâu ". Hàn Tam Thiên nói.
Ba người kia không ngờ Hàn Tam Thiên có thể đánh nhau được , trong ánh mắt mang theo một tia kiêng kị , chạy nhanh như chớp.
Sau khi Tô Nghênh Hạ tan làm , nhìn thấy xe bị đâm lõm vào như cái máng , cũng không giận Hàn Tam Thiên , chỉ nói là :" Sao hôm nay a lại đi bất cẩn vậy hả ?"
" Hôm nay đi đón Tưởng Sinh , a ta không biết lái , không cẩn thận đâm phải ". Hàn Tam Thiên nói.
" Tưởng Sinh ?"
Ngay lập tức Tô Nghênh Hạ nhíu mày , cô đối với Tưởng Sinh dường như chỉ có thể miêu tả bằng từ chán ghét , con người hơn hai mươi tuổi , cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng mà không chịu làm việc , học Tưởng Phong Quang khoác lác , không ngờ a ta còn đâm xe nữa.
" Nếu như bị mẹ e biết , để xem a ta phải làm như thế nào ?" Tô Nghênh Hạ nói.
Lái xe về đến nhà , nhìn thấy Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu , còn có ba người nhà Tưởng Phong Quang đều ở dưới nhà , nhìn họ dàn trận kiểu này làm ngay cả Hàn Tam Thiên cũng thấy khó hiểu , bọn họ không phải chờ Tô Nghênh Hạ đấy chứ ?
Sau khi đỗ xe xong , Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đều căng thẳng nhìn đầu xe , sau đó kêu lên một tiếng vô cùng đau đớn , đây chính là xe mới đấy.
" Hàn Tam Thiên , đưa chìa khóa cho tôi ".
Tưởng Lam đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
Hàn Tam Thiên cũng không biết tại sao , nhưng vẫn đưa chìa khóa cho Tưởng Lam.
" Nếu cậu đã không biết trân trọng nó , sau này cũng đừng lái xe này nữa , cho dù tôi có để cho nó ở trong này ăn bụi bặm đi nữa , cậu cũng đừng mơ mà chạm vào được nó ". Tưởng Lam nói.
Mặt Tô Quốc Diệu trầm như nước nhìn Hàn Tam Thiên nói :" Cậu nghĩ bây giờ Nghênh Hạ đã có thể kiếm ra tiền rồi nên cậu muốn làm xằng bậy sao ? Biết tiền sửa chưa audi đắt như thế nào không hả ?"
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bị trách mắng , vẻ mặt một nhà ba người Tưởng Phong Quang đều tràn ngập ý cười , đặc biệt là Tưởng Sinh , vẻ mặt con mang theo chút đắc ý.
" Mẹ , mẹ đang làm cái gì vậy ?"
Đầu óc Tô Nghênh Hạ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc , cô hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Tưởng Lam chỉ vào chỗ bị đâm đến lõm vào như cái máng nói :" Chẳng lẽ con không phát hiện ra xe bị đâm sao ? Trước đây mẹ đã nói với con rồi , đừng để cậu ta lái chiếc xe đắt như thế , con không nghe , bây giờ đã thấy hậu quả chưa ?"
Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ ngẩn ra , xe này rõ ràng là do Tưởng Sinh đâm phải , sao bây giờ lại trách tội Hàn Tam Thiên chứ ?
Nhìn thấy vẻ mặt của một nhà ba người Tưởng Sinh , trong nháy mắt Tô Nghênh Hạ liền hiểu ra , tức giận đánh một cái.
" Me , xe này..."
" Nghênh Hạ , nếu như con lại nói thay cậu ta , bây giờ mẹ sẽ bắt con và cậu ta ly hôn ngay lập tức ". Tưởng Lam lạnh giọng ngắt lời.
Hàn Tam Thiên kéo tay Tô Nghênh Hạ , ý nói cô không cần giải thích.
Tô Nghênh Hạ tức đến sắp nổ dự án phía tây đầu rồi , sao một nhà ba người Tưởng Sinh có thể vô liêm sỉ như vậy được chứ , trợn mắt nói dối cũng phải có chừng mực chứ.
" E họ , người đàn ông này của e , kỹ thuật thật không tốt lắm , để cho cậu ta lái xe đối với e mà nói cũng là một loại nguy hiểm đấy , e vẫn nên lo lắng một chút đi ". Tưởng Sinh cười nói.
" Đúng vậy , hiện tại con còn kiếm được nhiều tiền nữa , nếu xảy ra chuyện gì không may thì phải làm sao bây giờ ".
Lưu Hoa tiếp lời.
Lời này thật ra là đang nhắc nhở Tưởng Lam , hiện tại Tô Nghênh Hạ chính là nơi để cả nhà bà dựa vào , ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao.
" Hàn Tam Thiên , về sau cậu không cần đón Nghênh Hạ tan ca nữa , bản thân hèn nhát thì tự chịu đi ". Tưởng Lam nói.
Nói xong , bà kéo tay Tô Nghênh Hạ nói tiếp :" Tối nay mời cả nhà cậu con ra ngoài ăn cơm , người không liên quan sẽ không đi cùng ".
Người không liên quan này , đương nhiên là để chỉ Hàn Tam Thiên rồi.
Tô Nghênh Hạ còn chưa kịp nói gì , Hàn Tam Thiên liền mở miệng :" Tối nay a còn có việc , e đi đi ".
" Hàn Tam Thiên , thật ra cậu cũng tự biết thân biết phận đấy , biết nhà bọn tôi đi tụ họp cũng không có phần cậu , tự mình tìm cớ không đi cho đỡ xấu hổ ".
Tưởng Sinh trêu chọc nói.
" Tam Thiên , anh...".
Tô Nghênh Hạ mang một bụng oan ức , muốn đứng ra bênh vực Hàn Tam Thiên.
" Đi thôi , a đúng là có việc mà ".
Hàn Tam Thiên ngắt lời nói.
Cả nhà lái hai chiếc xe rời đi , Tô Quốc Diệu một cái , Tưởng Sinh một cái , Hàn Tam Thiên nhìn theo bọn họ đến khi rời đi mới lên nhà.
Trên xe , Tưởng Sinh nói :" Mẹ , mẹ thật quá lợi hại rồi , cái đồ vô dụng Hàn Tam Thiên ngay cả một câu cũng không dám phản bác ".
Lưu Hoa cười nói :" Với địa vị của cậu ta ở Tô gia , cậu ta làm gì có tư cách nói chuyện cơ chứ , con nên cẩn thận một chút , nếu lại thêm lần nữa , chỉ sợ mẹ không tìm được cớ giúp con rồi ".
" Yên tâm đi , lúc trước là do con không cẩn thận mà thôi ". Tưởng Sinh thản nhiên nói.
Lúc này Lưu Hoa lại nổi lên lòng dạ không sạch sẽ , nói với Tưởng Phong Quang :" Trong nhà Tưởng Lam vậy mà mua hai cái xe , chắc chắn có không ít tiền , ông nên nghĩ cách mượn một ít đi ".
" Bây giờ Tưởng Lam đang phất lên , giúp đỡ người a trai như tôi một chút cũng là điều đương nhiên , đợi lát nữa ngồi trên bàn cơm tôi sẽ vay , không vay hai trăm ngàn thì ít nhất cũng phải vay được 100 ngàn ". Tưởng Phong Quang nói.
" Nếu như e ấy muốn viết giấy lại , thì ông cứ đồng ý đi , đầu tiên phải nắm được tiền ở trong tay đã , còn về phần sau này có trả hay không thì do chúng ta định đoạt ". Lưu Hoa nhắc nhở nói.
Tưởng Phong Quang ra vẻ đương nhiên nói :" Bây giờ e ấy có tiền , nếu như còn đòi tiền tôi , vậy thì có thể không cần nói gì về tình nghĩa nữa rồi , dù sao đi nữa tôi cũng là a trai của e ấy ".
Vì giữ mặt mũi , Tưởng Lam chọn một phòng trong khách sạn năm sao , giá cả cũng không thấp , còn cố ý nói mình là khách quen ở chỗ này , thường xuyên đến đây.
Lưu Hoa nghe bà nói vậy , trước khi đi vào khách sạn còn âm thầm ra dấu với Tưởng Phong Quang , ý muốn nói là lát nữa hãy mở miệng mượn 200 ngàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro